Chương 33: Song thân chi hỉ

Hai tháng vội vàng trôi qua, nay đã đến tháng cuối cùng của năm...

Lúc này, trong cung đang tổ chức yến tiệc.

Chiến sự Tây Bắc căng thẳng, bọn man nhân du mục so với tưởng tượng còn khó nhằn hơn, đại quân nhận lệnh đi chinh phạt dù chưa thất bại, nhưng cũng vẫn chưa thành công .

Do đó, không khí trong triều có chút ngưng trọng trầm mặc.

Sắp trở thành tân hoàng hậu, Hoa Ly tất nhiên phải có mặt tại buổi tiệc này, nàng đoan trang ngồi ở nơi mà mọi nữ nhân đều mơ tưởng ham muốn, trên người nàng rất có dáng vẻ của một vị quốc mẫu thiên hạ, cùng nàng tham gia cung yến là Hoa Thái Hậu.

Ngồi trên ghế phượng, Hoa Thái Hậu thấy Hoa Ly đang nhấm nháp ít rượu quỳnh, bà nhíu mày.

"A Ly, bệ hạ nói thân mình ngươi không thoải mái nhiều ngày, không nên uống rượu."

Hoa Ly hơi nghiêng người, trang sức trên đầu nhẹ lay động, nghe cô mẫu của mình nói vậy, nàng cũng buông chén rượu xuống, cung nữ nhanh tay vội thay thành một chén nước mật ấm áp cho nàng.

Thời gian này quan hệ giữ nàng cùng Nguyên Đình hòa hoãn không ít, hôm nay nàng có thể xuất hiện tại đây, thậm chí ngồi trên phượng vị của hoàng hậu cũng coi như nhượng bộ hắn vài phần.

"Khai yến đi."

Nàng phân phó, các cung nhân tấp nập nối đuôi nhau đi thành hàng đem những món ngon vào điện, âm nhạc cũng nổi lên, không khí cả điện trên dưới đều náo nhiệt lên hẳn.

"Nương nương, đây là hoa khai phú quý, đây là hàng năm có thừa, đây là tuổi tuổi cẩm tú, đây là..."

Thượng Cung nhanh chóng giới thiệu các món ăn, lại có cung nhân dọn đồ ăn lên, dâng lên trước mặt Hoa Ly.

Nàng gắp miếng thịt cá trắng nõn không xương lên, vừa mới cho vào trong miệng, mùi tanh trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng nàng.

Hoa Ly nhất thời buồn nôn, nàng đưa mắt nhìn một người trong trong đại điện, vội dùng khăn bịt lấy miệng, khó chịu nhíu mày.

Phát hiện có điều khác thường, Hoa Thái Hậu thấp giọng, quan tâm hỏi:

"A Ly?"

"Cô mẫu, ta có chút không khoẻ."

Hoa Thái Hậu nghe vậy một mặt liền dùng ánh mắt ra lệnh cho Thượng Cung bên cạnh Hoa Ly, mấy cung nhân tâm phúc của bà mau chóng hộ tống Hoa Ly ra khỏi điện, một mặt lại truyền thái y tới.

Rượu quỳnh và thức ăn làm cơ thể Hoa Ly không thoải mái, nàng che ngực lại, không nôn ra được, cung nữ nhanh tay lót gối mềm, đỡ nàng ngồi xuống cẩm giường.

"Bỏ những thứ cài trên đầu ta xuống đi, ta đau."

Hoa Ly vốn có mái tóc đen dài óng mượt, lúc trang điểm làm tóc chưa từng phải dùng đến tóc giả, nhưng hôm nay vì đi dự cung yến nên nàng phải theo lễ nghi mà đeo các loại trâm, nặng nhất vẫn là trâm phượng vàng ròng, làm nàng như sắp toác cả da đầu.

Mấy cung nữ nhanh chóng tụm lại mà tháo dỡ từng món trang sức trên đầu nàng, cuối cùng rút ra chiếc trâm cuối cùng, từng lọn tóc dài của nàng như nước mà phô tán, bấy giờ Hoa Ly mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Nương nương, thái y tới, nô tỳ đã sai người thông báo cho bệ hạ."

Thượng Cung dường như đã biết trước được chuyện gì đó, trong lời nói phảng phất chút ý cười.

Thái y cách mảnh lụa bắt mạch cho nàng, lại hỏi thêm vài câu, trong phút chốc cũng lộ ra ý cười, ông ta quỳ trên mặt đất, miệng liên tục chúc mừng.

"Nương nương, người đây là đã mang thai đôi a! Đã được hai tháng rồi a!"

