Chương 13: A Ly như vậy thật ngoan

Hoa Ly cuối cùng vẫn là bị ép phải đeo cái vòng huyết ngọc bị vỡ kia, do trong cung không thiếu người có tay nghề, rất nhanh đã đem chiếc vòng vỡ nát hồi phục lại y như cũ không chút tỳ vết, cũng không biết làm thế nào mà nàng không thể gỡ xuống được.

"Nếu lần này lại vỡ, trẫm có thể sẽ tức giận thật đấy, A Ly ngoan chút, không muốn cũng phải đeo nó."

Nguyên Đình vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay trắng nõn của Hoa Ly, trong đôi mắt hẹp dài bỗng sượt qua một tia nhung nhớ, rất nhiều năm về trước, đây là vật mà mẫu hậu hắn yêu nhất. Hắn mê mẩn ngắm nhìn, sắc đỏ của vòng ngọc càng tôn lên làn da trắng mịn của nàng.

Hoa Ly cười lạnh, nàng không khóc nháo, biểu cảm trên mặt càng thêm hờ hững, hận ý sớm đã thấm sâu vào trong xương tủy từ lâu.

"Mẫu hậu nói, đây là vòng tay may mắn, sinh thời người vẫn luôn mang theo, giờ đây đeo trên tay A Ly, nhất định sẽ mang tới an khang cho ngươi."

Mặc kệ nàng lạnh lùng như tảng băng ngàn năm xa cách hắn vạn dặm, Nguyên Đình cũng tự ý cho là vui mừng, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, hắn trầm thấp cười nói:

"A Ly như vậy thật ngoan."

Hoa Ly ghét nhất phải nghe hắn nói những câu như vậy, quay người né tránh sự đυ.ng chạm của hắn, đem mắt nhìn cảnh đẹp ở khu vườn ngự uyển phồn hoa, bên ngoài những đóa hoa trà nở trắng tinh đến chói mắt, giống hoa này vốn rất khó gieo trồng, vô ý một chút liền sẽ chết khô, là một trong những loài hoa khó chăm nhất.

Nguyên Thiện từng nói, nàng rất giống hoa trà, thuần khiết trong sáng , làm hắn phải luyến tiếc, hận không thể đem nàng đặt trên đầu trái tim mà thương yêu...Trớ trêu thay, Nguyên Đình lại nghĩ rằng nàng yêu nhất loài hoa này, liền tốn tâm tư mà trồng rừng hoa ngọc trà ngập đầy Minh Hoa Cung.

Hôn không đến môi của Hoa Ly, Nguyên Đình cũng không nản chí, hắn áp môi xuống hôn từ cần cổ đến vành tai nàng, bàn tay to lớn hưởng thụ sự mượt mà do mái tóc đen óng ả của nàng tạo nên, tất cả mọi thứ thuộc về nàng đều làm hắn mê muội đến cực điểm.

"A Ly của ta còn thơm hơn hoa."

Vòng eo nhỏ nhắn trong ngực hắn giãy giụa càng thêm khẩn trương, Nguyên Đình cười cười, khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập sự sung sướиɠ, vừa muốn đưa tay vào trong tà váy Hoa Ly, bỗng nhiên có cung nhân tới thông báo:

"Bệ hạ, Phu nhân của Thừa Ân Công thế tử đã đến."

Một ý niệm kiều diễm vừa xẹt qua, rất nhanh biến mất trong mắt Nguyên Đình. Hắn không quan tâm nàng kháng cự, nắm lấy tay nàng đưa lên môi ôn nhu đặt một nụ hôn xuống.

"Ngoan ngoãn trò chuyện với đại tẩu của ngươi, buổi tối trẫm sẽ lại đến dùng bữa với ngươi. A Ly... nói chuyện....trả lời ta......"

Hắn niết cổ tay nàng đến đau, uy áp bao phủ làm tâm Hoa Ly có chút sợ hãi, đôi mắt sáng ngời có chút thanh lãnh của nàng nhiễm một tầng hơi nước, đồng tử trong mắt nàng đảo đi đảo lại vài vòng, cuối cùng nàng mím môi, có chút không cam lòng, thờ ơ đáp:

"Ân."

Nguyên Đình lúc này mới vừa lòng rời đi, ngự giá vừa đi, người bên ngoài cũng bắt đầu bước vào. Từ lúc cô mẫu của Hoa Ly lên ngôi Hoàng Thái Hậu đến nay, Hoa gia liền được phong tước Thừa Ân Công phủ, thế tử của Hoa Gia là huynh trưởng ruột của Hoa Ly, mà người bị Nguyên Đình triệu vào cung là Thế Tử Phu nhân Chu Thị. Khi nàng chưa xuất giá cũng là bạn thân của Hoa Ly, quan hệ cực kỳ thân mật.

Nhìn đại tẩu một thân trang phục mệnh phụ, trong lòng Hoa Ly không thể không chua xót. Theo quy củ, chỉ khi gặp gỡ Hoàng Hậu thì mệnh phụ mới có thể mặc ấn phẩm đại trang như vậy.Chu Thị mặc đến sáu lớp áo, cử chỉ hành động có chút bất tiện, Hoa Ly vội vàng đứng dậy đỡ nàng ngồi xuống. Không đợi Hoa Ly lên tiếng, những cung nhân ở mọi nơi đều tự động rời khỏi uyển trung.

