Chương 25: Xuất giá

Chương 25: Xuất giá

Editor: Quần bay theo gió

Vương Uẩn Chi hơi hé miệng, tất nhiên là chú ý đến động tác né tránh của Tiêu Diên, hắn cười cười, cũng không để tâm.

Hai người ngồi trong kiệu, không nói câu nào, Tiêu Diên có chút xấu hổ bèn giả bộ thân mình khó chịu, đang muốn ôm trán thì một bàn tay ấm áp đặt lên trán nàng, cẩn thận đo nhiệt độ, lực đạo không nặng không nhẹ vừa đủ. Lúc này, dù cho nàng có muốn lui về sau cũng không còn đường, ngước mắt, bên trong kiệu tối tăm nhưng ánh mắt của hắn lại sáng như sao, nhìn thấy ánh mắt của nàng, không nghĩ Vương Uẩn Chi ngược lại cười ra tiếng.

" Nếu là nữ tử bình thường khác nhìn thẳng nam tử như vậy sẽ khiến cho nam tử không biết làm như thế nào cho phải."

" A, vậy ngươi có hi vọng ta như vậy không?"

Hắn lắc đầu:

" A Diên như thế này, đã là rất tốt rồi."

Hai người lại một lần nữa rơi vào trầm mặc mãi cho đến khi bên thành kiệu vang lên tiếng gõ nhẹ, tùy tùng ở ngoài nhắc nhở sắp đến phủ đệ, hắn đáp ứng, xoay người đối diện với nàng nói:

" Kỳ thực bệ hạ có tới làm chủ hôn hay không không quan trọng, ta và A Diên vẫn là một đôi phu thê ân ái. Nhưng thái hậu vừa mới tạ thế, hôn lễ phải giản lược, không khỏi ủy khuất nàng."

Tiêu Diên gật đầu, hiện tại nàng không còn khí lực lại bị bị ( Tiêu Diễn) đè ép, câu nói giản lược này lại vừa vặn hợp với ý nàng.

Sau khi tam bái thiên địa vô cùng đơn giản, Tiêu Diên được đưa vào động phòng, bởi vì chuyện của thái hậu nên quần thần đều phải vào cung. Vương Uẩn Chi liền giải tán tân khách, sau đó bước vào tân phòng. Trong phòng hỉ nương mặt mày hớn hở cùng các tỳ nữ hầu hạ vừa định lên tiếng chúc mừng thì Vương Uẩn Chi bàn tay to vung lên ra hiệu cho những người không liên quan lui xuống.

Tân phòng một màu đỏ rực, hết sức vui mừng.

Nàng yên tĩnh ngồi trên giường, nội tâm không ngừng thấp thỏm, mặc dù khi xuất cung nàng đã hạ quyết tâm, cũng không phải không nghĩ đến đối mặt nhau trong hoàn cảnh này, nhưng khi thực sự trải qua giờ phút này, quả thực vô cùng khẩn trương. Hít vào một hơi thật sâu, nàng cầm lấy một góc khăn voan chuẩn bị kéo xuống, đỉnh đầu liền truyền đến một trận cười.

" A Diên vội vã như vậy sao?"

Tiêu Diên nhăn mày, bàn tay buông ra lại xiết lại, việc này sớm hay muộn đều phải làm rõ:

" Tử Viễn, ta có lời..."

Nháy mắt, hỉ khăn bị hắn vén lên, khoảng trước mắt nàng lập tức sáng chói, lười vừa định nói liền mắc kẹt ở trong cổ họng, đây là lần thứ hai hỉ khăn của nàng bị nhấc lên.

Vương Uẩn Chi đưa cho nàng một chén rượu, sau đó ngồi xuống cạnh nàng, cùng nàng uống rượu giao bôi.

Người ta nói rượu có thể làm say lòng người, mà một ngụm rượu này nuốt xuống không ngờ lại chua xót dị thường.

" Có cái gì muốn nói thì để ngày mai hãy nói, A Diên không phải đã quên, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta."

Hắn ôn hòa nở nụ cười, lấy cái ly không trong tay nàng, ngón tay thon dài như vô tình như cố ý đυ.ng vào làn da nàng mang theo nhiệt độ nóng rực. Trở lại bên giường, hắn muốn cởi bỏ búi tóc rườm rà của nàng, nhìn thần sắc xa cách của nàng, hắn khẽ bật cười, bàn tay như cũ di chuyển nhanh nhẹn rút chiếc trâm cài lớn nhất ra, khiến cho búi tóc xõa tung ra hơn phân nửa.

