Chương 26: Hắn đáng sợ

Hoa Ly mở to đôi mắt, trong lòng tràn ngập sự bi thương và sự không cam lòng, nàng cũng không giãy giụa, nàng lạnh lùng nhìn Nguyên Đình, nói:

"Ta bức ngươi? Đến tột cùng là ai đang ép ai ! Ngươi buông ta ra!"

Lúc này, trong ngực Nguyên Đình đau đến cùng cực, hắn đã tưởng bọn họ có lẽ đều bi ai giống nhau, cánh tay ôm chặt Hoa Ly của hắn không dám buông ra nửa phần, hắn chậm rãi đem mặt mình vùi vào phía cổ nàng.

"Không, không thể buông ngươi ra a, A Ly, ta đã không thể dứt khỏi ngươi được nữa rồi, thật sự..."

Hoa Ly bị hắn bóp đến phát đau, nàng cố giữ vững ý thức, bắt đầu duỗi tay đẩy vai hắn ra, mùi long tiên tỏa ra từ người hắn rất nồng làm hô hấp của nàng có chút không thông.

"Tránh ra!"

Thanh âm nguội lạnh nhàn nhạt như cũ làm Nguyên Đình hầu như không còn chút nhẫn nại nào, hắn đột nhiên rời khỏi vùng cổ ấm áp của nàng, nhìn đôi mắt mờ mịt ngập nước của nàng, trong mắt hắn đột nhiên hiện lên tia sáng vặn vẹo cùng sự tức giận.

"Ngươi là của trẫm! Là của trẫm! Nếu ngươi lại nhớ về Nguyên Thiện cái người chết kia, tin hay không trẫm lập tức đem thây hắn băm thành trăm mảnh!!!"

Hắn thật sự chịu không nổi việc nàng cứ mãi tâm tâm niệm niệm nhớ một nam nhân khác, chẳng sợ người đó đã chết, hắn thậm chí bắt đầu hối hận vì sao bản thân lại giữ lại thân xác của Nguyên Thiện, vào lúc này các loại ý niệm đáng sợ hỗn tạp cứ nổi lên trong đầu, trên mặt hắn là biểu tình điên cuồng dữ tợn dị thường.

Hoa Ly tức giận đến bật cười, nàng cũng không sợ gì hắn, nếu hắn có thể đem thi thể Nguyên Thiện từ trong lăng mộ trung ra, tốt hơn hết nên đem thêm thi thể của một nữ nhân nữa là nàng để nằm bên nhau đi là vừa!

"Vậy ngươi làm đi, cũng đem theo ta thiêu cùng hắn thành tro rồi cùng rải trong gió."

Nghe vậy, Nguyên Đình ngực gian kia đoàn thiêu chính liệt sống càng mãnh, tia u ám âm trầm trên tuấn nhan trắng bệch chuyển thành màu xanh mét, hắn gắt gao trừng mắt nhìn nữ nhân nằm ở trong lớp chăn trên giường, đột nhiên hắn bắt lấy hai vai nàng, gào thét lớn:

"Ngươi nằm mơ!"

Hét xong nhưng sự tức giận trong lòng hắn vẫn còn sôi trào, Nguyên Đình dường như là đánh mất lý trí mà quay người bước lên giường , toàn bộ thân thể hắn đè trên người Hoa Ly, nàng chỉ mới thoáng giãy giụa, hắn liền thô bạo cột đôi tay nàng vào đầu giường, hai chân nhắn kẹp chặt eo nàng, kiềm chế mọi động tác của nàng.

Biết hắn định làm cái gì, Hoa Ly vừa khóc vừa la:

"Ngươi luôn như vậy! Trừ bỏ việc khinh nhục ta, ngươi còn có thể làm cái gì? Nguyên Đình, ngươi kẻ điên này! A!"

Hắn không muốn nghe thấy những lời dư thừa nàng nói, hung dữ dùng miệng áp lên đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc nào của nàng, cánh môi kiều nộn bị hắn hung hăng mυ"ŧ gặm, trong miệng thơm của nàng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.

