Chương 26: Hồi phủ

Chương 26: Hồi phủ

Editor: Quần bay theo gió

Cung nhân theo tiếng hô của công công đồng loạt quỳ xuống, Tiêu Diễn thân khoác áo tang vải thô, chậm rãi đi tới. Đi đến trước quan tài của thái hậu, hắn chậm rãi quỳ xuống liên tiếp khấu đầu ba cái, ánh mắt liếc nhìn Tiêu Diên đã buông mắt xuống, đôi môi mấp máy, cuối cùng chỉ thở dài, cùng cung nhân quỳ xuống vì thái hậu canh giữ linh cữu.

Lần này quỳ kéo dài đến vài canh giờ.

Lúc canh giữ linh cữu cửa điện luôn mở, ban đêm gió lạnh, không ít người chống đỡ không được run run đứng lên, cũng có vài vị phi tần của thiên đế khóc lóc nói thân mình không khỏe muốn về cung nghỉ ngơi trước, chờ thân mình khỏe hơn liền đến vì thái hậu cầu phúc, Tiêu Diễn chán ghét nhíu mày, không mảy may nghe đến, nhưng Tiêu Diên lại mở miệng, cho những người này trở về.

" Hoàng tỷ, làm như vậy làm sao được?"

Phó Uyển nhẹ giọng nói.

" Bọn họ không thành tâm, cần gì ở trong này cố làm ra vẻ, bản cung không quen nhìn những người trong ngoài không nhất!"

Tiêu Diên cười lạnh, ánh mắt như vô tình xoẹt qua những người đang mang bộ dáng không khỏe, nàng cảm nhận được bàn tay đang đặt trên vai mình có chút run nhè nhẹ. Chưa kịp cẩn thận cảm nhận, Tiêu Diễn cũng mở miệng, để cho bọn họ nhanh chóng trở về, xem như nhắm mắt àm ngơ.

Đại điện rộng lớn như vậy bỗng chốc chỉ còn lại bốn người.

Thỉnh thoảng có vài cung nhân mang đồ ăn đi vào nhưng đều còn nguyên mà bê về.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi tới, nến trong cung trong nháy mắt đều bị dập tắt, những dải vải trắng xung quanh cũng không ngừng lay động. Tiêu Diên vừa định đứng dậy châm lại nến, nhưng nàng vừa động liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cả người mềm nhũn ngã xuống. Vương Uẩn Chi tay nhanh mắt lẹ tiếp được nàng, Tiêu DIễn phía trước cũng theo đó mà đứng dậy,sắc mặt hắn trầm xuống, lo lắng hỏi:

" A Diên?"

Tiêu Diên quỳ lâu có chút hoa mắt chóng mặt chậm rãi tỉnh lại, nàng cười cười, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ:

" Đa tạ."

Vừa định từ trong lòng hắn đứng lên, bàn tay trên vai lại không có ý muốn nới lỏng, hắn mím chặt môi, qua hồi lâu lông mày cau lại mới chậm giãn ra, nở nụ cười:

" Ta với nàng là phu thê, sao còn khách khí như vậy?"

" Ừ."

Nàng gật đầu, cười đáp lại.

Xem bộ dáng thân mật khăng khít của hai người, Tiêu Diễn hai tay nắm chặt nhíu mày, thân mình hơi run, vẫn là Phó Uyển nhỏ giọng khuyên can hắn mới không đi đến thất lễ. Hắn trở lại vị trí của mình, cúi đầu trầm mặc, hiện tại hoàng tỷ rất chán ghét hắn, hắn cũng không thể như trước mà không kiêng nể gì.

Bốn người ở trong điện quy quy củ củ canh giữ linh cữu bốn ngày, chờ đến lúc cung nhân báo lại, bọn họ đã sớm mệt mỏi không chịu được. Ý Tiêu Diễn muốn bọn họ trước hết ở trong cung nghỉ ngơi mấy ngày rồi xuất cung cũng không muộn, nhưng lại bị Tiêu Diên cự tuyệt, cùng Vương Uẩn Chi kết đôi ra khỏi Phượng Loan cung.

Cung nhân bên trong cầm đâu là Thạch An nhẹ nhàng khuyên:

" Bệ hạ, chuyện đó có đầu mối..."

