Chương 21: Hành phòng

Ngay sau khi Bách Vân Chi nói xong, người hầu của thượng cung đứng cạnh Hoa Ly liền biết nàng ta không thể lưu lại, không đợi Hoa Ly nói liền lạnh lùng mở miệng:

"Thân mình nương nương cũng đã mệt mỏi, Bách nhị cô nương trước hết nên lui xuống đi."

Tiếng nói vừa dứt, hai cung tì nhận được ánh mắt liền tiến lên, những người trong Minh Hoa Cung này đều là người do hoàng đế lựa chọn kỹ càng, biết ý liền song song tiến lên, đem Bách Vân Chi từ trên giường xuống dưới.

"Các ngươi đây là muốn làm cái gì, buông ra, a!"

Bách Vân Chi giận giữ, nhìn về phía hai cung tì mà giãy giụa không thôi, bỗng chốc bị đá trúng cẳng chân, nàng ta ăn đau bị ấn quỳ gối trên mặt đất, trang sức, trâm hoa vấn tóc cũng như thế mà rơi xuống làm mái tóc đen tán loạn rũ xuống hơn phân nửa.

Hoa Ly ngồi dậy, khẽ nhíu mày, đang muốn phân phó Thượng Cung thả người.

"Ngươi mà cũng xứng với ngôi vị hoàng hậu? Bệ hạ bất quá chỉ là thích dung mạo của ngươi thôi, đồ không biết xấu hổ..."

Bách Vân Chi chợt ngẩng đầu lên, mái tóc dài che đậy nửa khuôn mặt, hai mắt đầy ghen ghét u oán, làm gì còn nửa phần dịu dàng đoan thục tư thái như trước.

"Bệnh thất tâm phong của Bách Thị đã phát tác, còn không mau kéo xuống."

Thượng Cung lạnh giọng, mấy cung tì tiến lên, che miệng Bách Vân Chi, đem người túm lên mang ra khỏi cửa điện.

Trong khoảnh khắc, cả điện trở nên yên tĩnh, Hoa Ly trố mắt thật lâu, đôi mắt phượng rũ xuống, ánh sáng lờ mờ từ bạch ngọc phản chiếu lên khuôn mặt lãnh đạm của nàng, nàng và Bách Vân Chi cũng không hẳn là quen biết, khi chưa gả đi nàng là chất nữ của Hoàng Hậu, quý nữ hầu môn, mà Bách Thị cũng là thiên kim của một danh gia vọng tộc.

Họ vốn là hai người qua đường, cho dù là khi gặp gỡ vào các buổi yến tiệc, bất quá cũng chỉ là xã giao bình thường thôi, cớ sao lại có địch ý với nàng chứ?

Cẩn thận mà ngẫm lại, nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó.

"Triệu Thượng Cung, không cần làm khó nàng, đưa nàng ta hồi phủ đi thôi."

Thanh âm uyển chuyển lay động lòng người truyền tới, Triệu Thượng Cung mới vừa rồi biểu tình nghiêm túc mà thu liễm lại, cung kính nói:

"Bách Thị đối xử với nương nương như thế, nói năng lỗ mãng, sợ là trong lòng đã tích oán khí, cần áp dụng cung quy để xử trí, lấy làm khiển trách, nô tỳ biết tâm nương nương nhân từ, còn thỉnh nương nương yên tâm, sẽ không làm tổn hại đến tính mạng."

Kia rốt cuộc vẫn là vị hôn thê của Yến Vương.

"Các ngươi đều lui xuống đi."

Hoa Ly thấp thấp thở dài.

Nàng nhớ tới trước hai năm trước hình như có người từng nói qua, Bách Gia nhị tiểu thư thích Tam hoàng tử Nguyên Đình, chỉ tiếc hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, trời xui đất khiến lại cho Bách Vân Chi bị tứ hôn cho Nhị hoàng tử Nguyên Khải.

