Chương 25: Đừng bức trẫm như vậy!

Nguyên Khải thu tay lại, chiếc khăn lụa màu trắng tinh khiết yên lặng mà trở lại trong tay áo, hắn cũng bất giác xấu hổ, trên bệnh sắc tuấn dung vẫn luôn duy trì một nụ cười đúng mực thỏa đáng, đôi mắt hắn phản chiếu hình ảnh của những đóa hoa mai hồng, nhìn càng giống người đó.

"Tiết trời giá rét, hoàng tẩu phải bảo trọng thân thể. "

Hắn dựa vào thân phận của ngày xưa mà xưng hô với Hoa Ly, phảng phất như thể không biết gì về chuyện của nàng và Nguyên Đình vậy.

Các cung nhân đều chờ ở gần đây, tuy không ngăn cản Yến Vương nhưng lại chú ý tình hình từng giây từng phút, nhất cửa nhất động ở phía bên này, Hoa Ly chậm rãi hé môi, hít một ngụm khí lạnh, trong nháy mắt cái lạnh của không khí ngoài trời kia làm tâm trí nàng thanh tỉnh không ít.

"Đa tạ."

Nàng cùng Nguyên Khải cũng không quá thân quen, từ nhỏ đến lớn trong mắt nàng chỉ có duy nhất Nguyên Thiện, cho dù là Nguyên Đình thì cũng là do hắn tự mình tiến vào trong mắt nàng.

Với Nguyên Khải thì đến cả những buổi cung yến, nàng cũng gặp mặt qua vài lần nhưng chưa từng gần gũi thăm hỏi hắn, hiện nay lại tiếp xúc ở cự ly gần như vậy, bàn tay nhỏ của Hoa Ly hung hăn nhắm chặt trong ống tay áo.

Thấy thái độ lãnh đạm của Hoa Ly, Nguyên Khải hình như có chút mất mát, đột nhiên từ trong cổ họng phun ra một trận ho khan kịch liệt, rõ ràng là tật cũ tái phát.

"Yến Vương... Vẫn tốt chứ?"

Hoa Ly nhíu mày, thấy hắn khom người cong eo mà kịch liệt ho, tất nhiên là đang đau đớn khó chịu, nàng theo bản năng mà vươn tay ra.

"Khụ khụ, không... Không có việc gì ... khụ khụ!"

Nguyên Khải dùng tay bụm chặt kín miệng, muốn đem cơn ho trong cổ nhịn xuống và áp trở về, khuôn mặt hắn hoảng loạn, hắn bỗng nhiên dùng sức đứng thẳng người, đôi mắt hồng hồng nhìn về phía Hoa Ly.

"Thiện Ca Ca!"

Hoa Ly thất thanh hô một câu, nàng như chìm đắm vào trong hồi ức với cặp mắt của hắn, Nguyên Thiện ngày ấy cũng như vậy, khi mà tròng mắt hắn hồng lên rồi chảy máu ra nhưng ánh mắt đó vẫn tràn ngập nhớ nhung với nàng, hắn vẫn luôn ôn nhu nhìn nàng, đến cả lúc tắt thở vẫn chưa từng nhắm mắt.

Nàng gọi một tiếng này vô cùng ảm đảm, những người bên cạnh đều nghe thấy rõ ràng.

Không biết Nguyên Đình đến từ khi nào, cõ lẽ hắn đã nghe thấy câu nói vừa này, hoặc hắn cũng nhìn thấy cảnh Hoa Ly bắt lấy cánh tay Nguyên Khải chăng?

Nguyên Đình không nhẫn nại thêm được nữa, hắn tiến lên vài bước đem nàng kéo vào trong l*иg ngực, trong đôi mắt đẹp của nữ nhân mỹ lệ đang thất thần kia đã sớm vô định trống rỗng, sự thê lương bi thương lấp đầy mắt nàng làm hắn đau đến nghẹt thở, hắn nhất thời giận dữ, mạnh mẽ bóp lấy đầu vai nàng.

"Nguyên Thiện Nguyên Thiện ! Ngươi rõ ràng đã thấy, hắn là Nguyên Khải! Nguyên Thiện đã sớm chết, đã chết rồi! Hoa Ly ngươi mở to hai mắt nhìn rõ cho trẫm!"