Đôi mắt đẹp của Hoa Ly hơi ngưng lại, hai tháng?

Nàng bỗng dưng nhớ tới ngày ấy hai người hoang đường điên cuồng ở trong điện, bàn tay nhỏ của nàng rụt về, nắm chặt gắt gao, trong lòng đã loạn đến cực điểm.

Nàng cùng Nguyên Đình lại có hài tử...

Hoa Ly rời tiệc không lâu, người đưa tin tức đã sớm chạy đi báo cho Nguyên Đình, nhưng Hoa Thái Hậu lại đến đây trước, tâm tình bà rất tốt, cười tươi mà đi đến bên cạnh người Hoa Ly.

"Tốt, A Ly, đây là việc đại hỉ nha, cô mẫu đã cầu mong từ lâu rồi, rốt cuộc bây giờ lại có, lần này chớ nên sơ sót."

Có lẽ là rất vui mừng, khóe mắt bà có chút ẩm ươn hồng hồng, Hoa Thái Hậu vô cùng vui mừng mà đầy yêu thương đưa tay xoa mặt Hoa Ly.

"Cô mẫu..."

Hoa Ly thấp thấp gọi một tiếng, thanh âm mềm mại gần như không thể nghe thấy.

Nàng có thể cảm giác rõ ràng được, giờ phút này bản thân không hề sợ hãi và mâu thuẫn như lần trước, thậm chí cảm giác chán ghét cũng không có, nàng theo bản năng mà vươn tay vuốt ve bụng nhỏ qua lớp phượng y, nơi vắng vẻ trong lòng nàng có chút khó chịu.

Nguyên Đình dường như là chạy vội vào, những người trong điện được một phe kinh hoàng, cuống quít quỳ rạp xuống đất, hắn không nhìn một ai, chỉ thẳng bước về phía Hoa Ly.

Hoa Thái Hậu thức thời tránh qua một bên, hắn liền ôm chặt tiểu nhân nhi ngơ ngác thất thần ngồi ở trên giường kia.

Trên người hắn có mùi rượu rất nồng, Hoa Ly vội dùng tay đẩy đẩy hắn ra.

"Đừng, cô mẫu ta đang ở đây."

Nhưng sao hắn có thể buông tay được, hắn sợ một khi mình buông lỏng tay, nàng sẽ dùng những lời nói tuyệt tình đả thương hắn, hắn càng sợ khi mình buông lỏng tay, nàng sẽ lại không cần hài tử của bọn họ, hai tay hắn ngược lại càng ôm chặt thêm chút.

Hoa Ly bị hắn ôm đến phát đau, nàng có phần khó chịu, bất đắc dĩ nhẹ giọng ở bên tai hắn nói:

"Mau buông tay, mùi rượu trên người ngươi quá nặng, ta ngửi thấy sẽ không tốt."

Một giây trước Nguyên Đình còn ôm nàng gắt gao, nghe xong lời nàng nói đột nhiên hắn liền buông lỏng tay ra, đứng dậy, cũng ngửi thấy mùi rượu trên người mình, hắn nhíu mày, định đi ra, nhưng bước chân có phần chần chờ.

"A Ly, trẫm đi thay quần áo trước."

Hắn sắp rời đi, đột nhiên tay áo lại bị ai bắt được, ra là Hoa Ly kéo hắn lại, do nàng có chút mềm lòng, tuy chưa nói gì nhưng đã thể hiện rõ ý tứ muốn hắn ở lại.

Nguyên Đình có chút cứng đờ xoay người, trong mắt là sự nghi ngờ lo sợ cùng tia mừng rỡ như điên.

Hoa Thái Hậu cười cười, lập tức cùng mọi người biết ý mà ra ngoài, để hai người có không gian riêng.

"Ngươi ngồi xuống gần chút nữa!"

Nhìn hắn không chịu tới gần, Hoa Ly chỉ có thể mở miệng giải thích:

"Vừa rồi ngươi làm ta khó thở, hiện giờ đã không sao rồi."

Nguyên Đình lúc này mới ngồi xuống giường cẩm, Hoa Ly từ từ cầm tay hắn đặt lên trên bụng mình, tuy rằng mới chỉ hai tháng, nhưng nơi này thực sự đang chứa đứa con của hai người, tay hắn khẽ run, đây là nơi từng tồn tại một hài tử của hắn, lúc đó hắn còn chưa biết gì thì đã như chớp mà biến mất, bây giờ...

Nhìn hắn vui sướиɠ đến tận tâm can như vậy , Hoa Ly cười chua xót.

"Lần này, ta sẽ sinh chúng ra."