Ngại vì có Phó Uyển ở đây, hắn cũng không dám nói thêm cái gì. Tiêu Diễn gật đầu, mặc kệ Phó Uyển, cũng không dặn nàng ta nghỉ ngơi nhiều hơn, trực tiếp tiến bước đến Lâm Hoa cung. Nhưng hắn vừa bước được vài bước, liền cảm thấy thân hình nhẹ bẫng, vẫn là Thạch An đỡ mới không ngã sấp xuống.

Hắn nhìn Thạch An, khiến Thạch An hết hồn:

" Bệ hạ..."

" Không có việc gì."

Quỳ ba ngày, hắn mặc dù có nội lực nhưng cũng có chút không chịu được huống chi là hoàng tỷ? Nhưng nàng tình nguyện mệt nhọc cũng không nguyện ở lại trong cung thêm một lát. Hắn đỡ trán đang ân ẩn đau, trong lòng nặng nề, rốt cuộc là vì hắn ở trong cung...

" Bệ hạ có muốn truyền thái y đến hay không?"

Thạch An đỡ Tiêu Diễn ngồi xuống long ỷ.

" Không cần."

Hắn ngồi xuống ghế, dồn dập thở hắt ra, uống ngụm trà sau một lúc mới lấy lại chút tỉnh táo, liền hỏi:

" Tra được cái gì?"

Thạch An nhích lại gần, sau khi nghe xong có chút không vui:

" Chỉ từng đó? Như vậy đi, đem hoàng tỷ đến cung Ôn Viễn, ngươi tiếp tục điều tra Vương Uẩn Chi, một chút cũng không được bỏ qua."

" Vâng."

Tảng đá sau khi bỏ xuống, lại có thái giám bưng khay tiến vào điện. nói là đưa sổ con mấy ngày qua tới. Tùy tay mở mấy quyển, mặt trên đều đồng nhất nói về một chuyện, Tiêu Diễn mày càng nhíu chặt, cầm lấy ngự bút nhất nhất viết lên.

Hậu chi bất giác. sắc trời đã tối đen, trong điện trống rỗng, chỉ còn một mình hắn. Hắn vừa buông bút xuống, bên ngoài nô tài nghe ngóng cẩn thận, lập tức có người bưng điểm tâm đi vào, người đến là Ôn Viễn, hắn có chút vừa lòng, Thạch An là một người làm việc có năng lực, rất nhanh đã có thể an bài xong hết thảy.

" Bệ hạ chắc đói bụng rồi, dùng chút gì đã, đây là Hoa Mai cao, sở trường của Ngự thiện phòng, vào miệng liền cảm thấy thơm ngọt, lại nhớ Trưởng công chúa..."

Ôn Viễn dè dặt cẩn trọng ngẩng đầu, thấy bệ hạ có chút hoảng hốt, chẳng lẽ chính mình nói lời gì không nên nói...

" Ừ."

Hắn cầm lấy một khối chậm rãi thưởng thức, quả thực không sai.

" Ôn Viễn, ngươi đi làm cho trẫm một chuyện."

Nói xong, mắt hắn dừng lại ở bức hoa mai đồ trên tường, thật lâu không hồi phục tinh thần.

Tiêu Diên sau khi hồi phủ, là Vương Uẩn Chi tự mình ôm nàng đến Trúc Huy viên.

Đi qua cửa tròn trong vườn, thấy ánh mắt nàng nhìn về phía mấy phiến lá trúc xanh biếc, hắn liền đi chậm lại, cúi đầu hỏi:

" A Diên đang nhìn mấy cây trúc sao?"

Nàng thuận miệng đáp lại, vừa nghe tưởng như nàng đang đáp có lệ, nhưng Thanh Ninh níu ríu bên cạnh liền hiểu ra, hắn cười ta tiếng:

" Nếu A Diên đã thích hoa mai, ngày mai ta liền cho người mang vài cây qua, A Diên thích hồng mai hay bạch mai?"

" Hồng mai."

Đem nàng nhẹ nhàng thả trên giường, hắn nhẹ nhàng giúp nàng đắp chăn, mặt mày ôn nhu:

" Nghỉ ngơi cho tốt, ta trước đi xử lí chút công vụ, trễ một chút lại đến."

Phân phó Thanh Ninh cẩn thận chăm sóc, sau đó xoay người rời đi.

Nghe Thanh Ninh nhắc tới, đêm đó Vương Uẩn Chi quả thực có tới, nhưng ở lại nửa khắc liền rời đi, tựa hồ có chuyện quan trọng cần xử lí.

