Chương 30

Chương 30: Triệu hồi thần long(2)

Editor: Quần bay theo gió

"Hoàng tỷ nếu muốn biết, người theo A Diễn hồi cung được không?"

Lúc này, Tiêu Diễn không hề cố kỵ nhào vào lòng Tiêu Diên, nàng nhìn hắn, không nói một lời, thần sắc lạnh nhạt. Quả nhiên, hắn muốn dựa vào chuyện của Vương Uẩn Chi dụ nàng hồi cung, nàng vốn đã quyết định sẽ cùng Vương Uẩn Chi yên bình sống qua ngày, không ngờ lại nghe được chuyện này. Tiêu Diên nhẹ nhàng đẩy hắn ra, lại sợ chạm phải miệng vết thương của hắn, không dám dùng sức.

"Nếu như không chuyện khác thì ta muốn trở về."

"Hoàng tỷ!"

Tiêu Diễn đang muốn giữ lấy nàng, nhưng trong lòng bàn tay chợt truyền đến cảm giác đau nhói, mắt thấy nàng bước xuống khỏi ngự giá, ngay cả góc áo cũng không thể đυ.ng tới. Màn che che đi bóng hình của nàng, Tiêu Diên trong lòng dấy lên một nỗi trống rỗng, ngơ ngác ngồi đó, vẫn là thái giám nhẹ giọng nhắc nhở hắn mới hoàn hồn.

Vội vàng lên xe ngựa, Tiêu Diên không khỏi nhíu mày, lâm vào trầm tư, một màn vừa rồi khiến cho nàng không khỏi giật mình, nhưng mà cũng chỉ là một cái hôn mà thôi, suy nghĩ này khiến nàng thoáng buông lỏng, miễn cưỡng dựa vào gối mềm. Khi Thanh Ninh bước vào hầu hạ, chợt lớn giọng kêu lên một tiếng, chỉ vào trán nàng, vừa kinh vừa sợ.

"Công chúa, trán của người..."

Thanh Ninh vội vàng lấy trong trong tráp nhỏ một cái gương, Tiêu Diên tùy tiện nhìn qua, chỉ thấy trên trán nàng đã nhiễm tơ máu, không nhìn thì không sao, vừa nhìn liền cảm giác trán ân ẩn đau, trong lòng oán thầm Tiêu Diễn thật không biết nặng nhẹ. Vừa muốn chạm vào, Thanh Ninh lập tức ngăn lại, lấy từ trong tráp một lọ thuốc, nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên trán của nàng.

"Được rồi." Thanh Ninh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Diên, "Công chúa..."

Bị Thanh Ninh nhắc nhở, nàng chợt nhớ ra cái gì, hừ nhẹ một tiếng, bên môi nhếch lên một độ cong châm chọc: "Thanh Ninh, ngươi theo ta nhiều năm như vậy, ta chưa bao giờ nghĩ tới ngươi cũng bán đứng ta." Thanh Ninh bất khả tư nghị trừng mắt lớn, lập tức lui về sau vài bước, đầu nặng nề bị đυ.ng, đang muốn mở miệng, cằm liền bị dùng lực nắm lấy.

Tiêu Diên giữ một lúc liền buông tay, khó trách khi hắn nhìn trán của nàng, ánh mắt lại thâm trầm như vậy, thì ra là có ẩn tình. Sáng sớm hôm nay khi Vương Uẩn Chi hôn trán nàng chỉ có Thanh Ninh nhìn thấy, không phải nàng cáo mật cho Tiêu Diễn thì là ai?

"Công chúa, nô tỳ..." Nghĩ đến cái gì đó, Thanh Ninh bèn dập đầu, thẳng thắn khai báo, "Là nô tỳ cáo mật cho bệ hạ, nhưng bệ hạ chỉ muốn biết công chúa sống có tốt hay không, tuyệt đối không làm tổn hại đến chuyện của công chúa! Nô tỳ có thể thề độc!"

Trong khoảng thời gian ngắn, nàng quả thật không biết làm sao cho phải, Thịnh Vũ phản bội nàng, hiện tại lại đến Thanh Ninh luôn luôn trung tâm, chẳng lẽ bên cạnh nàng không có một ai đáng tin cậy? Nhớ đến Tiêu Diễn từng nói trong phủ có người của hắn, nhưng nàng thật không ngờ tới người này là Thanh Ninh, thà là người khác cũng sẽ không làm cho nàng tâm tư chết lặng như vậy.

