Chương 5

Ngụy Cảnh quả nhiên không khiến Thiệu Tinh thất vọng, thấy nàng vọt tới, hắn nghiêng người về phía cột đình một cái, tiếp tục thối lui.

Thủ lĩnh áo đen thu thế không kịp, một kiếm chém thật sâu vào cột đình gỗ, hắn ta dùng sức kéo một cái, cột đình không chịu nổi sức nặng liền lung lay, "ê a" một tiếng, lập tức theo lực kéo của hắn ta mà nghiêng xuống.

Dịch trạm trong núi vốn đã qua nhiều lần gió táp mưa sa, cột đình nhẹ nghiêng qua một bên, toàn bộ dịch trạm lập tức "oanh", sụp đổ, nặng nề đè lên thủ lĩnh áo đen.

Thiệu Tinh vô cùng vui mừng.

Nàng móc chìa khoá ra, bổ nhào về phía trước quỳ xuống, tay nắm chìa khoá lớn nhất trong chùm chìa khoá mò tìm lỗ khoá xiềng xích dưới chân hắn.

Không phải nàng không biết vị trí lỗ khoá tay và chắc chắn lỗ khoá dưới chân, mà là do nửa người trên Ngụy Cảnh bị xích tới hai nơi, xương quai xanh và tay chân, mở khoá khẳng định lâu hơn xiềng chân.

Mặt khác, Thiệu Tinh đã lặng lẽ nghiên cứu qua mấy lỗ khoá trên người hắn. Lỗ khoá xiềng chân rõ ràng to hơn hai nơi còn lại một vòng. Hiện giờ trên tay nàng có ba cái chìa khóa, một cái lớn hai cái nhỏ, nàng đương nhiên chọn cái một kích liền trúng rồi.

Quả nhiên, nàng cắm chìa khoá xuống xoay hai vòng, liền nghe thấy một tiếng kim loại giòn vang "răng rắc".

Ngụy Cảnh nhẹ giãy dụa hai cái cởi xích chân, lập tức bay lên đá nghiêng một cước về phía sau lưng Thiệu Tinh.

Trạm dịch được lợp bằng cỏ tranh, cột đình không vững chắc bao nhiêu, tự nhiên không thể đè chết thủ lĩnh áo đen, hắn chỉ chậm một nhịp, lập tức phá vỡ ngói cỏ tranh mà ra, chỉa kiếm đâm tới hai người Ngụy Cảnh.

"Nhanh! Qua đây hai người, gϊếŧ nữ nhân kia!"

Kỳ thật không cần tên thủ lĩnh kêu gọi, mấy tên sát thủ đã đột phá khỏi vòng vây cản trở chạy tới đây. Bởi vì dù là đồng liêu nổi bật nhất trong nhóm sai dịch, thân thủ so ra vẫn kém hơn sát thủ tinh nhuệ, qua một ít thời gian, sai dịch đã chết quá non nửa.

Thủ lĩnh hận đến nghiến răng, không ngờ lại có nữ nhân dám liều mạng đoạt chìa khoá chạy đến mở xích, tiên cơ đã mất một nửa, nhiệm vụ chín phần mười sẽ nảy sinh rủi ro.

Còn lại một nửa thời cơ, dù thế nào cũng không được để mất.

"Gϊếŧ nàng! Không được để nàng mở xích!"

Công phu hai chân của Ngụy Cảnh rất cao, lấy một địch mấy, vậy mà vẫn chưa rơi vào thế hạ phong, thanh âm hắn trầm thấp mà ổn định: "Đừng gấp, cứ từ từ sẽ xong."

Thiệu Tinh đứng lên mở xiềng xích thân trên cho hắn, sau lưng có tiếng lưỡi dao cắt không khí ra tiếng gió "vù vù", nói không sợ không gấp là giả. Nhưng nàng biết việc đã đến nước này, không bình tĩnh là sẽ chết thật, cắn chặt cánh môi, nàng cố gắng coi nhẹ tất cả tiếng động xung quanh, chỉ chăm chú nhìn mấy lỗ khoá.

"Răng rắc" hai tiếng, xiềng xích đặc chế nối hai bên xương quai xanh với xích tay chân thân trên được cởi bỏ, lại một âm thanh mở ra cơ quan kim loại, xích tay chân nặng nề rơi xuống đất.

Chỉ như vậy còn chưa đủ, nửa người trên của Ngụy Cảnh vẫn chưa sử dụng được sức lực

Dùng hình thức xuyên tỳ bà để xuyên xương quai xanh, kỳ thật cũng rất tàn khốc, đóng hai lỗ qua hai bên xương quai xanh, luồng một dây xích đặc chế qua lỗ thủng máu thịt đó, quấn vòng quanh xương quai xanh, siết chặt khoá lại, sau đó nối nó lên xích tay chân.

Xương quai xanh là một trong những điểm mấu chốt để nửa thân trên dùng lực, một khi bị khoá lại kiểu này, vừa cử động chỗ đó sẽ đau nhức kịch liệt, hoàn toàn có thể khiến người ta đau đến không muốn sống, căn bản không thể động đậy.

Thiệu Tinh muốn làm một bước cuối cùng, chính là dùng hết sức kéo xiềng xích to bằng ngón út ra, giật xiềng xích dài hơn ba thước trên người hắn xuống.

Nàng nắm chặt một đầu xiềng xích, nuốt ngụm nước bọt, Ngụy Cảnh cao giọng quát: "Kéo!"

Thiệu Tinh nhắm mắt, cắn răng dùng sức toàn thân kéo xuống một cái!

Ngụy Cảnh cố nhịn cảm giác đau đớn, chân trái chịu lại, máu tươi phun tung tóe, cơ bắp toàn thân căng chặt, cắn răng nhảy về sau, dùng tốc độ nhanh nhất rút xiềng xích ra khỏi trong thân thể.

Máu tươi văng đầy đầu đầy mặt Thiệu Tinh, sau đầu lại có tiếng gió "vù vù", nàng nhanh chóng lao ra trước.

Sát thủ áo đen không ngừng vung kiếm, mau chóng đuổi theo Thiệu Tinh, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Ngụy Cảnh rơi xuống đất tung một cước đá bay người kia.

Hắn không hổ danh là chiến thần, tuy vết thương trên xương quai xanh vẫn đang tuôn máu ồ ồ, nhưng mũi chân đã lấy lại được tự do nhẹ đá lên một cái, trên tay đã cầm một thanh kiếm. Ánh sáng lạnh chớp động, lập tức có hai sát thủ áo đen ngã xuống, số còn lại thấy vậy không thể không lui tránh.

Thiệu Tinh đứng sau lưng hắn, không dám đến quá gần sợ vướng tay vướng chân, cũng không dám cách quá xa sợ lạc đàn.

Lúc này nhóm sai dịch cơ hồ đã hi sinh toàn bộ, đám lưu phạm chạy trốn vào trong rừng cũng bị gϊếŧ gần hết, những con cá lọt lưới không chết đều chạy vào trong rừng.