Chương 31(H)

Hoàng tỷ thành thê ký chương 31 edit: Kêu gọi thần long (3)

"Hoàng tỷ cần gì phải làm vậy."

Tiêu Diễn cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng, dịu dàng áp chế hai chân đang có ý đồ dãy dụa của nàng, kéo nàng tới gần nhìn nàng chăm chú, trong đôi mắt nhiễm vài ái dục đầy câu dẫn. Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Tiêu Diên cảm thấy bản thân không cách nào che giấu hay chống cự, hết thảy đều bị hắn nắm giữ trong lòng bàn tay.

"Dù sao hoàng tỷ cũng không thực sự thích Vương Uẩn Chi, cần gì phải tỏ vẻ trung trinh." Hắn híp mắt cười, cúi đầu mở cổ áo của nàng, chậm rãi thưởng thức. Hắn hôn lên cần cổ trắng nõn của nàng, đầu lưỡi liếʍ nhẹ như đang nhấm nháp một món ngon vậy, hắn tiếp tục dùng răng nanh để mở cúc áo, bắt đầu công thành đoạt đất.

Ánh mắt Tiêu Diên cũng dần trở nên mơ hồ, trong đầu chỉ còn xót lại cái tên Vương Uẩn Chi, bỗng trên cổ truyền đến cảm giác đau đớn, hắn cắn nàng?

"Hoàng tỷ cho rằng bản thân thực sự thích tên đó?" Hắn nhổm dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng chằm chằm," Hay bản thân tỷ chỉ gắng gượng thích hắn, để quên đi chuyện giữa hai chúng ta?"

Tiêu Diên cười lạnh, vẻ mặt đầy châm chọc, chỉ là hiện tại nàng bị đè dưới thân nên khí thế vẫn thua vài phần: "Đầu tiên ngươi cho ta một kích trí mệnh, sau đó lại cho ta chút ấm áp, Tiêu Diễn, chơi vậy có vui không?" Hắn là đế vương, thủ đoạn sử dụng lưu loát, loại bỏ từng người từng người mà nàng tin tưởng nhất, để nàng chỉ còn lại duy mình hắn!

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang, lúc trước mẫu hậu chọn hắn có nghĩ sẽ có một ngày như này hay không.

Hắn bật cười, nụ cười có như không treo bên bờ môi: "Hoàng tỷ, không phải người vẫn nghĩ mình với Vương Uẩn Chi vẫn có thể làm một đôi vợ chồng ân ái sao?" Hắn phả khí nóng bên tai nàng, "Nếu hắn biết hoàng tỷ đã là người của A Diễn, người nói xem, hắn liệu sẽ không để ý sao?" Cảm nhận thấy người dưới thân đang tức giận, hắn cười càng tươi rói, chậm rãi cởi bỏ chiếc đai lưng vướng víu, ngón tay cách một lớp quần áo vuốt ve đầy ái muội, "Lúc trước vì tình thế cấp bách mới để hoàng tỷ rời cung, mà hiện tại, tuyệt đối không có khả năng!"

"Vậy, ngươi định làm như thế nào? Cầm tù ta?"

Đôi mắt thanh minh nhìn chằm chằm vào hắn, nụ cười bên môi hắn dần tắt ngấm, nặng nề thở dài, cầm tù, hắn sao có thể làm như vậy, trong mắt nàng hắn vô lại như thế sao? Khóe môi giật giật, lắc đầu: "Hoàng tỷ thật là một người lạnh lùng, thật may A Diễn tính nhẫn lại lại không thiếu, sẽ có ngày ta sẽ làm nơi này của tỷ rung động.", đầu ngón tay hắn chỉ chỉ ngực nàng.

"Người thực sự vô tâm là ngươi, Tiêu Diễn. Nếu như ngươi nhớ tình cũ thì cũng sẽ không đối đãi với ta như vậy!". Ánh mắt nàng tràn đầy đau đớn, câu tiếp theo, nàng tựa hộ dùng tất cả khí lục để thốt ra.

