Chương 29

Chương 29: Triệu hồi thần long(1)

Editor: Quần bay theo gió

"Vi thần tiếp chỉ"

Vương Uẩn Chi thần sắc thản nhiên tiếp nhận thánh chỉ, nghiêng người nâng Tiêu Diên dậy.

Thái giám vuốt vuốt tay, phất phất trần, nịnh nọt cười: "Chúc mừng Vương đại nhân, bệ hạ hiện tại rất coi trọng đại nhân, mong đại nhân sớm ngày chiến thắng khải hoàn, hưởng dụng vinh hoa phú quý!" Nói xong lại chuyển hướng sang Tiêu Diên, cúi gập người, cẩn trọng tiếp nhận một chiếc hộp từ tay của tiểu thái giám đứng sau, mở ra, cung kính dâng lên, "Trưởng công chúa, đây là bệ hạ lệnh nô tài mang tới."

Là một đôi khuyên tai bằng ngọc, chất ngọc xanh biếc, vừa nhìn đã biết là hàng thượng phẩm.

Nàng theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng cuối cùng lại có chút do dự, vẫn là Vương Uẩn Chi thay nàng cảm tạ, để Mạt Thu thu lại cho nàng.

Sau khi thái giám phụng mệnh trở về, Vương Uẩn Chi cười với nàng: "A Diên đi trước đi, ta có việc đi trước, một lát nữa sẽ đi thăm nàng." Trước mặt nhiều người như vậy, nàng cũng không tiện nói cái gì, gật đầu đáp ứng.

Chờ người trong đại sảnh đi hết, lão bá từ trong tối đi ra, vừa định tiến thêm vài bước, trên tay chợt lạnh, thánh chỉ bị cắt thành hai mảnh. Hắn nén giận, ánh mắt lạnh băng, xoay người cười với lão bá, nhìn lão bá đang không biết phải làm sao.

"Thật không ngờ hắn cũng không ngu ngốc."

"Đại nhân... Hiện tại nên làm gì?"

Hắn tiện tay ném thánh chỉ vào chậu than: "Còn có thể như thế nào, nếu không đi thì đó chính là kháng chỉ. Kỳ thực đã biết cũng tốt." Tức thì trong chậu than vang lên tiếng lách tách, thánh chỉ mà thiên hạ ví là miệng vàng lời ngọc giờ chỉ còn lại một đống tro tàn nằm trong đống lửa, chiếu vào đôi con ngươi của hắn: "Người được phái tới chỉ có thể để hắn diệt, bằng không bệ hạ tra ra sẽ không ổn."

Lão bá đáp ứng, nhưng lại do dự mở lời: "Trưởng công chúa ở nơi đó..."

Vương Uẩn Chi liếc mắt nhìn nửa ngày, lão bá bèn cúi đầu khom người lui xuống.

Chỉ còn một mình hắn thở dài, miệng lẩm bẩm tên Tiêu Diên, chính xác, sự tồn tại của nàng là một nan đề không hề nhỏ. Mang theo tâm tư trĩu nặng bước vào Trúc Huy viên, mỗi bước chân đều trở nên gian nan, đứng ngoài cửa phòng một hồi lâu mới bước vào. Đúng lúc này Tiêu Diên đang ngồi trước bàn thưởng đôi khuyên tai kia, căn bản không chú ý tới việc trong phòng nhiều hơn một người, vẫn là Thanh Ninh kêu một tiếng "Đại nhân" nàng mới nhìn về phía hắn.

Hắn nhìn đôi khuyên tai kia. môi hiện lên độ cong đầy thâm ý: "Bệ hạ rất để bụng đến A Diên."

Tiêu Diên tay thoáng cứng lại, sau đó không nhanh không chậm nắm lại. Để bụng hai chữ này nếu đặt ở trên người hai tỷ đệ bình thường thì chính là một nhà hòa thuận vui vẻ, nhưng đối với Tiêu Diên nàng lại nhiều hơn một tầng quan hệ cấm kị. Nàng buông mi, ánh nến mờ ảo vừa đúng che đi thần sắc phức tạp của nàng: Làm tỷ đệ nên như vậy."

Nói xong, chính nàng cũng không hiểu lời này tuy nói cho hắn nghe nhưng cũng chính là lời an ủi bản thân nàng.

"A Diên, sau khi ta xuất chinh, trong phủ hết thảy giao cho nàng quản lí." Hắn ôn nhu cầm lấy tay nàng, vuốt lại lọn tóc có chút rối loạn của nàng, nhẹ giọng nói, "Không còn sớm nữa, chúng ta nên đi ngủ thôi."

