Chương 4

Nhóm sai dịch áp giải mang theo lương thực, mỗi ngày sẽ hấp bánh màn thầu thô cứng một lần cho cả một ngày ăn, Trần tốt trưởng chưa từng để bất kỳ lưu phạm nào đến gần, hoàn toàn ngăn chặn con đường xuống tay bằng đồ ăn.

Thiệu Tinh có chút nôn nóng, nhưng nàng phải cố gắng áp chế xuống, không được gấp không được loạn, phải bình tĩnh, cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.

Chạng vạng tối ngày hôm đó, dù sắc trời còn hơi sớm so với thường ngày một chút, nhưng gặp được hai trạm dịch ven đường, không cần ngủ ngoài trời hoang dã, thế là Trần tốt trưởng liền cho đội ngũ dừng lại.

Một bao bánh lạnh ngắc đã hấp từ ban sáng bị ném qua, dù Thiệu Tinh đang có tâm sự chồng chất nhưng vẫn nhanh chóng tiến lên giành mấy cái.

Lúc trở lại bên người Nguỵ Cảnh, nàng nhịn không được lặng lẽ nhìn về phía Trần tốt trưởng.

Đối phương đứng chống nạnh ở bên ngoài cách bảy tám bước, xụ mặt nhìn chằm chằm đám lưu phạm đang nhặt thức ăn, nhóm sai dịch áp giải bao vây xung quanh, nghiêm phòng tử thủ từ trên xuống dưới như sợ có người thừa lúc loạn sinh sự.

Thiệu Tinh không dám nhìn nhiều, chỗ của nàng là vị trí bị giám sát nghiêm mật, ánh mắt vụt qua chìa khoá bên hông Trần tốt trưởng, lập tức thu lại.

"Bánh hơi khô, uống hớp nước làm trơn trước nhé."

Thiệu Tinh ngồi tại chỗ không tách bánh như mọi khi, mà bưng chén sành vừa lấy nước lên định đưa đến bên môi Ngụy Cảnh.

"Ngồi bên cạnh đi."

Đây là câu nói đầu tiên của Ngụy Cảnh, thanh âm trầm thấp, giọng rất khàn, hắn nhấc nhẹ cằm lên, không muốn Thiệu Tinh ngồi đối diện hắn, thuận tiện liếc sang Trần tốt trưởng, lướt qua bao bố nhỏ Thiệu Tinh vừa nhìn.

Ánh mắt hắn rất sắc bén, không tiếng động quét xung quanh một vòng.

"Ồ"

Thiệu Tinh rất kinh ngạc, hắn vậy mà lại nói chuyện với nàng, còn cử động. Nàng lập tức nhích người chuyển qua bên trái hắn.

Nguỵ Cảnh nhìn bốn phía chung quanh, thật ra chỉ là tròng mắt chuyển động mấy cái mà thôi, nhưng Thiệu Tinh sát bên vẫn phát hiện ra. Điểm khác biệt với thông thường này khiến nhịp tim nàng hơi tăng nhanh, nhịn không được cũng quay đầu nhìn thoáng qua.

Trạm dịch xây giữa sườn núi, nhìn xuống có thể trông thấy con đường đất vàng nhỏ hẹp uốn lượn bên dưới, màu xanh thẫm vẫn mênh mông nhấp nhô không chút thay đổi, gió núi ẩm bức nổi lên, chẳng những không mát mẻ còn khiến người ta rịn ra một đầu mồ hôi.

Chỗ hai người ngồi là đầu gió, tuy có cột đầu đình cho Ngụy Cảnh dựa, nhưng thực tình không ra làm sao. Phải nói vị trí đặc biệt duy nhất, lại bị Ngụy Cảnh tự mình lựa chọn.

Lúc đầu Thiệu Tinh định chọn một cột đình bên trong tránh gió, nhưng hắn lại không nói tiếng nào ngồi xuống chỗ này, nàng kinh ngạc, cũng không nói gì ngồi theo hắn.

Tổng kết lại mấy hành vi nhỏ bé kì lạ trên khiến Thiệu Tinh thấy lòng mình nao nao, nhưng quay đầu nhìn thấy không có cái gì khác thường, nàng đành phải đè lại và không để ý tới.

Nàng lần nữa bưng bát lên, để Ngụy Cảnh uống một hớp trước, sau đó tách một khối bánh nhỏ định đưa tới bên môi hắn.

Tất cả đều không khác gì với ngày thường, chỉ là hắn cao lớn, mỗi khi đút bánh Thiệu Tinh phải thò người lên trước mới được, nàng vừa thò người qua giơ tay, chợt thấy con ngươi Ngụy Cảnh co rụt lại.

