Chương 32

Hoàng tỷ thành thê ký chương 32: Kêu gọi thần long (4)

Editor: Quần bay theo gió

Tiêu Diên mơ mơ màng màng tỉnh lại, đập ngay vào tầm mắt là khuôn mặt thoát tục của Tiêu Diễn lúc này đang tràn đầy khẩn trương và lo lắng. Hắn đỡ nàng dậy, cầm lấy chén đút cho nàng, sau đó cẩn thẩn giúp nàng chỉnh mép chăn, rồi ngồi xuống bên giường, mất nửa ngày sắc mặt hắn mới hoàn hoãn lại, thở dài: "Hoàng tỷ cuối cùng cũng tỉnh, khiến A Diễn lo lắng chết mất."

Tiêu Diên bỏ qua hắn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giờ này trời đã tối rồi?

Vừa cử động, chăn gấm trên người nàng lập tức chảy xuống, để lộ ra một mảng da thịt, nàng kinh hãi phát hiện ra vậy mà hắn vẫn chưa cho người thay y phục cho nàng! Nàng trừng mắt nhìn Tiêu Diễn, vậy mà đương sự lại cười đến sung sướиɠ, cầm lấy lọn tóc phân tán của nàng mà ngửi ngửi, thốt lên tiếng cảm thán, hắn vỗ vỗ tay để cung nhân sớm đã chờ ở bên ngoài mang hộp đựng thức ăn vào, nhanh chóng dọn bữa tối, sau đó hành lễ rời đi. Nàng ngẩn ra, trong lòng chột dạ, cung nhân này cách giường rất gần, hẳn đã nhìn thấy trên người nàng....

Tiêu Diễn xoa đầu nàng, nhìn bộ dạng không chớp mắt của nàng liền đoán được suy nghĩ của nàng, cười cười: "Hoàng tỷ không cần lo lắng, bọn họ không ngu ngốc, biết cái gì nên nhìn cái gì không nên nhìn." Hắn áp sát bên người nàng, ôm cả nàng cùng chăn, nhìn nàng vừa đề phòng hắn vừa xốc chăn che kín người hắn lại cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười," A Diễn chỉ muốn ôm nàng đi đi dùng bữa thôi, huống chi..." hai tay hắn buông ra, "Ở đây không có y phục của hoàng tỷ, nếu hoàng tỷ không để ý, có thể để thân trần đi xuống." Ánh mắt ánh lên vẻ ngây thơ giả tạo, hỏi, "Hoàng tỷ thực sự không muốn ta ôm nàng qua đó?"

Sắc mặt nàng trở nên khó coi, rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.

Bỗng từ bụng truyền đến tiếng kêu, càng khiến cho nàng khó xử hơn.

Tiêu Diễn treo trên khóe miệng, liền ôm lấy nàng đến trước bàn, hắn ngồi xuống chỗ của mình, đặt Tiêu Diên nên đầu gối, một tay ôm lấy nàng, một tay gắp đồ ăn đưa đến bên miệng nàng. Bị hắn gắt gao ôm trong lòng, nàng xấu hổ vô cùng, cơ thể cũng không thể động đậy nếu không chăn sẽ xê dịch để lộ cảnh xuân, nàng chỉ còn có thể dựa sát vào hắn, tựa như chim non nép vào trong lòng hắn.

"Ở đây đều là những món nàng thường ngày thích ăn." Lại đổi một món khác đưa đến bên miệng nàng, nhưng nàng vẫn như cũ không động, "Nhưng nếu không hợp khẩu bị của nàng, A Diễn sẽ cho người..."

"Không cần."

Rõ ràng rất đói, nhưng nàng lại không có cảm giác thèm ăn chút nào.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, Tiêu Diễn dùng hai tay ôm lấy nàng, cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu của nàng, mềm giọng khuyên nhủ: "A Diễn làm sai chuyện gì, hoàng tỷ cứ đánh cứ chửi, đừng hành hạ bản thân. Nếu đồ ăn này không hợp khẩu vị thì dùng chút điểm tâm được không?" Hắn phân phó cung nhân làm chút hoa mai cao mang đến, tuy nhóm ngự trù đã đi nghỉ ngơi, nhưng chỉ cần một câu của hắn, trong chốc lát một đĩa hoa mai cao công phu, ngon miệng đã được mang tới Lâm Hoa cung. Tiêu Diễn cầm lấy một khối đút cho nàng, nàng cũng không cự tuyệt,cắn từng miếng nhỏ một.

