Chương 11: Ngọc nát

Hận thấu xương, một đời thù hận này tất cả chỉ vì một người.

Không rõ từ lúc nào, Hoa Ly tỉnh dậy từ cơn ác mộng, bên màn che vang lên tiếng ' sột sột soạt soạt', nam nhân cùng nàng chung chăn gối đã đứng dậy, trong tẩm điện mơ hồ có tiếng người, giọng nói cực trầm thấp.

Bỗng nhiên, màn lụa rủ xuống bị vén lên sang một bên, Nguyên Đình nhìn nàng tỉnh lại, có chút kinh ngạc, khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên ý cười:

"Tỉnh rồi? Trẫm đi thượng triều, ngươi ngủ tiếp đi, ngoan ngoãn một chút."

Hắn ngồi ở bên mép giường, một thân đế vương đầy đủ mũ miện hoàng bào cực kỳ uy nghiêm, hắn duỗi tay tới, Hoa Ly theo bản năng đem khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng sang một bên, làm bàn tay hắn chơi vơi trên không trung.

"Hôm nay không trói ngươi, cho phép ngươi tùy ý đi lại trong cung, trở về sớm chút là được."

Liên tiếp trói buộc tay chân nàng mấy ngày, hôm nay hắn mềm lòng mà thả nàng, hoàng cung này tuy rộng, nhưng hắn biết Hoa Ly chắp cánh cũng không thể thoát ra, không bằng cho nàng tự do một lúc.

" Dùng bữa cho tốt, ma ma nói nguyệt sự của ngươi tới, không thể tham lạnh mà ăn tuyết sữa đặc."

Hãy còn nhớ rõ khi nàng ở trong cung không bao lâu thì yêu thích nhất món khẩu tuyết sữa đặc ngọt lạnh, ngày nào càng nóng thì nàng càng ăn nhiều, thế nên ban đêm thường sẽ bị đau bụng.

Sau khi nàng gả vào Tề vương phủ, thuộc hạ hắn rất nhiều lần đưa tới tin tức nàng ăn đồ lạnh trong kỳ kinh sự thì sẽ đau bụng, Nguyên Đình nhớ rõ ràng, cẩn thận dặn dò.

Từ đầu đến cuối Hoa Ly chưa từng nói một chữ, Nguyên Đình cũng không tức giận, thậm chí nụ cười càng thêm ôn nhu, theo hướng của vài lọn tóc trên đầu nàng, cúi người nhẹ nhàng hôn một cái, cảnh tượng thế này hắn sớm đã tưởng tượng nghìn lần trong đầu.

"Trẫm đi đây."

Hắn có rất nhiều thời gian cùng nàng chơi đùa, không cần phải vội vã.

Trong điện đốt hương an thần, không khí tràn ngập mùi hoa trà nhàn nhạt, đó là hương vị Hoa Ly yêu thích nhất, Nguyên Đình đã đi, nàng vô thức mệt mỏi ngủ thϊếp đi, nàng cắn chặt môi khóc đến bi thương, thanh âm nức nở phát ra đầy áp lực.

Từ ngày Nguyên Thiện mất đi đến giờ, nàng đều ở trạng thái ngẩn ngơ và hoảng hốt, tất cả mọi chuyện cứ như mơ vậy, nhưng mỗi lần từ trong lòng tràn đầy hy vọng mở mắt ra, nàng chỉ thấy màu sắc của sự tuyệt vọng.

Hắn thật sự để nàng lại đây một mình .... hắn đi rồi. Bi thương đến tận xương, nàng khóc dồn dập, nước mắt chua xót rơi xuống từng giọt, lại mở miệng ra cắn chăn, không muốn khóc thành tiếng.

Nàng yêu Nguyên Thiện, hận Nguyên Đình, cớ sao mọi chuyện lại trở nên như thế này....

"Ô ô..."

Nguyên Đình điên rồi, cho dù chết đi, nàng cũng không trốn nổi hắn....

----

"Hôm nay sao lại ngồi trong cung như vậy? A Ly thấy nhàm chán sao? Trẫm hẳn nên về sớm chút để bồi ngươi."

