Chương 5

Tần Hoặc do dự, cuối cùng chọn ga trải giường, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của anh cuốn một mảnh vải giống như người Hy Lạp.

Tôi mở to mắt nhìn, đột nhiên bụng Tần Hoặc kêu ọt ọt.

Lúc này tôi mới nhớ sáng nay chưa đặt bánh mì về cho anh!

Tôi xấu hổ nói: “Nếu không thì anh ăn chút cơm rồi hẵng đi nhé?”

Có lẽ Tần Hoặc cũng rất đói bụng, anh lập tức đáp lời: “Được.”

Tôi vừa mới bị cơ thể lõα ɭồ của đàn ông kí©h thí©ɧ nên đại não không hoạt động tốt lắm.

Tôi thốt ra một câu không hề suy nghĩ: “Anh có muốn ăn lẩu ếch không?”

Tôi nghĩ Tần Hoặc sẽ cự tuyệt.

Không ngờ anh lại đồng ý không chút do dự.

Đồ ăn đặt bên ngoài được ship đến rất nhanh, chẳng mấy chốc một nồi ếch lớn được đặt trên bàn.

Tôi xua tay khí phách nói: “Đừng khách khí, cứ ăn thoải mái đi, tôi gọi suất đặc biệt đấy!”

Tần Hoặc gật đầu, vẻ mặt phức tạp cầm đũa nhìn con ếch trước mặt.

Tôi nghĩ anh đang thương xót đồng loại.

“Đừng khách sáo, mau ăn đi!”

Tôi gắp một chiếc đùi to bỏ vào bát anh: “Ếch quán này… là ngon nhất.”

Tần Hoặc gật đầu gắp miếng đùi kia cho vào miệng.

Không ngờ anh lại đẹp trai như thế.

Mũi cao như người phương tây, hàng mi đen dày phủ trên đôi mắt phượng như những cánh quạt nhỏ.

Tôi liếc một cái lại không nhịn được liếc thêm.

Kẻ nào độc ác biến một anh chàng đẹp trai như vậy thành một con ếch thế!

Lúc anh là con ếch tôi còn thấy ở chung rất thoải mái tự nhiên.

Nhưng sau khi anh trở thành một người đàn ông đẹp trai như vậy không hiểu sao tôi thấy hơi khó xử.

Có lẽ Tần Hoặc cũng nghĩ như vậy, nhưng anh chỉ im lặng không nói gì.

Hai chúng tôi cứ lúng túng như vậy ăn xong bữa cơm.

Thấy anh quấn trong tấm ga trải giường, tôi nghĩ anh không thể tự quay trở về, nếu không anh không phải bị bắt vào trại nuôi ếch mà là bị bắt vào trại tâm thần.

Tôi cầm chìa khóa xe lên: “Đi thôi, tôi đưa anh về nhà.”

Tần Hoặc trùm trong tấm ga như kẻ trộm thò đầu ra khỏi cửa, quan sát kỹ ngoài hành lang không có ai mới lách người ra ngoài, gấp gáp nói: “Không có ai, chúng ta đi nhanh lên!”

Tôi cạn lời nhìn anh rồi đóng cửa lại.

Khi cánh cửa vừa đóng lai thì bỗng nhiên vang lên một tiếng “bùm”, một đám khói trắng nổ ra trước mắt tôi.

Đứng trong làn khói trắng này tôi cảm thấy không ổn lắm.

Quả nhiên sau khi làn khói tan đi tôi nhìn xuống đất.

Anh chàng đẹp trai Tần Hoặc với sống mũi cao và đôi mắt sâu đã biến mất.

Thay bằng chủ tịch ếch.

Nó trợn to đôi mắt ngơ ngác nhìn tôi rồi thốt ra một câu rất có duyên.

“Đờ mờ!”