Vài ngày sau, nàng mặc dù không rời chân khỏi phòng, cũng có nghe nói qua, có quan viên trong thành Kiến Khang bị thụ hại, có người nói là giang hồ lưu tặc gây nên, có người nói trong triều giải quyết dị đảng, các lời đồn đãi lan ra nhanh chóng, dẫn tới dân tâm hoảng sợ, cũng có người nhát gan từ quan rồi đem gia nhân về quê. Nàng nếu còn ở trong cung sẽ hỏi thăm vài câu, nhưng hiện tại, nàng chỉ cần yên lặng ở trong này sống qua ngày.

Khi nha hoàn trang điểm xong cho nàng, Thanh Ninh ôm vài nhánh mai chạy đến trước mặt nàng như hiến vật quý.

" Công chúa, đẹp không?"

" Cũng được, khó có được nụ những nhánh mai ngươi hái đang chuẩn bị nở, đem cắm vào bình sứ trắng bên trong kia đi."

" Phò mã cũng thật có tâm, công chúa nói một câu thích hoa mai liền..."

Thanh Ninh dừng lại một chút, thấy sắc mặt nàng không tốt, liền lập tức sửa miệng:

" Công chúa, nô tỳ đem cánh mai rụng làm hoa mai cao cho người ăn."

Tiêu Diên ngẩn người, nói đến hoa mai cao, lâu lắm rồi chưa được nếm qua, trước kia chỉ cần phân phó Ngự thiện phòng mang đến, hiện tại không có khả năng, càng miễn bàn nàng cùng Tiêu Diễn hiện tại có ngăn cách. Nàng cười cười:

" Ngươi mặc dù khéo tay, so ra vẫn kém ngự trù trong cung, nhưng để ngươi thử một chút cũng tốt, ta cũng đang muốn ăn."

Thanh Ninh tuân mệnh mang cánh hoa mai chuẩn bị đi, lúc này Mạt Thu mang theo một cái hộp sơn đỏ thỉnh an đi vào, nói có người đưa tới, chỉ đích danh mang cho Trưởng công chúa, bọn họ là hạ nhân từ chối nhân cũng không tốt, nghiệm qua không có độc mới dám đưa tới. Thanh Ninh nhận lấy cái hộp, vừa mở ra, liền bật cười.

" Công chúa, trên đời sao lại có chuyện khéo đến như vậy, công chúa mới vừa còn muốn ăn hoa mai cao, hiện tại thế mà lại có người đưa tới."

" Ngươi có hỏi người đến là ai không?"

Lời này là hỏi Mạt Thu.

" Người nọ nói là bên phủ An quốc công."

Tiêu Diên lúc này mới yên tâm, tay nghề là hoa mai cao này, vẫn là An quốc công phu nhân truyền cho ngự trù. Khi đó Tiêu Văn còn chưa đoạt được thiên hạ, Tiêu Diên được gửi nuôi ở An quốc công phủ, xem như là lớn lên cùng Phó Uyển, trong trí nhớ của nàng, mỗi lần có hoa mai cao đều cùng Phó Uyển ăn, khi đó quả thực vui vẻ, không giống như hiện tại...

Cầm lấy một khối chậm rãi thưởng thức, cảnh còn người mất cũng tốt, may mà hương vị vẫn như cũ, ngọt mà không ngấy, vào miệng lập tức tan ra.

Đẩy cửa sổ, ngây người một lát, trong lòng khẽ rung động, xem ra bên ngoài thời tiết rất tốt, để Mạt Thu đi chuẩn bị, nàng muốn đi đến Tiêu phủ cũ. Mạt Thu lại quỳ xuống khuyên can, sống chết không cho nàng ra ngoài:

" Trưởng công chúa, hiện tại bên ngoài rất loạn. Nếu... Nếu là... Trưởng công chúa có chuyện gì, nô tỳ muôn lần chết cũng hết tội..."

" Không cần nhiều lời, nếu như ngươi cảm thấy làm không tốt chuyện phò mã giao phó, vậy liền mang theo nhiều người hơ đi."

" Vâng."

Mạt Thu miễn cưỡng nghe theo.

Thanh Ninh nghiêng đầu không hiểu hỏi:

" Công chúa vì sao muốn đến đó... Ở đó có bảo bối gì sao?"

Tiêu Diên gõ đầu nàng, không khỏi nở nụ cười.