"Ngày trước có lần hoàng tỷ cũng dùng món điểm tâm này dỗ A Diễn uống thuốc ." Hắn dùng đầu ngón tay tinh tế lau đi vụn bánh dính bên miệng nàng, hai người đều chìm trong hồi ức, hắn chậm rãi kể lại, "A Diễn lần đầu thấy nàng, nàng là một trưởng công chúa cao quý, mà A Diễn chỉ là thứ tử của một gia tộc lụn bại, giữa chúng ta chính xác là khác nhau một trời một vực, nhưng lúc nàng nở nụ cười với ta, nụ cười kia đã khắc sâu vào lòng ta. Ta sao không biết ban đầu hoàng tỷ đối tốt với ta không phải xuất phát từ chân tâm, nhưng mà ta không quan tâm, không gì quan trọng hơn ấm áp hoàng tỷ cho ta." Hắn nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt sáng ngời, trong ánh mắt hàm chứa mong mỏi, "Hoàng tỷ, hiện tại đã không có người ngoài chen ngang, nàng có thể hay không..."

Tiêu Diên cơ hồ không dám nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của hắn, chỉ là trong ngực âm ỉ khó chịu, thân mình khẽ run, may mắn chăn rất dày, không khiến hắn phát giác được, nàng nhỏ giọng: "Chúng ta sao lại đi đến bước đường này..."

Hắn cúi đầu không nói, sắc mặt ngưng trọng.

"Nếu như lúc trước mẫu hậu hạ độc thủ..." Như vậy trên đời này sẽ không còn người tên Tiêu Diễn nữa.

Hắn giật mình, thực sự không đoán được nàng sẽ nói thế, khi ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt đã bị mây đen giăng kín, cổ họng như nghẹn lại, mãi mới thốt ra tiếng: "Hoàng tỷ hi vọng A Diễn lúc đó chết đi sao? Lúc trước muốn giành lấy cái ngôi vị hoàng đế kia bề ngoài là muốn bảo mệnh, nhưng hoàng tỷ không nghĩ còn lý do khác sao?" Ôm lấy nàng đứng dậy, "Quên đi, những điều khác dơ bẩn hoảng tỷ không cần biết, hoàng tỷ chỉ cần nhớ rằng, nam nhân bên cạnh hoàng tỷ chỉ có thể là A Diễn, lúc trước nếu không phải là nể mặt hoàng tỷ, ta đã sớm thiến phò mã rồi!"

Đi đến cạnh giường, ánh mắt hắn ánh lên vẻ vô tội, "A, hiện tại hắn là người chết, ta đâu cần so đo với người chết làm gì."

Vừa chạm xuống giường, nàng theo bản năng mà run lên, không phải hắn muốn...

Tiêu Diễn hít sâu: "Yên tâm, đêm nay sẽ không." Hắn xốc một góc chăn lên rồi chui vào, ôm lấy nàng, thì thầm, "Hoàng tỷ ngủ ngon."

Nàng đưa lưng về phía hắn, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều, trong lòng nàng rối như tơ vò. Nếu là trước kia nàng biết rõ bản thân hận hắn, nhưng mà hiện tại, lại có thêm một tầng phức tạp, giống như là hận lại như không hận.

Thoáng cử động cơ thể, giữa hai chân lại truyền đến cảm giác đau đớn, nàng đột nhiên nhớ lại cảnh tượng hoan ái vừa qua, trong lòng tự nhiên dấy lên cảm giác xấu hổ, lại tự mắng bản thân không có liêm sỉ.

Hai tay nắm chặt lấy góc chăn, một lần lại một lần, mãi đến khi ngón tay phát đau nàng mới thấy trong lòng dễ chịu hơn chút ít.