Hắn ghen, giận tím mặt, Hoa Ly hoảng sợ nghe hắn nói, nàng đột nhiên ngất đi, Nguyên Đình vội ôm lấy nàng, hắn nhìn sắc mặt không bình thường của nàng, sự giận dữ vừa nãy nháy mắt hóa thành sự kinh hãi.

"A Ly!"

---

Hoa Ly chậm rãi mở mắt, mọi thứ trước mắt nàng đều mông lung mờ ảo, rồi sau đó mọi thứ theo tầng tầng lớp lớp rõ ràng hiện ra, nàng nhìn thấy màu đỏ hồng của màn che do ánh sáng những ngọn nến tỏa ra, nó làm nàng nhớ tới đôi mắt hồng kia...

Màn lụa mềm nhẹ bỗng nhiên bị xốc lên, tay Nguyên Đình vừa đưa vào một nửa thì đột nhiên dừng lại, hắn nhìn Hoa Ly tỉnh lại, có chút vui mừng mà quan tâm hỏi han:

"Tỉnh? Còn thấy nơi nào không khoẻ không?"

Như thể là chưa yên tâm hẳn, hắn vẫn đem tay tiến vào dò xét, bàn tay khô nóng đặt trên trán nàng sờ sờ, cảm thấy không hề nóng như trước hắn mới nhẹ nhàng thở ra, dung nhan tuấn mỹ thoáng qua nét mừng rỡ.

Hoa Ly tất nhiên vẫn còn nhớ rõ hồi ban ngày bị hắn bạo nộ, lúc này nàng thấy hắn vẫn vô cảm như thế nên trực tiếp nhắm hai mắt lại, không thèm nhìn hắn.

"Tức giận ?"

Biểu cảm mới lạ như vậy của nàng làm Nguyên Đình không vui nhíu mày, ban ngày hắn có chút quá kích, hiện tại đến câu xin lỗi hắn cũng không nói nên lời, hắn luôn luôn là người bá đạo cưỡng hãn thế nhưng chưa bao giờ có người làm hắn lưỡng lự bất lực đến gian nan như vậy.

"A Ly, ban ngày ta đúng là không nên nói như vậy, nhưng là...Nhưng là ta thật sự chịu không nổi việc ngươi vẫn luôn nhớ mãi không quên hắn, ta đến tột cùng là có chỗ nào làm còn chưa đủ?"

Bàn tay hắn ấm áp theo cái trán của nàng hướng xuống mà chậm rãi vuốt ve, hắn đem ngũ quan xinh đẹp của nàng mà cẩn thận nhìn ngắm, đến cách xưng hô của một ngôi cửu ngũ đế vương cũng không dùng, từ sau khi nàng sảy thai hắn đã thay đổi rất nhiều, không hề bức nàng như trước, càng ngày càng có khuynh hướng như một trượng phu ôn nhu.

Nhưng chính là nàng vẫn như cũ, chưa từng mở rộng trái tim để đối đãi hắn, điều này càng làm cho Nguyên Đình thêm tuyệt vọng.

Hắn cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng lên, lòng bàn tay trắng nõn mảnh khảnh làm hắn thất thần. Nguyên Đình định đem mu bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt lên trên khuôn mặt hắn, tường rằng sẽ cảm nhận được sự mềm mại truyền đến, nàng lại bỗng dưng rút tay về.

Trong nháy mắt, bao nhiêu ý nghĩ thô bạo nảy ra trong đầu Nguyên Đình làm hắn suýt thì thất thố, hắn nắm chặt bàn tay nổi đầy gân xanh đáng sợ.

Cuối cùng, hắn không tiếng động ôm lấy Hoa Ly, vào lúc nàng giãy giụa chống cự hắn đem nàng gắt gao ôm chặt, hơi thở của hắn có chút rối loạn hổn hển bên tai nàng:

"A Ly, đừng bức trẫm như vậy!"

Một tháng này, hắn cho rằng nàng đã yên vị trong cung, chấp nhận số mệnh nhưng hiển nhiên..... là không .