Từ khi phụ hoàng xưng đế, tòa nhà này liền không có ai ở, dần dà thành nơi tụ tập của khất cái, mỗi ngày ở đó không chịu đi, mẫu thân hạ chỉ biến Tiêu phủ thành miếu thờ. Đám khất cái kia tất nhiên mang ơn, luôn miệng tương truyền, hoàng hậu nương nương xuất thân từ cái miếu này, rất lâu sau này dân bản xứ cũng đem nơi này gọi là nương nương miếu.

Nàng đến đây đương nhiên không phải cầu phúc, mà trong miếu có một sương phòng có bức họa của mẫu hậu. Sau ba ngày trông coi linh cữu, nàng không bao giờ muốn tiến cung nữa, liền muốn đem bức hạo này mang trở về, ngày ngày ngắm nhìn.

Tiêu Diên cũng như các khách hành hương khác tiến vào đại môn, để xe ngựa cùng thủ vệ bên ngoài miếu, nàng không muốn quá mức phô trương, dọa sợ dân chúng. Thuận tiện để Thanh Ninh thông báo với sư thái của miếu này, bản thân thì đi tới sương phòng, xuyên qua làn khói hương liền thấy được một tiểu nha đầu tựa hồ có chút quen mắt.

" A Liễu?"

Nha đầu tên A Liễu kia liền dừng lại, quay đầu thấy Tiêu Diên, nàng liền kích động muốn hạ bái nhưng Tiêu Diên nhẹ nhàng lắc đầu nàng mới không ba quỳ chín lạy.

" Trưởng công chúa!"

" Mợ ở bên trong sao?"

Mặc dù đến hiện tại, Tiêu Diên vẫn gọi An quốc công phu nhân là mợ.

" Đúng vậy, phu nhân đang ở trong phòng."

" Vậy mang bản cung đi."

Trong điện, một nữ tử vừa lễ bái xong đang đứng dậy, xoay người liền thấy Tiêu Diên. Nàng đã qua bốn mươi, có chút tiều tụy, có thể mơ hồ thấy được khi còn trẻ là một mỹ nhân thanh tú, cười cười với Tiêu Diên:

" Thật khéo, dạo này Trưởng công chúa sao lại đến đây?"

" Ta đến lấy bức họa của mẫu hậu về, thật hiếm khi thấy mợ ra khỏi phủ."

Tiêu Diên thân thiết kéo tay nàng, nàng lắc đầu bật cười, vội vàng nói tiếng mợ này nàng không dám nhận. Lúc này Thanh Ninh báo lại, sương phòng đã chuẩn bị tốt hai người cùng nhau đến sương phòng ngồi một lát, hỏi nàng ( An quốc công phu nhân) vì sao đến đây, An quốc công phu nhân nói nhớ nữ nhi, liền tới nơi này khấn bái, mong A Uyển bình an.

" Nàng là hoàng hậu, hiển nhiên mọi chuyện đều tốt, mợ không cần lo."

Vừa nghe Tiêu Diên nói, khuôn mặt đầy vẻ u sầu của nàng cuối cùng cũng hòa hoãn xuống một chút, cười mang điểm tâm trong hộp ra. Tiêu Diên nhìn chằm chằm vào đĩa điểm tâm, khiến nàng có chút kinh ngạc:

" Sao vậy?"

" Mợ, hôm nay người có từng phái người mang hoa mai cao đến cho ta không?"

" Không có."

Tiêu Diên sửng sốt, có thể mang hoa mai cao tới ngoại trừ mợ thì chỉ có... vị kia trong cung... Nhớ tới Mạt Thu sáng nay nói là An quốc công phủ phái người mang đến, chẳng lẽ Tiêu Diễn sắp xếp người vào trong phủ? Nàng lập tức đứng dậy, để Thanh Từ thu thập bức họa cho tốt, cùng An quốc công phu nhân đơn giản nói tạm biệt, vội vàng quay về phủ.

Vừa mới bước ra khỏi sương phòng, liền thấy trên tường xuất hiện hắc y nhân bịt mặt, thân hình cao lớn, tay cầm kiếm.

" Xin hỏi các vị đến đây là muốn diệt khẩu hay bắt cóc?"

Nàng cau mày, lớn tiếng quát, để Thanh Ninh che chở Quốc công phu nhân đi vào sương phòng, một bước cũng không dịch chuyển, nàng trấn định nhìn bọn họ, gằn từng chữ:

" Các ngươi tới đây gϊếŧ bản cung?"

Bọn họ tay vung kiếm lên, mang theo nồng đậm sát khí.

-------------------------------------------------------------------------------

Happy birthday WULEI LEO!