" Ta có thể chờ đợi đến sau khi thái hậu trăm ngày, nên A Diên đêm nay không cần khẩn trương."

Tiêu Diên lúc này mới thư hoãn( thư giãn và hòa hoãn) hơn một chút.

Hai người bắt đầu cởϊ áσ ngoài để đi ngủ, hắn nhàn nhạt nói:

" Đến lúc đó nàng phải bồi thường cho ta thật tốt."

Vừa nói, hắn vừa kéo chăn bên người đắp cho cả Tiêu Diên.

Vương Uẩn Chi nói là làm, nói không làm gì chính là không làm gì, quy củ nằm xuống bên cạnh nàng, Tiêu Diên cũng dần buông lỏng cảnh giác, một ngày hôm nay dài như cẩ một đời, khiến nàng vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi cho thật tốt.

Vừa ngủ dậy, cũng không biết có phải do chuyện trong cung không mà khiến nàng cảm giác không chút thoải mái.

Lật người, không thấy thân ảnh Vương Uẩn Chi bên cạnh, nàng liền nhẹ nhàng thở ra, cùng một nam nhân không mấy quen thuộc ngủ chung giường, ngày hôm sau khi tỉnh dậy nếu bốn mắt nhìn nhau, nàng thực không biết sẽ mở miệng như thế nào.

Tiêu Diên đứng dậy, nhẹ giọng gọi, đi đến gian ngoài chờ cho tỳ nữ đến đông đủ, xếp thành hàng, khom người hành lễ với nàng.

Tỳ nữ cầm đầu đứng lên, để cho các tỳ nữ còn lại lần lượt báo danh, nói là để cho Trưởng công chúa có thể quen mặt. Nàng nhìn nhìn, nha đầu này ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi,bộ dạng thanh tú, so với cung nữ trong cung nhiều hơn vài phần hồn nhiên.

Nàng xua xua tay, để cho người hầu hạ nàng thay y phục rửa mặt, hỏi tỷ nữ đứng đầu kia:

" Ngươi tên gì?"

" Nô tỳ tên Mạt Thu, là đại nhân phái nô tỳ đến đây hầu hạ Trưởng công chúa."

Nàng gật đầu, xem như đã ghi nhớ người này. Sau khi rửa mặt và thay y phục, nàng đi đến trước bàn, Mạt Thu cũng đi theo, giúp nàng chia thức ăn, những nha hoàn còn lại cũng vội vàng sửa soạn phòng ở. Nàng bên này lẳng lặng dùng cơm, hỏi Thanh Ninh ở nơi nào, căn bản không chú ý tới tới nha hoàn sửa soạn giường ngủ sắc mặt đại biến, đứng ở trước giường nửa ngày cũng chưa động đậy. Vẫn là Mạt Thu phân phó bọn họ lui xuống gọi Thanh Ninh cô nương tới, rồi vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng.

Lúc đám người thông báo, thì ra Vương Uẩn Chi trở lại.

Hắn đi nhanh vào, khóe mắt mang ý cười, tựa hồ tâm tình rất tốt, ngay cả nha đầu trong phòng hành lễ đều nhất nhất đáp lại, còn dặn Mạt Thu hầu hạ Trưởng công chúa cẩn thận.

Tiêu Diên không hiểu:

" Sao chàng lại đến đây?"

Hắn sửng sốt, lập tức nở nụ cười:

" Cùng thê tử dùng bữa, có gì sao?"

Thể tử...

Tiêu Diên uống một ngụm cháo, đồng thời nghiền ngẫm hàm nghĩa của hai chữ này, thần sắc khẽ động.

Thiện được dọn ra, hai người dùng thiện đều không nói, nửa âm thanh cũng không phát ra, mãi khi đến khi dùng xong lão bá đến đây thúc giục, nói trong phủ có việc. Hắn chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt Tiêu Diên, cúi đầu nói:

" Ta đã thông báo cho mọi người trong phủ, Trúc Huy viên này để cho nàng ở lại, tuyệt không có người khác. A Diên ở lại đây nghỉ ngơi, chờ thân mình khỏe lại, ta cùng nàng tiến cung, nếu như cảm thấy buồn, có thể bảo Mạt Thu dẫn nàng đi dạo."

" Được."