Dọc đường đi, Tiêu Diên đều trầm mặc, sau khi hồi phủ, nàng vẫn như thường, bình thản như nước, không để tâm đến chuyện gì.

Vài ngày nay luôn nhận được thư nhà, đều là từ ngữ quan tâm ấm áp, câu cuối luôn là" Mọi chuyện đều tốt", nàng chậm rãi nở nụ cười, cả phong thư đề thoát lên khí chất thanh nhã, cũng giống như con người hắn. Mỗi lần nhận được thư, nàng luôn cất giữ cẩn thận trong một cái tráp, đây cũng có thể coi như một chút tâm ý của người làm thê tử như nàng.

Tính toán qua, hôm nay thư cũng nên đến rồi.

"Công chúa, sao người lại ngồi ở đây?"

Tiêu Diên nhìn Thanh Ninh, kể từ sau hôm đó nàng luôn lạnh nhạt với Thanh Ninh, hôm nàng ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa buông tay đầu hàng, quỳ gối trước mặt Tiêu Diên khóc lóc: "Nô tỳ từ nay về sau sẽ không tiết lộ chuyện của công chúa nữa, xin công chúa đừng đuổi nô tỳ đi!"

Đang định nâng Thanh Ninh dậy, lại biến thành nàng ngây người nửa ngày.

"Không cần, không có ngươi, thì cũng sẽ có người khác." Nàng khoát tay, môi bật ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ, "Ngươi đi hỏi thăm xem, tại sao thư nhà vẫn chưa tới, có phải bị trì hoãn trên đường không?". Nàng mặc dù đã xuất cung ở bên ngoài, nhưng tin tức trong triều cũng có một ít truyền đến tai nàng, có vẻ như tiền tuyến không thái bình lắm, nàng cảm thấy bất an, chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?

Thu liễm lại cảm xúc, để Thanh Ninh nhanh chóng đi hỏi thăm.

Tin tức từ tiền tuyến truyền đến, được chuyển qua nhiều đạo quan cuối cùng cũng đến tay Tiêu Diễn.

Lúc này Tiêu Diễn không phải vào triều, hắn lười biếng nằm trên giường nhỏ, ngắm cổ tích danh họa. Trên bàn đôi chất đầy sổ con, hắn một cái cũng không xem, không cần xem cũng biết trong đó viết cái gì, đơn giản chỉ là tiền tuyến lâm nguy, thỉnh triều đình cứu trợ thôi. Hắn khinh miệt nở nụ cười, nếu mang binh cứu trợ, không phải tự định sẵn kết cục thất bại cho mình sao?

Vừa mới đứng dậy, Thạch An đã khom người trình thư tín tình hình chiến đấu ngày đêm thúc ngựa đưa tới.

"Hôm nay lại có cái gì mới?" Hắn liếc mắt, căn bản không tiếp nhận thư tín.

"Trung thư lệnh, đã chết." Thạc An tươi cười trình lên, Tiêu Diễn không cự tuyệt, sắc mặt vui mừng tiếp nhận thư tín,đọc kĩ từng chữ, đến chữ cuối cùng khóe miệng hắn không kiềm chế được giương lên, bàn tay vỗ mạnh, liên tục nói vài tiếng "tốt".

"Hoàng tỷ nơi đó..." Hắn nắm chặt thư, thần sắc kích động.

"Chuyện vui như vậy nô tài hiển nhiên không quên trưởng công chúa, hẳn là hiện tại trưởng công chúa đã biết rồi."

"Rất tốt!"

Tiêu Diễn ý cười dạt dào nằm lại trên giường nhỏ,hai tay gối sau đầu, đem lá thư nhẹ nhàng đặt trước ngực, trong nháy mắt hắn thấy tâm tình mình thật thoải mái. Hắn đã sớm muốn tiễn Vương Uẩn Chi đến Tây Thiên, đáng tiếc mãi không tìm được cơ hội xuống tay, gần đây Chu quốc xâm phạm biên giới chính là cơ hội trời ban, trừ bỏ được người này, tiếp theo cần đưa hoàng tỷ hồi cung, nhưng mà chỉ sợ hoàng tỷ sẽ nổi giận.

