Chương 9

Quần áo là do hôm qua tôi đưa anh về nhà lấy.

Tần Hoặc đã mấy ngày không đến công ty, công việc đã chất thành đống.

Anh cầu xin tôi hôm nay hôn anh ấy vài lần để anh ấy có thời gian giải quyết công văn.

Tôi vốn chẳng vui vẻ gì mấy, nhưng anh lại nhìn tôi với đôi mắt ưu sầu trong veo lấp lánh kia.

…………

Aizzz, trên đầu chữ "sắc" có một con dao!

色: Sắc; 刀: Dao

Lúc ngồi trên xe tôi còn đang suy nghĩ nếu có thể hôn bản người Tần Hoặc thì tôi sẵn lòng hôn anh cho đến khi anh không biến thành ếch nữa.

Nhưng nếu anh là bản ếch thì…

Tôi ngoảnh đầu nhìn gương mặt đẹp trai của anh mà thở dài.

Để thuận tiện cho việc giúp anh biến hình bất cứ lúc nào, Tần Hoặc đã thăng chức cho tôi vào ngày đầu tiên tôi đi làm.

Tôi từ một kỹ thuật viên thăng cấp thành trợ lý riêng của chủ tịch, làm việc cùng phòng với chủ tịch.

Có vẻ như tôi đã chuyển từ việc có năng lực sang dựa vào cơ thể mình.

Đi làm ngày đầu tiên các đồng nghiệp đã xôn xao xì xào bàn tán về tôi.

Làm gì có ai ngờ giữa tôi và Tần Hoặc chỉ có mối quan hệ hôn môi đơn giản.

Ngày hôm nay tôi giống như biến thành một chiếc máy đóng dấu không cảm xúc.

Tần Hoặc vừa biến hình tôi lập tức phải hôn anh để anh trở lại làm người.

Ai cũng bảo đàn ông đẹp trai nhất lúc nghiêm túc làm việc.

Anh chàng này thật sự là đẹp trai đến điên đảo luôn mà.

Tôi nhìn Tần Hoặc cúi đầu nhíu mày, ngũ quan rất hoàn hảo, đường nét trên khuôn mặt vô cùng sắc sảo, chiếc cằm cân đối hài hòa.

Sống mũi cao, đôi môi mỏng phiếm màu anh đào.

Lúc anh nghiêm túc xử lý công việc, hàng mi dài dưới cặp kính không gọng tạo thành một bóng mờ.

Loạn hoa tiệm dục mê nhân nhãn*, có anh ở bên cạnh tôi không thể làm được việc.

*Bài thơ Mùa xuân dạo hồ Tiền Đường của Bạch Cư Dị, nôm na là nhiều hoa khiến người xem không rời mắt.

Nhất là lúc anh biến từ ếch về người, sự trái ngược mạnh mẽ này thật sự khiến tôi choáng váng.

Tôi dụi mắt.

“Bùm!”

Âm thanh quen thuộc vang lên, tôi quay người sang hôn anh mà không hề suy nghĩ.

Đôi môi cảm thấy mềm mại nhẵn nhụi và có cả hơi ấm.

Rất khác so với da ếch dinh dính nhớt nháp lạnh lẽo.

Tôi mở to mắt.

Tần Hoặc há miệng kinh ngạc hơi quay đầu nhìn tôi.

Miệng tôi dán sát mặt anh đến mức nhìn rõ từng lỗ chân lông.

Một cuốn sách dày rơi xuống đất, cũng chính là nơi phát ra của tiếng “bùm” vừa rồi.

…………

Tôi có nên làm tới luôn không hay nên ra ngoài tìm cái lỗ nào chui vào đây?