Các con cá vàng nho nhỏ vui sướиɠ bơi lội, những cái vây nhỏ bé đập qua đập lại chạm cả vào thành của bình ngọc, Hoa Ly nhìn đến xuất thần, ngón tay nàng dần lướt tạo thành các đường thẳng trong làn nước tạo thành các gợn sóng nhè nhẹ, nước lạnh thấm vào làm rối loạn trong lòng.

Một đôi ủng vàng thêu hình rồng xuất hiện trong tầm nhìn, hàng mi dài cong vυ"t của nàng khẽ run nhẹ lên.

Hoa Ly không ngẩng đầu, Nguyên Đình không nhịn được mà đưa tay vân vê cằm của nàng, hơi dùng sức ép nàng ngẩng mặt lên, thấy được đôi má kiều mị phớt hồng như hoa đào của nàng, lại bắt gặp đôi mắt đầy xa cách đang trừng hắn làm tâm hắn ngứa ngáy một trận.

"Trẫm đã sai người cắt đầu lưỡi cô ta."

Long bào màu vàng kim chói mắt, người trước mặt có tóc đen và cả đôi mắt đen, dung nhan tuấn mỹ yêu mị, đột nhiên phá lệ có phần sắc bén, đôi mắt hắn chỉ nhìn về phía nàng chứa đầy nhu tình, khác hẳn lời hắn vừa mới nói ra.

Bách Vân Chi chưa lấy chồng, tương lai phải làm Yến Vương Phi, lại mất đi đầu lưỡi, coi như cả đời này của nàng đã bị huỷ hoại!

Hoa Ly kinh ngạc không thôi, trong ngực phẫn uất mà lên giọng chất vấn:

"Ngươi! Nàng bất quá chỉ là nhiều lời nói mấy câu, sao lại phải... Nguyên Đình, ngươi thân là hoàng đế sao có thể tàn bạo vô lương như thế!"

Nguyên Đình ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cũng không vội nói, nhìn bộ dáng tức giận của nàng, không chút để ý mà cười cười:

"May là nàng ta cũng chỉ là nói chút lời không xuôi tai thôi, A Ly, trẫm không thể chịu đựng bất kỳ kẻ nào bất kính với ngươi, ai cũng không thể."

Hoa Ly rùng mình, nhìn hắn đầy châm chọc, thanh âm run run:

"Vậy còn ngươi, từ đầu đến cuối ngươi đều tổn thương ta, bất kính với ta, thì nên xử trí như thế nào?"

"A Ly, không cần chọc bực trẫm."

Ngữ khí của hắn đột nhiên chuyển lạnh.

Hoa Ly không để ý tới hắn, nàng bước xuống giường, giày phượng cũng không đi vào, để chân trần hướng ngoài điện mà bước tới, ngay khi đi qua bên người Nguyên Đình, hắn đột nhiên bắt được tay nàng.

Nàng còn không kịp nói gì, cả người bị kéo về, bàn tay mạnh mẽ nắm chặt vòng eo thon của nàng, đem cả người nàng ôm lên.

"A! Nguyên Đình!"

Hắn nới lỏng tay, nàng bị ném thật mạnh lên trên giường cẩm, cảm giác được eo mình va chạm với phần giường mềm mại, nàng luống cuống tay chân cố gượng người dậy, hoảng sợ nhìn về phía nam nhân đang tới gần, nàng liền biết tình hình không ổn, lớn tiếng gọi người tới.

Nàng kinh sợ kêu to làm Nguyên Đình cười nghiền ngẫm, bàn tay to của hắn bắt được một chân nàng, lòng bàn tay cực nóng chậm rãi vuốt ve mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, hắn từ từ ôn nhu nói:

"Trẫm đã hỏi qua thái y, hiện tại có thể hành phòng*."

*hành phòng : quãng thời gian tạo ra các âm thanh " bạch bạch bạch" =))