Hắn mặc dù đã đoán trước được Tiêu Diên sẽ nổi giận, nhưng cũng không ngờ sẽ mãnh liệt như thế.

Tiêu Diên một đường hùng hùng hổ hổ tiến vào trong cung, cung nhân để nàng chờ ngoài cung Lâm Hoa một lát để chạy đi thông báo cũng bị nàng một cước đá văng ra, nàng quát lớn: "Đều cút ra cho bản cung, ai ngăn bản cung đừng trách bản cung không khách khí!" Nhóm cung nhân đành phải lui xuống, không ai dám chọc vào vị chủ tử này.

Phanh!

Nàng trực tiếp đá văng đai môn chính điện cung Lâm Hoa.

Gió lạnh bên ngoài ùa vào thổi trúng lá thư trên ngực Tiêu Diễn, khiến nó bay tới bên chân nàng. Cầm lá thư lên xem, từng chữ từng chữ đạp vào mắt nàng, để Thanh Ninh đi hỏi thăm, cuối cùng lại nhận được tin Vương Uẩn Chi chết? Thật sự nực cười, chỉ trong năm ngày một đại tướng quân lại có thể chết trận trên sa trường, điều này ai có thể tin chứ?

Thứ duy nhất có thể giải thích đó chính là Tiêu Diễn mượn đao gϊếŧ người!

"Trẫm vừa nhớ đến hoàng tỷ, có phải hoàng tỷ cũng nhớ trẫm nên mới tiến cung?" Tiêu Diễn chậm rãi đứng dậy, nét mặt ôn hòa, nét tàn nhẫn vô tình vừa nãy đã không còn thấy đâu. Bàn tay đang định nắm lấy tay nàng, không ngờ lại bị một tờ giấy đập tới, khiến hắn sửng sốt không thôi, "Hoảng tỷ..." (Quần: Đoạn này edit dở quá...)

"Là ngươi làm." Không có nghi vấn, Tiêu Diên hoàn toàn khẳng định, "Đó là phu quân của ta, thế mà ngươi lại ra tay?"

Tiêu Diễn hơi hé miệng, hơi nghiêng người, nét tươi sáng trên mặt cũng biến thành âm trầm: "Mặc dù ngày ấy ta làm ra chuyện đó vưới hoàng tỷ, hoàng tỷ cũng không động thủ với trẫm, vậy mà hôm nay vì Vương Uẩn Chi..." Hắn đột nhiên ngước mắt nhìn chằm chằm, "Liệu tỷ có hiểu hết người mà mình gọi là phu quân không?"

Hắn nhả từng chữ, ánh mắt lạnh lùng, khiến cho chúng cung nhân cảm giác, chỉ cần tiến lên một bước sẽ gϊếŧ không tha!

Hắn cường ngạnh kéo Tiêu Diên qua, gạt hết ổ con trên bàn, lấy ra một hộp gỗ, không để ý trong tay đang bị thương tự tay đập vỡ nó, bên trong điều là thư tín lớn nhỏ bất đồng, xem ra chúng cũng có lúc hữu ích. Nàng tùy tiện cầm lên xem, nôi dung bên trong khiến cho nàng giật mình sợ hãi.

Tiêu Diễn hừ lạnh, chậm rãi nói: "Vương Uẩn Chi vốn đáng chết, hắn là mật thám do Chu quốc phái tới, tình báo mấy năm nay hắn lấy cắp đủ để Tề quốc diệt nước! Hắc y nhân đợt trước là thích khách của Chu quốc, theo trẫm, cũng là do hắn phái tới." Đôi mắt sáng người của hắn nhìn chằm chằm nàng, "Hoàng tỷ, xem ra phu quân của tỷ muốn đầy tỷ vào chỗ chết!"