Tiêu Diên còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cho hạ nhân trong phòng lui xuống, đi đến bên giường nàng ngồi xuống, đôi mắt đen ấm áp nhìn nàng, nhìn đến nỗi nàng không thể nào che giấu, bước chân không tự chủ lùi về phía sau vài bước.

Đi ngủ, từ này xuất phát từ miệng của một nam nhân, có ý tứ gì nàng vẫn rõ ràng, Nhưng nàng vẫn mang khuôn mặt không biểu cảm nhìn cái tay đang đặt trên thắt lưng của nàng, nói: "Ngày mai xuất chinh, không nên... mệt nhọc..."

Vương Uẩn Chi sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên bật cười, không khí vốn đang vô cùng xấu hổ bỗng chốc tiêu tán: "A Diên chẳng lẽ sợ ta chịu được, chẳng lẽ chỉ là chuyện chăn gối cũng khiến ta mệt nhọc?" Nhân cơ hội tháo đai lưng của nàng, động vài cái đã cởi bỏ được áo khoác của nàng, nhìn nàng giãy dụa, hắn liền kéo chăn qua, "Yên tâm, nếu nàng đã không muốn, ta đương nhiên sẽ không miễn cưỡng, nhưng mà..." Hắn hai tay vòng qua ôm lấy eo thon nhỏ của nàng, cằm dựa vào hõm của của nàng, ngữ khí mềm mỏng, hô hấp nóng rực, "Nhưng mà là A Diên vẫn thiếu ta một đêm động phòng hoa chúc."

Tiêu Diên cả người bị hắn ôm lấy không thể động đậy. hô hấp của hắn chạm vào lọn tóc của nàng bao trùm lấy tâm tình lúc này của nàng. Vương Uẩn Chi là người khó nắm bắt, hắn một mặt đối tốt với nàng, nhưng vẫn khiến nàng theo bản năng cảm nhận được âm mưu ẩn giấu sau lưng hắn, cho đến giờ, cảnh giác đối với hắn mới hoàn toàn bị tiêu trừ.

Nếu như có mưu đồ thì ngày mai xuất chinh hắn việc gì phải bày ra những trò này?

Mặc dù đối với hắn không có tình yêu nam nữ, nhưng bọn họ rốt cuộc vẫn là vợ chồng, có lẽ mai này nàng sẽ cùng hắn trải qua trải qua những ngày tháng bình yên nhàn nhã. Nghĩ như vậy mới khiến cho lông mày nhăn lại của nàng chậm rãi giãn ra, xoay người lại, đối mặt với hắn, nở nụ cười chân thành: "Tử Viễn, chờ ngươi trở về, ta sẽ..."

Vương Uẩn Chi ngẩn người, mất một lát liền hiểu rõ ý tứ của nàng, khóe môi mỉm cười: "Được." Nhưng bên trong lại mang theo chút chua sót. Cũng chỉ có hắn hiểu, lần này đi chính là gần như không có khả năng trở lại, bỗng nhiên, hắn cảm thấy rất hối hận, tại sao tối nay lại muốn đến đây tăng thêm phiền não, hắn ở đây một khắc lại tăng thêm một phần vướng bận.

"Ngươi không vui?" Nàng tinh tế nắm bắt được tia u sầu thoáng qua trên khuôn mặt của hắn. Lực đạp trên cánh tay ôm lấy hông nàng càng mạnh thêm vài phần, hắn lắc đầu: "Không phải là không vui." Đứng dậy thổi tắt nến, chỉnh lại chăn, "Ngủ đi."

"Ừ." Tiêu Diên có chút nghi hoặc, bất tri bất giác truyền đến tiếng hô hấp đều đặn của hắn, nàng mới xua đi suy nghĩ trong lòng, nở nụ cười tiến vào mộng đẹp.

Nếu như sáng sớm ngày thứ hai không bị người gọi dậy thì còn có thể ngủ sâu hơn nữa.

Tiêu Diên từ trước đến nay luôn ngủ tới giờ Tỵ mới tỉnh, hôm nay phải dậy sớm hơn một canh giờ, hiển nhiên nàng vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, vén một bên màn thấy Vương Uẩn Chi đã xuống giường, đang được hạ nhân hầu hạ mặc quần áo, nàng cùng cũng chỉ có thể cắn răng đứng lên. Hôm nay là ngày hắn dẫn quân ra khỏi thành, không được có bất kỳ sơ xuất nào, nàng ho vài tiếng, gọi Thanh Ninh.

Chờ đợi một lát, Vương Uẩn Chi bước đến bên giường, thừa dịp nàng đang mơ màng mà nhẹ nhàng đặt một nụ hôn giữa hai mày của nàng: "Lần sau, sẽ là hôn nơi này." Tay chỉ chỉ đôi môi đỏ mọng của nàng, ánh mắt tràn ngập ý cười.

