Chương 2: Nguyên lai ngươi đều biết

Hoàng đế giá đáo, mọi người đều hành lễ hô vạn tuế một hồi, cuối cùng cũng ngừng lại.

Hoa Ly chưa từng đi ra bên ngoài,nàng dựng thẳng người, đem từng lá vàng, giấy tiền cho vào đống lửa trước mắt.

Ánh lửa bập bùng, nước mắt nàng lăn xuống gò má trắng bệch, dung nhan mỹ đến nhược động lòng người.

"Đều ra ngoài đi."

Là giọng của hắn.

Thanh âm của hắn nặng nề, quan khách và gia nhân trong nháy mắt như đều lui ra ngoài, cửa chính 'ầm ầm' đóng lại, hai bên đài đều cắm mấy trăm ngọn nến sáng ngời, hắc ám tỏa ra lấn át sương mù ngập quang.

"A Ly, nén bi thương."

Hoa Ly tay run run nắm giấy tiền vàng, cố nén hận ý sâu sắc, nàng cắn chặt hàm răng, vừa nhìn vừa chậm rãi đi về phía nam nhân một thân quan phục huyền sắc Bàn Long chói mắt kia.

Người cầm quyền sau vẫn là có quyền thế hơn, còn có thể gọi nhũ danh thê tử của hoàng huynh mình, Hoa Ly cười lạnh trong lòng, nhẹ nhàng buông giấy tiền vàng trong tay, nàng xoa xoa khuỷu tay, nắm chặt đồ vật giấu ở bên trong tay áo.

" Hoàng huynh đã đi, trẫm cùng Thái Hậu đã quyết định đưa ngươi về cung, không cần ngươi cô độc ở lại vương phủ."

Thấy nàng không nói gì, Nguyên Đình nghĩ nàng chỉ đau xót quá độ, hẳn cách nàng một gang mà ngồi xổm xuống.

Cặp mắt hắn hiện giờ đầy uy nghi nhìn nàng, trong đó bỗng loé lên tia sáng quỷ dị.

" Trẫm cùng hoàng huynh đều nhìn ngươi lớn lên, hắn đi rồi, tất nhiên sau này trẫm sẽ chiếu cố..."

Hắn dùng thanh âm âm trầm mà nói, lại nhìn nàng mảnh mai không nơi nương tựa, định duỗi tay đem nàng ôm vào lòng thì một vệt sáng vụt qua từ trong tay áo nàng.

Hoa Ly rơi lệ, không nói câu nào nhưng tay nắm chủy thủy hướng hắn đâm tới, trong đôi mắt tràn đầy hận ý.

Nàng cắn môi dưới cười lạnh, một đao kia ngắm ngay tới ngực hắn.

"Nguyên Đình, ngươi đi tìm chết!"

Nàng không chút nào che dấu hận ý tận trời, hắn trợn mắt, theo bản năng tránh nhát đao trí mạng.

Thế nhưng Hoa Ly lại nhanh chóng hướng hắn đâm tiếp.

Khuôn mặt hắn bị lưỡi dao sượt qua, trong nháy mắt, nàng như mất trí, nhìn máu tươi không ngừng nhỏ giọt trên mặt hắn, tay phải nắm chặt nâng thanh chủy thủy lên lần nữa.

"Chết đi!"

Vừa lúc mũi dao sắc bén để sát yết hầu hắn, hắn bắt được tay nàng.

Cổ tay trắng nõn mảnh khảnh tựa như nếu dùng chút lực nữa sẽ đứt, da thịt nàng trơn mềm lạnh lẽo.

Đẹp đến như vậy nhưng chỉ cần hắn buông ra thì bàn tay này sẽ hướng cổ hắn mà đâm thủng.

"A Ly, ngươi biết mình đang làm cái gì không ?"

Ngữ khí, ánh mắt, nụ cười lạnh của hắn, tất cả đều làm Hoa Ly phẫn nộ, nàng muốn rút tay ra để gϊếŧ chết hắn, tựa như điên rồi mà kêu to:

"Là ngươi! Ta cái gì đều biết! Ta muốn gϊếŧ ngươi! Gϊếŧ ngươi!"

Nguyên Đình nhìn nàng chăm chú, ánh mắt lạnh đi, giọng có chút mờ mịt bi thương nói:

"Gϊếŧ ta? A Ly trước kia không phải đã nói thích nhất Đình ca ca sao?"

"Là ngươi hạ độc! Là ngươi gϊếŧ Thiện ca ca! Vì cái gì!"

Nàng cao giọng chất vấn, nhìn ánh mắt hắn, nàng biết mình và Nguyên Đình sẽ không bao giờ đội trời chung.

"Ngươi đều biết mọi thứ mà..."

Hắn bình tĩnh, lệ khí nháy mắt nảy sinh, cổ tay bị hắn nắm chặt của nàng đau không chịu được đành buông lỏng ngón tay, làm thanh chủy thủy rơi xuống đất.

"Đúng vậy, là trẫm hạ độc, là trẫm làm người cho hắn hết sớm! Muốn biết vì sao? Được, hiện tại trẫm liền nói cho ngươi là vì cái gì."

Nguyên Đình cũng nổi giận, hắn không chịu nổi ánh mắt Hoa Ly nhìn hắn, thô bạo túm nàng lại, giữ hai vai đang giãy giụa kia, ánh mắt hắn điên cuồng dữ tợn thật sâu nhìn nàng.

" Tất cả là vì ngươi, ta yêu ngươi như vậy, người không biết sao? Mười năm, ngươi cùng Nguyên Thiện mười năm, ta làm tất cả vì ngươi, ngươi không thấy sao? A! Vì sao phải gả cho hắn!"