Chương 3: Để hắn nhìn xem ta thế nào thao ngươi

Hoa Ly không thể tưởng tượng hắn thế mà lại ngông cuồng đến vậy.

Hắn đã gϊếŧ Nguyên Thiện, nàng nghĩ hắn chỉ muốn loại trừ các mối đe doạ tới ngôi vị hoàng đế, hóa ra là cố tình...

"Ngươi đang nói cái gì! Ngươi điên rồi! Ta chính là yêu Thiện ca ca.Ta là hoàng tẩu của ngươi... A!"

Đầu vai gầy ốm bị hắn nắm, nàng đau phát run, xương cốt tựa như đều vỡ vụn, nhìn hắn đến sợ hãi.

Nguyên Đình điên rồi, hắn dùng ánh mắt tôi độc nhìn nàng, rốt cuộc không cần ẩn dấu tâm tư của mình, nhẫn nhịn mang tư tình khắc vào trong xương cốt, giờ đây một khắc toàn bộ bộc phát ra.



"Đáng tiếc, hắn đã chết, từ nay về sau đều sẽ không lại có người này, mà ngươi, chỉ có thể là của ta!"

Hoa Ly khϊếp sợ, hắn thừa nhận gϊếŧ hại Nguyên Thiện nhưng lại còn sinh ra tâm tư độc ác như vậy!

Nàng phẫn nộ liều mạng giãy giụa, lập tức muốn thoát ra khỏi chỗ đáng sợ này.

"Ngươi cái kẻ điên này! Ngươi không chết tử tế được! Buông ta ra!"

Nguyên Đình dữ tợn cười, mặt hắn bị nàng đả thương, làn da tuấn mỹ trắng nõn nhiễm một mảnh màu đỏ tươi, nhìn thấy làm người ta phải sợ hãi.

Hắn bắt được Hoa Ly, ôm vào lòng, cúi sát gần khuôn mặt yếu ớt tái nhợt của nàng, không nhịn được đành hôn nàng.

"Vì cái gì, trẫm đến tột cùng nơi nào kém người què kia!"

Má nàng hơi lạnh, nước mắt trong suốt vương trên môi mỏng của hắn.

Hắn chờ đợi thời khắc này thực sự rất lâu, nghĩ chỉ muốn như vậy ôm, hôn nàng, hắn chờ đợi khoảng một năm, lại một năm nữa, cuối cùng cũng chờ đến khi nàng được phối hôn, nàng lại lựa chọn hoàng huynh của hắn.

"Ta để mũ phượng hồng y của Hoàng Hậu cho ngươi...Không ngờ... Ngươi cố tình chọn hắn! Biết trẫm có bao nhiêu khó chịu sao? Ân?"

Hắn rất thống khổ, thật sự rất thống khổ, lựa chọn của nàng như lưỡi dao sắc bén đâm vào tâm của hắn, lại dập nát sở hữu kỳ cánh của hắn cho dù hắn còn chưa có cơ hội thổ lộ với nàng, làm hô hấp hắn bạo nộ.

Hắn ôm thật chặt, làm nàng sắp hít thở không thông, mặc kệ nàng như thế nào mắng khóc, hắn đều không buông ra nàng.

"Ngươi đã nói ngươi thích Minh Hoa Cung, ta liền làm người đem nơi đó chỉnh sửa lại, còn loại hoa ngươi thích nhất, ta vô số lần nghĩ mang ra làm cảnh tượng đại hôn khi A Ly mặc phượng bào... Là ngươi, ngươi đem hết thảy đều huỷ hoại."

Hắn hung hăng đè nặng nàng từ sau lưng, nắm chặt eo thon, một lần nữa ngẩng đầu,dung nhan tuấn mỹ đã là thần sắc hờ hững như băng.

"Ngươi buông ta ra!"

Hoa Ly sợ hãi thét chói tai, chủy thủ rơi ở phía chân váy, nàng tự nhiên duỗi tay muốn đi lấy, ý muốn gϊếŧ Nguyên Đình, càng ngày càng mãnh liệt.

Động tác của nàng càng chọc giận hắn, còn chưa từng sờ đến chủy thủ, hắn nắm chặt cánh tay của nàng, làm nàng không động đậy nổi.

"A!"

Tóc đen bên thái dương lạnh ròng ròng mồ hôi, khuôn mặt nàng tức giận đỏ mặt nháy mắt lại trắng bệch, cảm thấy trời đất quay cuồng.

Nàng bị hắn đẩy lên mặt đất, mãi không di chuyển được.

"Ngươi không chết tử tế được! Nguyên Đình, ngươi không chết tử tế được..."

Nàng mắng, thanh âm yếu ớt nhỏ bé quật cường, Nguyên Đình nhàn nhạt cười:

"Trẫm không chết tử tế được cũng được, nhưng hiện tại, ngươi biết trẫm muốn làm cái gì không ?"

Hoa Ly quỳ rạp trên mặt đất vẫn muốn thử chạy trốn, hắn lại chế trụ mắt cá chân nàng, chiếc hài trắng thêu hoa sơn trà rơi xuống, chân nhỏ trắng ở trong tay hắn đau khổ giãy giụa.

Hắn cứ như thế nắm lấy chân nàng, đem môi hôn lên, liếʍ đến lòng bàn chân trắng như tuyết của nàng.

" Không bằng hôm nay ở trước linh cữu hoàng huynh, để hắn nhìn xem ta như thế nào thao ngươi đi, hoàng tẩu của trẫm."