Khuôn mặt nàng theo đó phiếm hồng, giận dữ nhìn hắn, giữa ban ngày ban mặt, hắn thật không biết xấu hổ.

"A Diên tức giận cũng đẹp mắt." Hắn nở nụ cười sang sảng, đứng dậy muốn gọi hạ nhân vào hầu hạ nàng thay quần áo thì Thanh Ninh đã mang quần áo tiến tới trước cửa phòng, lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng ta, cũng không hiểu sao Thanh Ninh đột nhiên cảm thấy cả người thoáng rùng mình. Hắn một chút cũng không để ý, sai người mang áo giáp tới. Bên này Tiêu Diên mặc cung phục, bên kia hắn khoác một kiện khôi giáp, hai người đều trầm mặc, lặng lẽ nhìn nhau, không khí ấm áp tốt đẹp.

Đau.

Tiêu Diên nhíu mày, Thanh Ninh không cẩn thận thắt đai lưng cho nàng hơi chặt, khiến cho nàng có chút khó chịu.

"Nô tỳ..." Bản thân Thanh Ninh cũng bị dọa sợ.

"Không có việc gì." Khoát khoát tay, để Thanh Ninh giúp nàng mặc nốt y phục.

Cứ như thế, hai người cùng bước ra khỏi Trúc Huy Viên, Vương Uẩn Chi còn cố ý dặn dò, sau này hết thảy mọi chuyện trong phủ đều nghe theo Tiêu Diên, nếu dám không làm theo sẽ có gia pháp trừng trị. Những lời này coi như giúp nàng lập uy, nàng mặc dù không muốn chấp chưởng Vương gia, nhưng đây cũng là tâm ý của hắn, nếu muốn mai sau sống qua ngày cùng hắn thì nàng cũng nên tiếp nhận.

Mang quân ra khỏi thành là một việc đại sự, sáng sớm dân chúng đã sớm vây nơi này chật như nêm cối.

Vương Uẩn Chi cưỡi ngựa đi phía trước, Tiêu Diên ngồi trên xe ngựa đi phía sau, dọc theo đường đi đều là dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, vừa nghe cả hoàng đế và hoàng hậu đều đến, nhóm dân chúng thường ngày đều bạn tối tăm mặt mũi cũng buông bỏ công việc muốn được nhìn thấy phong thái của đế hậu.

"Thật náo nhiệt." Nàng nhẹ cảm thán, thúc giục xa phu đi nhanh chút đừng để lỡ giờ lành.

Qua tường thành, ở trên đài cao được bố trí đặt long ỷ để hoàng đế ngồi, theo đó phía dưới là hoàng thất cùng văn võ bá quan đông nghìn nghịt mấy trăm người, liếc mắt nhìn qua cũng thấy được một phen khí thế bức người.

Bọn họ một đường đi lên trên đài cai, lúc này Tiêu Diễn đang từ ngự giá đi xuống, bước đi thong dong đi về phía long ỷ, tao nhã ngồi xuống chỗ của mình, khóe miệng nhếch cười. Hôm nay Tiêu Diễn mặc một kiện long bào đỏ tía viền vàng, ngọc quan tỏa sáng, hoa lệ dị thường, nếu trước kia dùng từ xinh đẹp để hình dung hắn, mà hiện tại chỉ có danh Phan An mới có thể miêu tả được một hai phần.

Tiêu Diễn nâng tay hướng về phía Tiêu Diên, nở nụ cười như hài đồng ngây thơ vô hại: "Hoàng tỷ, đến bên trẫm."

Phía bên dưới dân chúng âm thầm tặc lưỡi, bệ hạ quả là một vị hoàng đế tốt, đối đãi với trưởng tỷ tốt vô cùng, ai không biết vị trí bên cạnh hoàng đế có bao nhiêu vinh quang, nhìn thần thái của trưởng công chúa, tựa hồ có chút không đồng ý? Lại nhìn sắc mặt của hoàng hậu, ai, cũng không tốt lắm, tâm của hoàng đế không phải dân chúng tầm thường như bọn họ có thể đoán được.

Nhìn Tiêu Diên đi đến đứng bên cạnh hắn, hắn liền nở nụ cười đến rực rỡ.

Sau đó liền gật đầu với lễ quan ý có thể bắt đầu, một vị lễ quan khom lưng cùng bách quan từ bên trong đi ra, cầm giấy thông cáo, phần lớn là những lời mang ý nghĩa may mắn, ý chỉ lần này xuất chinh trên tuân thiên ý, dưới thuận dân tâm, bệ hạ ra quyết định anh minh sáng suốt...