Đi qua cánh cửa được khắc chạm hình hoa tới hồ sen, Hoa Ly ngồi trên giường nhìn ra bên ngoài đến ngây người, chạng vạng ở phía chân trời, những đám mây hồng lơ lửng tựa như đều nhiễm một tầng màu đỏ đậm nhàn nhạn, khuôn mặt tái nhợt của nàng hiện lên vẻ yếu ớt bất lực.

Nguyên Đình ngồi xuống gần nàng, thuận thế ôm lấy thân thể cứng đờ của nàng vào lòng ngực, cẩn thận đeo một chiếc vòng ngọc lên cổ tay nàng, vòng ngọc tinh tế màu đỏ hồng ở trên cổ tay mảnh khảnh của Hoa Ly càng làm tôn lên nước da trắng như tuyết của nàng.

" Biết ngay đem đeo trên người A Ly là đẹp nhất, có thích không?"

Hoa Ly cực chán ghét sự thân thiết này của hắn, ép bản thân đem tầm mắt tiếp tục nhìn ra bên ngoài, gương mặt thờ ơ không có gì là vui mừng.

"A Ly không nói vậy là thích rồi, vòng tay này là mẫu hậu để lại..."

Hắn đang nói, Hoa Ly đột nhiên cử động, đem cánh tay mang vòng ngọc đưa lên cao, hướng phía sàn gạch không trải thảm mà hung hăng dùng sức đập xuống, âm thanh ngọc vỡ thanh thúy vang lên, phá tan sự yên tĩnh trong cung điện.

Cánh tay ôn nhu đặt ở bên hông nàng đột nhiên bấu chặt lại, Hoa Ly bị véo đau đến nỗi phải hít hà một hơi, khuôn mặt tuấn mỹ vô cảm của hắn hiện lên một nụ cười tà mị quỷ dị, nàng kìm nén sự phẫn nộ, lạnh nhạt trừng đôi mắt mang ý khıêυ khí©h lên nhìn Nguyên Đình.

"Thích? Tất cả mọi thứ đều làm ta ghét, người cùng vật giống nhau, làm ta ghê tởm!!"

Ánh mắt của nàng tàn nhẫn sắc lạnh như một con dao, thẳng tắp đâm vào tâm Nguyên Đình, hắn sững sờ một chút, cảm thấy trái tim trong ngực như bị vỡ thành từng mảnh theo chiếc vòng, hắn vừa giận lại vừa đau đến tế tâm phế liệt.

Hoa Ly đến đây đã nhiều ngày nhưng đây là lần đầu nàng thấy hắn cười vũ mị và đáng sợ đến như vậy....

"Ghê tởm..."

Hắn cảm thấy bản thân còn chưa đủ điên loạn, mới có thể đem sự ôn nhu đều dâng hiến hết cho nàng. Màn kịch một vai này hắn diễn không nổi nữa rồi.

Hắn chợt đứng dậy, bế nàng lên rồi vứt nàng xuống mặt đất, trên tuấn nhan âm trầm hiện lên một nụ cười đầy sát khí và đau thương, nghe tiếng nàng kêu đau, tâm hắn nhói lên một chút.

Sàn gạch bóng loáng lạnh lẽo, không khỏi làm Hoa Ly nhớ tới cái ngày đáng sợ ở linh đường hôm ấy, hắn cũng như thế này đem nàng đè xuống, nàng hoảng sợ muốn thoát đi lại bị hắn bắt được một chân giữ lại. Nhịn nỗi đau xuyên tim nát phổi, nàng lật người lại, bất chấp tất cả hét lên:

"Ta hận ngươi, hận ngươi vô cùng!"

Mảnh vỡ của chiếc vòng ngọc nằm rải rác ngay bên cạnh nàng, mang màu đỏ tươi giống những giọt máu đọng ở những vết xước trên người nàng .

Hắn đè nàng xuống, y phục mới mặc chưa lâu bị hắn xé nát, vải lụa cẩm mềm thêu hình phi lạc bay ra tứ phía, hắn há mồm cắn nàng cái cổ trắng của nàng, thở dốc, giọng nói có chút cấp bách:

"Nghe nói, có một số việc làm nhiều sẽ thành thói quen, một khi A Ly đã ghê tởm trẫm như vậy, trẫm tất nhiên sẽ tìm mọi cách tạo thói quen mới cho ngươi, rốt cuộc... Chúng ta phải ở bên nhau thật lâu."