Hắn hôn cuồng nhiệt, đem mọi sự phẫn nộ phát tiết hết vào nụ hôn đó, hắn hung hăng liếʍ mυ"ŧ liếʍ láp bên trong khoang miệng nhỏ nhắn của nàng như muốn dày vò nàng cho hả giận.

"Đúng vậy, ngươi nói không sai, trẫm chỉ biết lộng ngươi như vậy, không sao, A Ly cứ việc làm trẫm tức giận, thứ chờ đợi ngươi sẽ chỉ là sự sủng ái của trẫm!!!"

Hắn tách ra khỏi môi màng, bên trong ánh mắt đỏ ngầu đó ấp ủ du͙© vọиɠ nóng bỏng cùng hận thù mãnh liệt, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt của Hoa Ly, hắn biếи ŧɦái cười lạnh.

Hắn giống như giã thú bị chọc giận, động tác cởi y phục đều tràn ngập phẫn nộ, nửa thân mình cường tráng trần trụi đè xuống, hắn bắt đầu xé rách váy áo trên người Hoa Ly, do bộ váy đó làm bằng chất liệu rất mỏng nên dễ dàng bị xé đi, tạo ra tiếng vang "xoẹt xoẹt" quanh quẩn trong tẩm điện.

"Cút ngay !!! Cút ngay!"

Hắn luôn đáng sợ như thế trong chuyện hoan ái làm Hoa Ly không kiềm được mà nhớ tới lần đầu tiên của mình, nàng bắt đầu sợ hãi khóc kêu.

Nguyên Đình cũng không dừng tay, cơ thể mềm mại của nàng không mảnh vải che đậy ở trên tấm cẩm khâm, động tác né tránh vô lực của nàng thật là đẹp, bàn tay khô nóng của hắn vuốt ve từng tấc da, từng đường cong duyên dáng của nàng, nàng rùng mình làm hắn hưng phấn.

Trên da thịt trắng nõn non mịn của nàng vẫn còn lưu lại dấu vết của cuộc giao triền mấy ngày trước, hiện tại vẫn chưa biến mất, những dấu xanh tím như chứng tỏ rõ quyền sở hữu của hắn, khi Nguyên Đình cúi người xuống, hắn lại hôn lên những nơi có dấu vết mây mưa lần trước, làm chúng càng đậm thêm.

"Thật không nên gϊếŧ Nguyên Thiện như vậy, trẫm nên để hắn tận mắt nhìn thấy A Ly nằm dưới thân trẫm như thế nào, để hắn nhìn thấy ngươi bị trẫm lưu lại những dấu vết xinh đẹp này, sau đó còn thấy ngươi bị trẫm banh hai chân ngươi ra mà hung hăng thao như thế nào."

Hắn cực kỳ phẫn nộ nhưng cũng có phần đau đớn trong lòng, liền cũng không lựa lời nói.

Từng bị hắn cường bạo trước linh đường làm Hoa Ly hận không thể lập tức chết đi, nàng khóc kêu:

"Cầm thú! Súc sinh!"

Thanh âm của nàng quá mức buồn bã, Nguyên Đình dừng tay lại trong chốc lát, hắn cũng định ôn nhu mà đối dãi nàng, hắn cũng định yên ổn mà cứ thế yêu nàng.

"Nguyên Đình... Ngươi không cần đối xử với ta như vậy, ta thật sự không yêu ngươi ô ô... Ngươi buông tha ta đi... Buông tha ta đi!!!"

Cho đến lúc ngày nay, Hoa Ly vẫn cầu xin hắn, chẳng qua là đã cầu xin vô số lần.

Nguyên Đình trợn mắt, đem ngón tay thon dài đặt trên cánh môi mềm mại của nàng, hắn lạnh lùng nhìn nàng đang trần trụi dưới thân hắn, từ kẽ răng khẽ phát ra hai chữ.

"Mơ tưởng."