"Càng không cường đoạt ta"

"Phải vậy không?", hắn cúi đầu hỏi,"Vậy trong lòng hoàng tỷ tình cảm hơn ta chăng. Chắc là không rồi. Khi phụ hoàng băng hà, hoàng tỷ có thương tâm rơi lệ? Mẫu hậu tại sao lại thích Phó Uyển, hoàng tỷ so với ai càng rõ ràng hơn hết. A, còn có khi biết Vương Uẩn Chi lừa gạt nàng, nàng phần nhiều là phẫn nộ, hoàng tỷ, nàng biết nữ tử bình thường khi biết trượng phu phản bội sẽ phản ứng như thế nào không? Thương tâm, là thương tâm tỷ biết không!"

"Không, ta thích hắn"

Tiêu Diên vừa nói xong liền đυ.ng phải ánh mắt thâm trầm của hắn, hắn lớn tiếng quát, đây là lần đầu tiên hắn dám làm như vậy với nàng: "Nếu như thích, nàng cần gì phải thử hắn nhiều lần như vậy! Nói đến cùng , nàng chỉ tin tưởng bản thân mình, chỉ yêu bản thân mình mà thôi!"

Nàng chợt ngẩn người ra, hai mắt mở lớn hết cỡ, cơ hồ không thể tiếp thu nổi, ngực như bị cái gì đó đè nặng, thật lâu không thể thốt ra lời. Quả thật hắn nói đúng, nàng không hề thích Vương Uẩn Chi, nhưng nàng chỉ muốn trải qua một cuộc sống yên bình mà thôi, không bao giờ phải nhớ lại chuyện đêm đó nữa.

Khi còn nhỏ lang bạt kì hồ, đến khi lớn lại trầm mình trong nơi thâm cung này, nàng dù cho có là một đứa trẻ, nhưng lâu dần chứng kiến những người tâm tư bất nhất, nàng cũng trở nên vô cảm. Khi phụ hoàng và mẫu hậu nảy sinh hiềm khích, mỹ nữ hầu cung kẻ đến người đi lườm lượp như nước, nàng cuối cùng cũng hiểu, hết thảy đều không thắng nổi lợi ích. Nếu không phải trước kia Tiêu Diễn đối với nàng hữu dụng, nàng cũng sẽ không chừa cho hắn một phân ấm áp nào.

Nàng chỉ yêu bản thân mình, vì ngoại trừ bản thân, có ai sẽ yêu một người tên Tiêu Diên đây?

Nàng máy móc ngã xuống giường nhỏ, trước ngực bỗng nhiên cảm thấy mát lạnh, hai tay hắn đồng thời cởi bỏ vạt áo nàng, cung phục trắng thuần cũng bị kéo ra khỏi hai vai đẩy xuống phía eo. Hắn không chút do dự nắm lấy một khối mềm mại trong tay, ra sức khıêυ khí©h viên đậu đỏ đang run rẩy kia, sau đó xấu xa cắn một cái, cảnh đẹp lồ lộ ra trước mắt khiến cho cơ thể hắn nóng đến đổ mồ hôi, phân thân giữa hai chân cũng khao khát chờ giải phóng.

Hắn giam giữ chặt chẽ hai tay nàng. Chiếc giường không lớn làm cho cơ thể nàng nằm trên đó có chút khiên cưỡng, thân hình theo đó mà cong lên, hai luồng mềm mại áp sát ngay trước mặt hắn. Hắn khẽ cười, vùi mặt lên ngực nàng, một tay ôm chặt lưng nàng càng khiến nó càng thêm ngụp sâu trong đó.

"Vậy nên, hoàng tỷ, để A Diễn yêu thương nàng được không?"

Đôi môi hắn tham luyến hạ từng nụ hôn kéo từ ngực xuống tới rốn khiến cho thân thể nàng không kìm chế được vặn vẹo, tiếng rêи ɾỉ cũng trào ra ngoài khóe môi.

"Ưʍ... Ưʍ..."