Một đêm này, nàng cứ thế tra tấn bản tinh thần mình, đến quá nửa đêm mới rơi vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại, người bên cạnh đã đi mất.

Lúc trước Tiêu Diễn đã điều đi gần hết cung nhân, chỉ để lại những người thành thật đáng tin cậy hầu hạ, còn những người khác không thể bước vào cửa chính điện nửa bước. Tiêu Diên suy ngẫm, với tính tình của hắn, nhất định đã lựa chọn những người kín mồm kín miệng, ví thử như cung nữ hầu hạ thay y phục này. Dù cho Tiêu Diên nhiều lần uy hϊếp, nhưng vẫn không thốt một câu, tính mạng của nàng cùng thân gia bị buộc chặt trên đầu lưỡi của nàng, tất nhiên sẽ nửa chứ cũng không nhả, khi hỏi đến bệ hạ nơi nào, nàng cuối cùng cũng mở miệng.

"Bệ hạ ở thư phòng thương nghị quốc sự."

Hai ngày nay không cần vào triều, Tiêu Diễn từ khi nào trở nên chăm chỉ như vậy?

"Mang bản cung tới đó."

Mặc dù nói là thư phòng của hoàng đế nữ tử không thể tiến vào, nhưng cung nữ kia khi nghe nàng yêu cầu, cũng không khuyên can mà cúi người đi hài cho nàng, dẫn nàng đi từ thiên điện đến thư phòng. Kỳ thực đi từ tẩm cung sẽ nhanh hơn chút, vậy đi từ thiên điện ra hẳn là theo ý của Tiêu Diễn, chứ không phải hắn không muốn để mọi người biết nàng ở trong cung sao? (Đoạn này Quần không biết dịch sao cho nghe xuôi tai í)

Không có khả năng, việc trưởng công chúa hồi cung làm sao mà giấu được?

Nàng chậm rãi cước bộ, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, hi vọng chuyện này(chuyện Tiêu Diên ở trong cung) giấu giếm được, như vậy sẽ không ai biết bọn họ...

Cung nữ dẫn nàng đến tẩm gian sau thư phòng, ngăn cách với thư phòng ằng một tấm bình phong lớn, nơi này vốn được thiết kế để hoàng đế khi xử lí quốc sự mệt mỏi có thể nghỉ ngơi, bình phong không ngăn được bao nhiêu tiếng động, nếu như quá canh giờ, thái giám ở ngoài có thể nhắc nhở. Nàng để cho cung nữ lui xuống, một mình ở sau bình phong, bên tai vang lên đều là quân tình không chút thú vị, vốn định trở về, nhưng lúc vừa vặn lúc này nghe được một cái tên quen thuộc khiến nàng vội vã dừng bước.

"Bệ hạ, chỉ mấy ngày nữa thi thể của Vương Uẩn Chi sẽ được đưa về thành Kiến Khang" Nghe giọng người kia, hẳn là đang rất hưng phấn.

"Ừ, phải cẩn thận."

Ánh mắt Tiêu Diễn lướt qua bình phong rồi dừng lại ở người đang quỳ, người sau bình phong tiến đến cạnh hắn lên tiếng: "A! Vì sao phải cẩn thận, chẳng lẽ bên trong có nội tình không muốn cho người khác biết?"

"Lui xuống đi."

Hắn phất tay để người nọ lui ra, xoay người lại đối diện với nàng, nở nụ cười vô hại, "Cẩn thận có gì không tốt? Phò mã của hoàng tỷ đã là người chết, trẫm cũng không so đo làm gì, đợi đến khi thi thể của hắn được mang về, trẫm sẽ để hắn thuận lợi hạ táng, hoàng tỷ thấy như thế nào?"

Nàng không tar lời, khóe miệng trùng xuống, người đã chết, nghi thức xã giao còn tác dụng gì. Chỉ là từ nay, con cháu nhà Vương gia người người đều muốn ngồi lên cái vị trí đương gia, ắt hẳn sẽ loạn thành một đoàn.