Nàng đứng dậy nhìn theo bóng Vương Uẩn Chi, vừa trở lại đến giường nhỏ, thì một nha hoàn dẫn Thanh Ninh đến, trong lòng nàng vui vẻ, lập tức buông mành trong tay, nàng kéo Thanh Ninh đến hỏi han thật kỹ, Thanh Ninh đem mọi chuyện kể lại chi tiết, mọi chuyện làm nàng có chút không tin được.

" Muội quả thật không bị thương?"

" Đúng vậy, nô tì lúc ấy không biết phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm không còn cảm giác, sau khi nổ tì tỉnh lại, liền có vài người mang nô tì ra ngoài, sau đó liền thấy công chúa."

Thanh Ninh bị nàng nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, sờ sờ mặt mình, cười hì hì hỏi:

"Công chúa, chẳng lẽ trên mặt nô tì có hoa?"

Nụ cười này của Thanh Ninh mới làm cho Tiêu Diên triệt để yên tâm, lúc trước khi ở trong cung nàng luôn nhớ ánh mắt Thanh Ninh rất hoảng loạn, việc Thính Vũ bán đứng nàng khiến nàng trở nên càng cẩn thận, có thể lần này do nàng đa tâm.

" Theo ta ra ngoài đi dạo."

Mạt Thu đang định tiến lên phía trước nâng nàng, nàng liền xua tay, ý nói nơi này đã có Thanh Ninh hầu hạ. Lần này gả vào Vương gia, nàng liền cho Ngô ma ma chút bạc về quê dưỡng già, trải qua chuyện trước đó, nàng đã nghĩ để cho người bên nàng rời khỏi nơi này, chỉ để lại Thanh Ninh tính tình hoạt bát, có Thanh Ninh, ít nhất sau này sẽ không rất không thú vị.

Đêm qua trùm khăn hỉ, lại chỉ thấy quần áo của hỉ bà, tất nhiên là không thấy cảnh trí của Trúc Huy viên, hôm nay vừa thấy, hai mắt không khỏi sáng ngời.

Ra khỏi phòng, ngay trước mắt là một rừng trúc lớn, bây giờ đã vào giữa đông, đâu đâu cũng là một màu tuyết trắng xóa, một màu xanh biếc như vậy quả thực khiến tâm tình cũng tốt lên vài phần. Đi trên con đường lát đá, đến gần nhìn ngắm kĩ, Thanh Ninh không khỏi hít sâu, nói mấy cây trúc này có chút kì quái, nàng nhàn nhạt nở nụ cười, bẻ một cành xuống. Trúc nhìn có vẻ kỳ quái này thực ra là trúc phượng vĩ vô cùng quý hiếm, khi lay động vang lên âm thanh như tiếng rồng ngâm, có chút phong nhã.

Dọc theo rừng trúc đi đến một cây cầu nhỏ, dưới cầu nhỏ là một dòng suối uốn lượn, ở cuối nguồn suối còn dựng lên một tòa đình viện nhỏ, ngay sau nó là một ngọn núi giả hùng vĩ, nếu hiện tại là mùa hè chói chang thì nghỉ chân ở đó sẽ thích ý vạn phần.

Nhìn một lát, Tiêu Diên cũng không còn hứng thú, muốn trở ề chuẩn bị tiến cung.

" Công chúa, chúng ta đi xuyên vào trong núi giả có được không?"

Ở trong cung chưa bao giờ gặp qua một ngọn núi giả như vậy, liền năn nỉ nàng, nàng đành phải đáp ứng.

Vừa muốn đi xuyên qua núi giả, liền thấy hai nha hoàn từ trong phòng đi ra, tưởng Mạt Thu để các nàng đi theo hầu hạ. Nàng chân còn chưa nhấc, chợt nghe bọn nha hoàn cúi đầu nói chuyện với nhau, đi qua con đường lát đá, thanh âm càng lúc càng gần, những lời này một chữ nàng cũng không nghe thiếu.

" Ta nói ngươi nghe, nghe Tiểu Cúc thu thập giường nói, hôm qua trên giường không có lạc hồng."

Người còn lại còn kinh ngạc chừng lớn mắt:

" Thực sự? Chuyện này... Trưởng công chúa chẳng lẽ..."

Thanh Ninh ở phía sau Tiêu Diên, tức giận đến mức muốn mắng người, nàng lắc đầu, ý bảo Thanh Ninh không cần nóng ruột, tại cổng tròn xa xa một thân ảnh màu đen xuất hiện, không phải là Vương Uẩn chi sao. Thật vừa vặn, Vương Uẩn Chi đi đến dọa cho hai nha hoàn kia xanh mặt, liên tục quỳ xuống dập đầu xin tha thứ, lúc này Tiêu Diên mới chậm rãi ra khỏi núi giả, lạnh lùng liếc nhìn các nàng.