Hắn rời môi khỏi làn da của nàng, bàn tay không nhẫn lại mà trực tiếp mò đến bên tiết khố của nàng, mắt nhìn chăm vào đôi chân như bạch ngọc kia, dừng lại một chút, cất giọng khàn khàn:

"A Diên, lần này ta không ép buộc người, ta muốn nàng tự nguyện.", đôi mắt sáng lấp lánh nhìn nàng, khuôn mặt nhuốm hồng, liếʍ liếʍ môi, ngón tay vô tình cố ý sượt qua phần lông mềm mại giữa hai chân nàng, dụ dỗ, "Ta sẽ nhẹ nhàng, khiến A Diên thật thoải mái, ngoan, mở hai chân ra được không?"

"Nằm mơ."

Nàng tuy không còn khí lực phản kháng nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động hướng hắn cầu hoan.

"A, A Diên thích kiểu thô bạo, A Diễn hiểu rồi."

Đồng tử hắn thẫm lại, hắn chỉ cần dùng một chút sức đã có thể dễ dàng tách hai chân đang khép chặt của nàng ra, đem một chân gác lên vai hắn. Một ngón tay dừng lại bên ngoài hoa khẩu của nàng, không vội vã xâm nhập mà mơn trớn từng vòng từng vòng, thỉnh thoảng hoặc sượt qua cánh hoa mềm mại hoặc ấn mạnh vào tiểu trân châu.

Tiêu Diễn quan sát nàng bên môi cũng không quên nở nụ cười, không bao lâu sau, nàng còn kìm được cỗ xúc cảm đang dâng lên, sắc mặt bắt đầu đỏ ửng, hơi thở dồn dập. Hắn cố ý đè thấp thân mình áp chặt vào người nàng, cười như con mèo ăn vụng được, nâng cao mông nàng lên không ngừng ma sát với cơ thể hắn, ngón tay vẫn không ngừng đυ.ng chạm lúc mạnh lúc nhẹ, nhưng tuyệt đối không tiến vào dù chỉ một chút.

Đột nhiên, nửa ngón tay của hắn trượt vào trong hoa huyệt, nhưng một lúc lâu cũng không động.

Đợi đến khi hô hấp của Tiêu Diên thoáng bình phục, hắn mạnh mẽ đưa đẩy vài cái sau đó rút ra mang theo vô số sợi chỉ bạc vô cùng ám muội dính trên đầu ngón tay: "A Diên, có muốn không?"

"Không có." Nàng cố hết sức cắn môi để không thốt ra tiếng rên.

"Thật là không thành thật." Hắn che miệng nàng, biểu tình bất mãn, ngón tay có như không mơn trớn thân thể nàng, khiến cho nàng run rẩy từng đợt lại từng đợt, hắn di chuyển xuống bên đùi nàng, nhìn hoa huyệt của nàng tràn đầy sương mai, lắc đầu nói, "Vẫn là thân thể của A Diên thành thật hơn."

Hắn cường ngạnh bắt lấy tay nàng, đặt lên thân dưới nóng rực của hắn.

Tiêu Diên theo bản năng rút tay lại, nhưng hắn không có ý muốn buông tha, ngược lại nhanh chóng cởi hết y phục.

Thân hình hắn cao ngất, cân xứng tinh tế, hai chân dài thẳng tắp, mắt nàng như bị cố định tại nơi phân thân thô dữ tợn mà nóng bỏng như thiết của hắn, nàng có chút chán ghét mà nhíu mày, chẳng lẽ hắn muốn nàng vuốt...

Không được! Tuyệt đối không được!

"A Diên..."

Thanh âm nhiễm du͙© vọиɠ phá lệ trầm khàn, càng tăng thêm dụ hoặc.

Giữ chặt tay nàng bao lấy phân thân của hắn không ngừng di chuyển.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, trái lại, khuôn mặt Tiêu Diễn chứa đựng sự kìm nén, yết hầu truyền đến tiếng gầm nhẹ, cho đến khi trên đỉnh tính cụ phun ra ít bạch trọc, hắn mới buông tay nàng ra. Ôn nhu giúp nàng lau sạch tay, lại hôn lên nó, nụ cười trên khóe miệng cũng chưa tắt.