Lễ quan sau khi đọc xong, Tiêu Diễn lại sai người mang theo hai chén rượu, một ly đưa cho Vương Uẩn Chi, một ly được đem đến trước mặt hắn, hắn giơ chén rượu lên nói: "Nguyên đại tướng quân xuất quân tất thắng, sớm ngày khải hoàn, an ủi nỗi lòng của trẫm." Thanh âm hoàn hoãn, không chút gấp gáp.

Vương Uẩn Chi tiếp nhận chiếc ly, nhìn Tiêu Diễn lại quay sang nhìn Tiêu Diên, ngựa đẩu uống cạn, hành lễ sau đó vững chãi bước xuống đài cao. Lúc này mọi người mới nhìn thấy bộ dáng của đại tướng quân do bệ hạ đích thân sắc phong, một thân áo giáp ngân quang, anh tuấn phi phàm. Hắn xoay người lên ngựa, động tác lưu loát, ra lệnh cho binh lính đằng sau, theo nhịp trống vang vọng dẫn theo nhân mã dần đi xa.

Đến khi không thể thấy được bóng người nữa mọi người mới dần tản đi.

Tiêu Diên thở dài, đang muốn rời đi, lại bị một bàn tay gắt gao nắm chặt.

Để Phó Uyển hồi cung trước, Tiêu Diễn trực tiếp kéo tay nàng đứng dậy, nàng không vui muốn rút tay về, nhưng vừa động đậy, liền chạm đến miệng vết thương của hắn. Chỉ một lát sau, trên bàn tay của hắn tràn đầy máu tươi, Tiêu Diên thấy thế cũng không dám nhúc nhích nữa.

"Hoàng tỷ, đi theo trẫm."

Thừa dịp nàng mềm lòng, lôi kéo nàng lên ngự giá, hạ nhân hầu hạ bên cạnh lập tức buông màn che, hai người ngồi cùng nhau, hắn nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, không hề có ý định buông tay. Bỗng nhiên, hắn rầu rĩ mở miệng: "Hoàng tỷ sao không mang đôi khuyên tai kia? Trẫm đã phải thỉnh thợ thủ công có tay nghề cao nhất để làm ra nó đấy."

"Rốt cuộc có chuyện gì, mau nói."

"Không có gì, chỉ là nhớ hoàng tỷ thôi." Rõ ràng cao hơn nàng không ít nhưng hắn vẫn thích khom thắt lưng dựa vào trong lòng nàng. Vừa định cọ cọ, không biết nhớ đến cái gì, đầu hắn khựng lại giữa không trung, giương mắt nhìn trán nàng đến xuất thần.

"Vì sao để hắn đến tiền tuyến?"

Hắn liếʍ liếʍ môi, mở to đôi mắt giả vờ vô tội: "Người trong triều không thể dùng."

"Tiêu Diễn!" Nàng cả giận gắt lên.

"Hoàng tỷ thật sự muốn biết?" Hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt nàng, chậm rãi ép sát. Vươn một tay giữ lấy gáy nàng, tay bị thương ôm chặt lấy nàng, chắc hẳn nàng vẫn nhớ kỹ bản thân hắn đang có thương tích nên không dám dãy giụa mạnh, hắn càng tùy ý tiến gần, cho đến khi bốn mắt nhìn nhau, không khí ái muội.

"Đây chính là đáp án!"

Hắn hôn lên trán nàng, mới đầu còn là nhẹ nhàng mơn trớn nhưng sau đó mạnh mẽ áp sát, thay vì nói là hôn, chẳng bằng nói là hắn đang cắn nàng. Tiêu Diên chỉ cảm thấy cái trán run lên, bản thân cũng không ngờ tới, đang muốn đánh vào gáy hắn đem hắn đánh tỉnh, lại cảm nhận được một trận xúc cảm ướŧ áŧ truyền đến.

Hắn liếʍ?

Nàng ngẩn ra, cả người cứng đờ, có chút tê dại, cũng có chút... Vô pháp kháng cự.( Quần: ahihi, đã nghiện còn ngại)

Chiếc lưỡi hắn linh hoạt liếʍ quanh ấn kí màu hồng, vô cùng nhẹ nhàng, hắn cúi xuống nhìn nàng, bên môi bật ra một câu, trầm thấp mà hữu lực: "Hoàng tỷ chỉ là của mình A Diễn, những người khác đừng hòng mơ tưởng tới!" Sau đó, hắn nhanh chóng hạ lên môi nàng một nụ hôn rồi vội vàng rời đi, tủm tỉm cười nhìn Tiêu Diên đang giật mình: "Hoàng tỷ có muốn biết Vương Uẩn Chi là ai không?"