Một vệt ánh sáng bạc từ đâu xuất hiện, bay nhanh đến như tia chớp, Ngụy Cảnh đột nhiên nghiêng đầu, "phạch", một mũi tên ngắn làm bằng sắt khiết lướt sát qua cổ họng hắn, ghim thật sâu vào cột đình gỗ phía sau.

Hết thảy đều nhanh như tia chớp, người bình thường như Thiệu Tinh căn bản không phản ứng kịp, phần đuôi mũi tên vẫn còn rung vang "ong ong", một bóng đen nhảy vọt ra từ rừng rậm, lưỡi đao loé lên ánh sáng lạnh trên tay đâm thẳng đến trái tim Ngụy Cảnh.

Ngụy Cảnh đã đứng lên, hành động của hắn rất thô bạo, trực tiếp khiến Thiệu Tinh ngã xuống đất. Trên tay chân hắn bị phủ kín khoá sắt nặng nề, hai bên xương quai xanh cũng có một dây xiềng xích tinh chế quấn sít sao, nửa người trên hoàn toàn không dùng được sức, thân thể xê dịch chậm chạp, nhưng may mắn hắn đã sớm chuẩn bị, trực tiếp lui ra sau cột đình tránh, khó khăn né được kích trí mạng.

"Người mau tới!! Thích khách! Có thích khách!"

Thiệu Tinh rốt cuộc hiểu được vì sao hắn để mình ngồi sang bên trái, nàng không để ý đau đớn trên người, ra sức lăn mình một cái trên đất, kéo ra khoảng cách, lập tức lớn tiếng hô.

Thật ra cũng không cần nàng hô gọi, đám sai dịch áp giải đã tuốt đao ra "xoát" "xoát", vội xông tới.

Thiệu Tinh nhìn lại, ai nha mẹ ơi, sát thủ áo đen không chỉ có một người, mà là một đoàn ba bốn mươi người.

Trần tốt trưởng nhanh nhất, xông đến bổ một đao về phía người cầm đầu, buộc người đó phải ngừng tiến công Ngụy Cảnh, nghiêng người đón đỡ.

Sát thủ áo đen cùng sai dịch chiến đấu thành một đoàn người, tiếng binh khí va chạm "đinh đinh tranh tranh" hỗn loạn một vùng, một dòng máu tràn ra, đã có người hét thảm ngã xuống đất bỏ mình. Đám đồng bạn người già trẻ em của Thiệu Tinh thét chói tai, kinh hoảng chạy trốn vào trong núi rừng.

Trong lòng nàng vui mừng, cơ hội chạy trốn hoàn hảo tới rồi.

Thiệu Tinh định đứng lên chạy trốn theo đám người, ai ngờ lúc này, hai sát thủ áo đen nhảy vào giữa đám lưu phạm, giơ tay chém xuống, *đại khai sát giới.

(*đại khai sát giới: gϊếŧ chóc điên cuồng).

Bọn lưu phạm này cũng là một trong những mục tiêu của bọn sát thủ, sói lạc giữa bầy dê, chém gϊếŧ như chém dưa thái rau, máu tươi phun tung toé, chân cụt tay đứt, trong tầm mắt hoàn toàn là một mảnh đỏ tươi, bảy tám bộ thi thể đổ rạp xuống đất.

Thiệu Tinh còn chưa nhích chân đã bị mạnh mẽ ép ngừng lại.

Nên làm gì đây?!

Phương án nào mới là phương án chạy trốn tốt nhất?!

Thiệu Tinh suy nghĩ thật nhanh, đáng tiếc không chờ nàng đứng thẳng người, một bóng đen từ trên đầu rơi xuống.

Nàng không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhảy ra sau một cái.

Máu tươi của Trần tốt trưởng phun ra tung toé, văng dính đầy đầu đầy mặt Thiệu Tinh, thi thể nặng nề ngã xuống trước gót chân nàng, đất cát bay lên.

Chìa khoá!!

Thiệu Tinh thuận mắt nhìn sang Ngụy Cảnh, dù bọn sát thủ có thân thủ lợi hại, nhưng sai dịch áp giải nhiều người tạm thời cũng cản lại được một bộ phận lớn bọn chúng, chỉ lọt ra tên cầm đầu vừa giải quyết xong Trần tốt trưởng quay trở lại tấn công hắn. Hắn vòng quanh cột đình tránh né, dù hiểm, nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng ứng phó.

Thiệu Tinh nhào về phía Trần tốt trưởng, giật chìa khoá bên hông hắn, cắn răng phóng về phía Ngụy Cảnh.