"A Diễn...", Nàng xoay mặt đi,"Xem như ta cầu xin ngươi...Buông tha ta...", nàng không muốn luân hãm ở nơi đây, nàng cũng hoàng đệ làm ra loại chuyện không bằng cầm thú...

Tiêu Diễn nhíu mày, xiết chặt thắt lưng nàng, trực tiếp đem du͙© vọиɠ đẩy vào trong nơi chưa thể hoàn toàn tiếp nhận hắn của nàng, không hề thương tiếc. Hắn đang tức giận! Vô cùng tức giận! Đến lúc này mà hoàng tỷ vẫn có thể nói ra những lời này! Đè chặt hai tay nàng, bán phục trên cơ thể nàng, đưa đẩy, càng ngày càng nhanh, chỉ trong chốc lát, nàng cũng bị đẩy lên đến tình triền.

Giữ chặt lấy cằm nàng, nhìn chằm chằm vào nàng, không cho nàng có cơ hội trốn tránh.

Hắn bỗng nhiên dừng lại, Tiêu Diên có chút ngoài ý muốn.

"A Diên, ta đang ở trong nàng."

Chậm rãi khôi phục luật động, động tác cũng tăng dần tiết tấu, hai thân thể va chạm với nhau vang lên những âm thanh ái muội.

"A Diên, để cho ta ở một góc nhỏ trong tâm nàng được không, một góc nhỏ thôi được không?"

Trong điện yên tĩnh có thể nghe rõ âm thanh luật động của hai người đầy xấu hộ, ái muội khiến người khác thẹn thùng.

Trán hắn phủ một lớp mồ hôi tinh mịn, cười với nàng: "A Diên, nói nàng yêu ta..." Dùng sức đâm mạnh vào nơi sâu nhất của hoa huyệt, sau đó dừng lại. Động tác của hắn dừng lại khiến cho cả người Tiêu Diên ngứa ngáy, hai chân nhúc nhích khiến cho thắt lưng nàng cũng động theo, nàng muốn, đừng dừng lại, nàng muốn...

Hắn câu dẫn nàng, chỉ đưa đẩy một tấc, khiến cho nàng khó chịu mà nức nở: "Nói nàng yêu ta...", hắn cứ động vài cái sau đó ngừng lại, Tiêu Diên bị tra tấn liên tục khao khát đến sắp hỏng rồi, "Nói nàng yêu ta, ngoan, nói đi..."

"Yêu... chàng...", nàng đã vây hãm sâu trong du͙© vọиɠ, sớm đã không biết bản thân đang nói gì.

"A Diên thật ngoan."

Tiêu Diễn cười ra tiếng, thưởng cho nàng một nụ hôn. Sau đó không còn kìm nén mà xâm nhập vào nơi hoa huyệt ấm áp khít khao của nàng.

"Ưʍ...a..." Tiêu Diên ánh mắt dần dần tan rã, cơ thể nàng giờ như lá rụng trong gió, nương theo từng đợt va chạm của hắn. Tiêu Diễn có độc, hắn tự tay làm lên cái lưới du͙© vọиɠ không kẽ hở vây khốn nàng bên trong, nhưng nàng khó có thể nhận ra rằng thân thể nàng vậy mà khó có thể chống cự, thậm chí là...

Hắn càng lúc càng gia tăng tốc độ, hai người quấn quít lấy nhau như dây leo, không phân biệt nổi đâu là ngươi đâu là ta.

"A Diên..." Giọng hắn khàn khàn gầm lên, tinh hoa nóng rực theo đó mà rót vào thân thể nàng.

Nàng chỉ cảm thấy khí lực cả người như bị vét sạch, hai mắt mở lớn. Hắn bị dọa sợ, nhẹ gọi vài tiếng, nàng cũng không phản ứng, liền vội vã âm nàng đến bên giường, " A Diên, nàng đừng dọa ta sợ! Chẳng lẽ ta làm nàng đau? Nàng tỉnh lại đi!"

Khóe môi nàng giật giật, thân mình cứng lên, cuối cùng trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

----------------------------------------------

Quần đã trở lại, thật xin lỗi mọi người vị sự chậm trễ này.