Bọn nha hoàn xoay người lại, hướng Tiêu Diên liên tục dập đầu:

" Trưởng công chúa tha mạng! Là do bọn nô tì không cố ý!!"

Tiêu Diên miễn cưỡng đáp lại:

" Vô ý liền thế, vậy thì cố ý thì sao?"

Mặc kệ những lời này có cố ý hay không, vào trong tai nàng, nàng liền không tha thứ, ngước mắt nhìn Vương Uẩn Chi.

Hắn tất nhiên hiểu ý, đảo mắt nhìn người trên mặt đất, không còn giữ vẻ ôn hòa như trước, lạnh lùng nói:

" Sau lưng nghị luận về chủ nhân, Vương gia ta không cần người như vậy, dẫn đi đi ."

Sau khi xử lí hai người, hắn đi đến trước mặt nàng, vẻ mặt hàm chứa ý xin lỗi:

" A Diên... Đáng lẽ ra không nên để nàng nghe thấy mấy lời này..."

" Tử Viễn không cần tự trách, hạ nhân cũng có miệng, khó tránh khỏi sẽ nói sai."

Nàng nhàn nhạt nở nụ cười:

" Cũng không thể đem tất cả hạ nhân trong phủ biến thành người câm."

Hắn nhíu mày, sau đó cũng dần nở nụ cười:

" Quả thực là không thể. Bây giờ không còn sớm, chúng ta tiến cung thôi."

" Được."

Xe ngựa đã sớm chờ ở ngoài phủ, hắn tự nhiên kéo tay nàng đi về hướng đại môn. Số hạ nhân trong phủ rất nhiều, nhất cử nhất động của chủ tử luôn được hạ nhân để ý, việc hai nha hoàn lắm mồm sau khi bị đánh và đuổi ra khỏi phủ, mọi người đối với Tiêu Diên đều sinh ra kính trọng, không dám có nửa điểm bất kính.

Ngồi xuống xe ngựa, khi chỉ còn bọn họ, Tiêu Diên ghé tai hắn nói tiếng cảm ơn. Trong lòng hắn hơi giật mình, mày nhíu chặt cũng theo đó mà giãn ra, bên môi nở nụ cười nhẹ, thì ra hành động mới vừa rồi của hắn nàng đều hiểu. Không khỏi nắm chặt tay nàng, nhưng không biết tại sao, khi xe ngựa cách cửa cung ngày càng gần, tay nàng càng lúc càng lạnh lẽo.

Lúc tiến cung, hai người tiến vào Phượng Loan cung của thái hậu, canh giữ linh cữu ba ngày ba đêm. Giờ phút này họ dĩ nhiên khoác áo trắng để tang, quỳ gối trong điện, mà ở giữa bày quan tài của thái hậu, thỉnh thoảng lại có người dâng hương lễ bái. Ngoài điện cung nhân quỳ đầy đất, tiếng khóc thê thê thảm thảm, làm cho ngực nàng nặng nề khó chịu.

Một bên Vương Uẩn Chi vỗ vỗ tay nàng, ý bảo nàng không cần phải quá bi thương, nàng vừa quay đầu, lúc này ngoài điện truyền đến tiếng thái giám:

" Bệ hạ giá lâm!"

Nàng sắc mặt trầm xuống, ngay cả nụ cười miễn cưỡng cũng ngưng trệ trên môi.

-----------------------------------------------------

Trả nợ trước part 1.

Hôm nay chị trong nhóm dịch Phượng Nguyệt Vô Biên giục trả nợ 5 chương mà quả thực mới làm được 1chương và 1 chị giục trả nợ 1 truyện khác nên Quần sẽ trả nợ bên đây trước. Xin phép PR cho truyện Quần làm là Phượng Nguyệt Vô Biên vô cùng đặc sắc, các chị em cô dì nhớ ghé ủng hộ. Lúc trước truyện được đăng bên Đạm Tình Cư nhưng do 1 số lsy do giờ được đăng tren truyenhdx.com nhà Lady_Luu. Link:

https://www.wattpad.com/607968767-edit-ph%C6%B0%E1%BB%A3ng-nguy%E1%BB%87t-v%C3%B4-bi%C3%AAn-%E5%87%A4%E6%9C%88%E6%97%A0%E8%BE%B9-l%C3%A2m-gia-th%C3%A0nh