Nàng cả người mềm nhũn, vẻ mặt không thể tin, liên tục lùi về phía sau, không nghĩ thắt lưng đυ.ng phải góc nhọn của bàn, đau đớn khiến nàng ngã xuống. Tiêu Diễn cũng ngồi xổm trên đất, nửa ôm lấy nàng, để đầu nàng dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng vỗ về nàng. Lúc này nàng vẫn còn vô cùng khϊếp sợ, yếu đuối dị thường, không hề cự tuyệt cáo ôm của hắn. Nàng gắt gao nắm lấy quần áo của hắn, bàn tay dùng nhiều lực, ngay cả đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch, Tiêu Diễn có chút không đành lòng, gỡ từng ngón tay của nàng ròi đặt trong lòng bàn tay hắn.

"Hoàng tỷ?"

"Giả..." Đều là giả!

"Hoàng tỷ, trẫm đã bao giờ lừa gạt người chưa?" Đáy mắt hắn có chút tức giận.

Ánh mắt mờ mịt khôi phục lại chút ánh sát, đúng vậy, Tiêu Diễn chưa ba giờ nói dối nàng, nhưng tin tức bất ngờ như vậy làm sao nàng chấp nhận được? Vương Uẩn Chi là mật thám Chu quốc, vậy ôn tất cả ôn nhu, nụ cười trước kia đều là giả dối? Mấy ngày trước, nàng còn muốn cùng hắn trải qua cuộc sống yên bình, trơ thành một đôi vợ chồng ân ái, mà hiện thực lại cho nàng biết, tất cả không phải thật!

"Trân mặt đất lanh, để trẫm ôm người dậy." Ôm nàng ngồi xuống bên giường nhỏ cạnh cửa sổ, hắn thả lò sưởi vào trong tay nàng, lại vòng tay ôm lấy nàng, rụt rè hỏi, "Hoàng tỷ trở về được không? A Diễn thực sự rất nhớ người, huống chi hiện tại hắn đã chết." Hắn cúi đầu, sợi tóc mềm mại lướt qua mặt nàng, hơi ngứa, hắn thổi khí nóng, ấm áp dỗ dành, "Hoàng tỷ ngoan, trở về được không, người khác phản bội người, nhưng A Diễn sẽ không, trong lòng A Diễn chỉ có một mình người, để A Diễn chăm sóc cho người được không?"

Tiêu Diên lại thất thần khiến cho hắn không vui lại có chút căng thẳng, cắn lên vành tai tinh tế của nàng, muốn nàng ăn đau, sau đó ôm nàng ngồi lên trên đùi mình. Đầu hắn chôn trong hõm vai nàng, hô hấp ấm nóng phả lên cổ nàng, hắn hôn nhẹ, thân mình áp sát tới, thuận thế cởi bỏ thắt lưng, hắn do dự một lát mới đưa bàn tay to mò vào trong vạt áo nàng.

Mơn trớn thắt lưng của nàng, mặc dù không nhìn thấy nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng ra vòng eo bóng loáng mảnh khảnh dưới thân hắn kiều diễm ra sao.

Hắn nheo mắt, khóe miệng mang ý cười, bàn tay đặt trên eo từ từ di chuyển lên trên.

Tiêu Diên khuôn mặt không biểu cảm nhìn hắn, vừa trải qua chuyện của Vương Uẩn Chi, hiện tại nàng thực sự không có sức: "A Diễn..." Người trên người nàng rõ ràng ngẩn ra, tựa hồ thật lâu rồi chưa nghe được nàng gọi hắn như thế. Nàng thở dài, từ tốn nói, "Ta không biết như thế nào lại khiến cho đệ có ảo giác, ta với đệ là tỷ đệ, đây là bất luân, đệ so với bất kỳ ai hiểu rõ hơn hết,loại yêu thích này căn bản..."

Sắc mặt hắn trầm xuống, ý cười ngưng tụ, thừa dịp nàng chưa thốt ra cái từ mà hắn chán ghét, tay hắn chụp lên phần mềm mại của nàng, khiến cho nàng giật mình run lên.

Lò sưởi trong tay theo đó mà rơi xuống, va chạm với mặt đất vang lên âm thanh trầm đυ.c, thật lâu sau cũng không có cung nhân tới.

Nhìn đôi mắt chứa đựng ái dục của hắn, lòng nàng không kiềm chế được mà dao động, như viên đá ném xuống mặt nước lặng.

------------------------------------------------------------

Xong chương 30 như đã hứa, chúc các bạn có một dịp nghỉ tết âm lịch thật vui vẻ.