"A Ly, ngươi chịu khổ rồi."

Nắm tay Hoa Ly, Chu Thị đột nhiên đỏ mắt, nức nở nói:

"Sao gầy đến vậy?"

Tề vương mất mới chưa đầy một tháng, xưa kia nàng vốn là tuyệt sắc giai nhân của cả kinh thành, hiện giờ gầy nàng ốm đến mức dọa người, tuy vẫn giữ được những nét đẹp như vậy, nhưng đối với người thân cận mà nói, nàng gầy ốm đến mức một cơn gió cũng dễ dàng thổi bay.

Hoa Ly nhìn cái bụng nhô cao của đại tẩu, nghe thái y chẩn đoán chính xác là song thai, huynh trưởng của nàng đối đãi tẩu tử cực tốt từ nhỏ, nàng tất nhiên mong ngóng hai hài tử có thể bình an mà sinh ra, nghĩ đến lời Nguyên Đình ngày trước, cả người nàng run lên, cố nén nước mắt:

" Sống ở trong cung rất tốt, ta không có việc gì, đại tẩu đừng khóc."

Chu Thị vốn là người dễ mềm lòng, sao có thể chịu được, khóc ròng nói:

"Đại ca ngươi sau khi biết việc này, lập tức muốn vào cung tới đón ngươi về, nhưng lại bị... A Ly, ngươi đừng oán giận hắn, hắn cũng khổ."

"Ta không oán hận ai, là phụ thân ngăn đại ca lại?"

Hoa Ly đờ đẫn hỏi, thấy Chu Thị gật gật đầu, tâm cũng lạnh đi, phụ thân nàng, nàng tất nhiên đều hiểu rõ hơn người khác, nữ nhi và vinh quang phú quý của gia tộc, người dĩ nhiên sẽ lựa chọn phía sau.

"A Ly, khi bệ hạ còn là hoàng tử cũng thật tâm đối đãi ngươi, ngươi cũng đừng có tra tấn chính mình, chúng ta phận nữ nhân từ nhỏ đã bị định đoạt là phải như thế, ngươi hiện giờ cũng vào cung..."

"Đừng nói nữa."

Chu Thị cũng chưa từng thấy qua biểu cảm này của Hoa Ly, khoảnh khắc nàng hững hờ tuyệt vọng làm người ta nhìn cũng phát sợ, nàng kiều quý từ nhỏ như vậy, ai cũng đối đãi rất tốt với nàng, vốn tưởng nàng sẽ yên ổn làm một Tề Vương Phi cao quý, nhưng ai ngờ cuộc sống tốt đẹp chưa được lâu thì phát sinh biến cố, làm người ta tiếc hận không thôi....

----

Văn Đế chiều theo ý của nhi tử, nói rằng Tam Hoàng Tử vì cứu Hoa Ly mới bị rắn cắn nên hạ lệnh giữ Hoa Ly lại trong cung hầu hạ Nguyên Đình mấy ngày, coi như lấy công chuộc tội.

Hoa Ly không muốn đi, nhưng rốt cuộc trong lòng vẫn có chút áy náy, đi theo đám cung nhân kia, mới biết Nguyên Đình tính tình kỳ quái, không thể tiếp đãi lạnh nhạt, cũng không thể tiếp đãi nồng nhiệt, cứng không ăn, mềm cũng không tha.

"Hoa Tiểu Ly, ngươi đút thuốc như thế nào, ngươi xem xem mặt mũi bổn hoàng tử bị biến thành cái dạng gì!"

"Ngươi, ngươi, nói năng không biết xấu hổ!"

Hoa Ly được một trận ức chế, trước ngực phập phồng không ngừng, hai con thỏ nhỏ tròn trịa đang trong thời kỳ phát dục đằng sau lớp áo thêu hình hoa sen khẽ nhúc nhích, hơn nửa lượng thuốc trên muỗng ngọc đã hắt vào mặt Nguyên Đình, nàng không sợ mà lại cảm thấy vui vẻ trong lòng. Nguyên Đình bĩu môi đầy vô vị, thiếu niên tuấn mỹ ngây ngô bên ngoài nhìn thì ưu nhã, bên trong lại cực kỳ ác liệt.

"Không phải chỉ sờ tay ngươi sao, nếu không có bổn hoàng tử, chưa chắc ngươi sẽ giữ lại được cái mạng nhỏ, lại còn thường đến phố thoại bản hoàng tử biết cũng không nói ra, ân cứu mạng, có nên lấy thân báo đáp không?"

"Hả? Ngươi đừng có mơ tưởng nữa!"

Tức nước vỡ bờ, Hoa Ly bị Nguyên Đình ' áp bách bóc lột ' đến mức không chịu được, cầm chén thuốc hất lên đầu hắn, nhìn sắc mặt hắn trầm thấp đen sì, nàng đứng dậy vừa chạy vừa cười:

"Ta đi tìm Thái Tử ca ca! Để hắn dạy dỗ ngươi!"