Chương 35: Thật sự có thể quên sao

Vào cuối tháng, đại quân liền xuất chinh, lên đường chinh phục Tây Bắc, Hoa Ly cũng chưa từng đi tiễn Nguyên Đình, hiện giờ đã chuẩn đoán chính xác trong bụng nàng là song thai, hắn không đồng ý cho nàng ra khỏi cung nửa bước, cho dù hắn đã đi rồi, cũng dặn dò Hoa Thái Hậu để mắt đến nàng.

"Chả trách bụng nàng so với thai phụ bình thường có chút to hơn, ta cũng chưa từng nghĩ là song thai, ra là đại hỉ sự trời ban cho, thật là..."

Thể chất của nàng vốn suy nhược yếu ớt, trong cơ thể mảnh khảnh của nàng hiện giờ có hai đứa trẻ, bụng nàng phồng lên rõ ràng, Hoa Ly cũng không dám vuốt ve quá mức, nàng cùng Hoa Thái Hậu nhìn về phần bụn gồ lên của mình, thản nhiên hơi cong môi.

"Đây là ý trời, là phúc khí của A Ly, đứa trẻ ngoan, hiện giờ ngươi đã Hoàng Hậu, mang long tự trong người, những việc nên quên thì hãy từ từ mà quên đi, sao phải làm bản thân khó xử ? "

Làm khó xử chính mình ư?

Hoa Ly không biết, nàng chỉ là chưa từng nghĩ tới việc xuống nước cùng Nguyên Đình như thế này, mọi thứ hắn đã làm với nàng đều là những thống khổ khó quên, mặc dù hận ý trong lòng Hoa Ly chưa thực sự tiêu tán, nhưng vì con của mình, nàng sao có thể không nhượng bộ được, nàng thực sự không muốn tổn thương hài tử trong bụng thêm một lần nào nữa.

"Cô mẫu không cần lo lắng, A Ly biết nên phải làm gì."

Hoa Thái Hậu vui mừng gật gật đầu, khóe miệng chứa đầy ý cười, bà nhẹ nhàng vỗ nhẹ tay Hoa Ly, nói:

"Tốt, có thể suy nghĩ cẩn thận thì tốt rồi."

Thai nhi được sáu tháng, Hoa Ly thân mang song thai nên càng thêm gian khổ, thái y đã dặn dò nàng nên đi lại nhiều hơn, các cung nhân nghe lời đỡ nàng đi dạo nhiều hơn lúc trước.

Qua lập hạ*, những cây hoa trong vườn ngự uyển vừa lúc nở hoa, Hoa Ly rời Minh Hoa Cung đi dạo bên ngoài.

* Lập hạ : một trong các tiết khi, bắt đầu từ ngày 5 hoặc 6 tháng 5.

"Nương nương."

Cung nữ cạnh nàng nhỏ giọng gọi một câu, Hoa Ly chậm rãi quay đầu lại, nàng thấy Nguyên Khải đứng dưới tàng cây, trên người hắn mặc mãng bào màu trắng, tôn lên vẻ cao quý thanh bạch của hắn.

Trên môi hắn treo một nụ cười ôn hòa, bộ dáng không khác Nguyên Thiện trong trí ức của nàng là mấy, Hoa Ly nhíu mày.

"Các ngươi đều lui đi, khi bổn cung gọi các ngươi hãy qua sau."

"Vâng."

Các cung nhân cúi đầu lặng yên lui ra xa, thấy nàng đuổi người đi Nguyên Khải liền đến trước mặt nàng, Hoa Ly nhìn hắn, không thể không nói, hắn bắt chước nhất cử nhất động của Nguyên Thiện thực sự rất giống, đặc biệt là đôi mắt, giống đến mức làm Hoa Ly không dám nhìn thẳng.

"Ngươi không cần phải như thế, rốt cuộc có bắt chước cỡ nào cũng không thể giống hoàn toàn đâu, ta không thể, cũng không muốn làm gì cho ngươi cả!"

Nàng đi thẳng thắn như vậy làm Nguyên Khải có chút bất ngờ, nữ tử trước mặt hiện giờ là quốc mẫu tôn quý, nàng bình tĩnh ngồi xuống lan can, dung nhan khuynh quốc khuynh thành có chút thất sắc, nàng đưa đôi mắt phượng thanh lãnh đầy xa cách nhìn hắn.

Ánh mắt của nàng làm nụ cười trên mặt Nguyên Khải biến mất, hắn lạnh lùng nói:

"Ta tưởng rằng ngươi hận hắn, hoàng huynh chết thảm như vậy, ngươi thật sự có thể quên sao?"

Mấy tháng trước hắn cả gan đánh cược nhét tờ giấy đó vào trong tay nàng, tưởng rằng nàng sẽ cộng tác với mình, không ngờ đợi lâu đến vậy cũng không nhận được tin tức gì từ nàng, Nguyên Khải có phần thất vọng, hắn nhìn phần bụng phồng lên của Hoa Ly, khóe miệng nhếch một nụ cười trào phúng.

Hoa Ly sửng sốt, trên khuôn mặt tinh xảo của nàng không có nhiều biểu cảm, nàng xoay người lại, đôi đồng tử đen như mực lạnh lùng nhìn hắn.

"Nhớ lại thì sao? Quên đi thì sao? Ngươi trăm phương nghìn kế định hại hoàng đế, ta đã nhân từ khuyên ngươi nhanh chóng rời kinh thành đi rồi, nhất cử nhất động của ngươi Nguyên Đình đều biết, nhân lúc còn kịp thì từ bỏ những tâm tư đó đi."

Cho dù hiện tại Nguyên Đình đã lĩnh quân xuất chinh, Hoa Ly lại biết rõ thủ đoạn của hắn, tính Nguyên Đình luôn nhạy bén thận trọng, chỉ cần Nguyên Khải có một hành động nhỏ, không chừng ngày mai sẽ dấy lên một hồi máu tanh.

Nguyên Khải thất bại trong cuộc chiến tranh giành hoàng quyền, mấy năm nay hắn luôn mưu tính, mơ tưởng chính mình bước lên ngôi vị hoàng đế kia, chẳng qua phải đề phòng cho mọi trường hợp, hắn cũng không dám hành động liều lĩnh nên mới có ý định hợp tác cùng Hoa Ly ở trong cung, ai ngờ...

"Ngươi thật bạc tình, bổn vương nghe nói hoàng huynh bị ép uống độc dược mà ra đi, từ nhỏ ngươi không phải chỉ yêu mình hắn sao? Thế nào, hiện giờ cam tâm tình nguyện muốn an ổn chung sống nuôi con cùng kẻ gϊếŧ chồng mình ư ?"

Hoa Ly đứng dậy, một tay đỡ eo, nàng chậm rãi bước từng bước, kéo theo tà váy phượng vàng kim.

"Đó là chuyện của ta và Nguyên Đình, ta dù hận hắn, cũng sẽ không để ngươi lợi dụng, Yến Vương, ngươi phải đi."

"Ngươi!"

Không muốn nhiều lời với hắn, Hoa Ly chống eo thong thả rời đi, lúc này, đến một cái nhìn nàng cũng không muốn cho hắn, Nguyên Khải tức giận duỗi tay muốn bắt lấy tay nàng lại, nhưng không biết thứ vũ khí sắc bén từ đâu bay tới cắt qua tay hắn, hắn đau đớn theo bản năng lùi về.

Mà Hoa Ly đã đi xa.