"Chắc hoàng tỷ chưa dùng bữa?" Hắn kéo tay nàng đi khiến nàng muốn nói cũng không được, "Tối hôm qua hoàng tỷ chỉ dunfgmaays khối điểm tâm, hôm nay phải ăn nhiều một chút mới được, hoảng tỷ muốn ăn cái gifm trẫm lập tức cho người đi làm." Quay đầu phân phó cung nhân bên ngoài, bỗng ngoài điện vang lên tiếng chói tai của thái giám.

"Hoàng hậu nương nương giá lâm."

Tiêu Diễn không nhanh không chậm buông tay nàng ra, ôm ngang nàng vào trong tẩm gian, cười an ủi:

"Hoảng tỷ không cần lo lắng."

Hắn tự mình đẩy cửa điện, mặt không biểu cảm chất vấn, "Hoàng hậu chưa thông chi đã tự tiện xong vào, phải tội gì?"

Phó Uyển bên ngoài đang định bước vào liền phát hoảng, hơn nửa ngày mới thốt ra được hai chữ: "Bệ hạ..." Nhìn vào bên trong điện, Phó Uyển trong lòng chán nản, nếu như trong thư phòng có mỹ nhân làm bạn còn khiến nàng nguôi ngoai bớt, nhưng nhìn trong phòng chỉ toàn sổ con chồng chất, ngay cả một bóng người cũng không có, chẳng lẽ bệ hạ thà rằng xem đống sổ con này cũng không tình nguyện đến chỗ nàng?

Phó Uyển khẽ cắn môi nhưng vẫn kiên quyết nói: "Bệ hạ, hôm nay là đầu tháng!"

"Hửm, thì sao?" Tiêu Diên bày vẻ mặt không quan tâm, nhưng nghĩ lại chỉ còn năm ngày nữa là sẽ thấy xác của Vương Uẩn Chi thì trong lòng hắn lại dâng lên chút cảm giác thoải mái.

Thái giám bên người Phó Uyển tiến lên vài bước, chậm rãi nhắc nhở: "Bệ hạ, tiên đế từng định ra quy tắc, mỗi đầu tháng bệ hạ đều phải tá túc tại cung của hoàng hậu nương nương..." Phó Uyển đỏ mặt, không biết do xấu hổ hay tức giận, bệ hạ chưa vào giờ bước vào cung nàng nửa bước, điều này làm sao nàng nhịn được!

Tiêu Diễn sắc mặt âm trầm, bên miệng hiện lên nụ cười lạnh: "Hiện tại đang trong thời gian chiến sự, quốc khố trống rỗng, hoàng hậu cảm thấy trẫm lúc anyf nên cũng nàng phong hoa tuyết nguyệt?"

"Nếu hoàng hậu đã rảnh rỗi như vậy, hi bằng giúp trẫm làm phong phú hậu cung đi. Lui xuống, nếu không có chuyện gì thì đừng đến nữa."

Phó Uyển cơ hồ bị làm cho nổi giận bừng bừng giậm chân bỏ đi.

Tiêu Diên ở sau bình phong thấy được hết thảy biểu cảm của Phó Uyển, trong lòng không biết sao không dám đối mặt, tràn đầy áy náy, vị trí này của nàng vốn nên của Phó Uyển, Phó Uyển mới là người mà Tiêu Diễn nên bảo hộ trong lòng mà không phải là hoảng tỷ nàng. Khẽ thở dài, chỉ trách vận mệnh trêu ngươi.

"Hoàng tỷ sao rồi?"

"Sao lại làm khó A Uyển?"

Hắn không cho là đúng: "Là chính nàng ta không hiểu chuyện! Lại nói những lão thần kia đã sớm có tâm tư nhét nữ nhi vào cung, trẫm chỉ thuận theo mà nói ra tâm ý của họ thôi. Là nàng ta làm hoàng hậu mà lòng dạ nhỏ nhen, bằng không trẫm cũng không để cho nàng ta mất mặt mũi." Hắn ngồi xuống ghế, rất tự nhiên mà ôm lấy nàng, để nàng ngồi trên đùi, hắn vó vẻ như rất thích tư thế này. Tựa vào ngực nàng, lơ đãng đùa nghịch tóc nàng, "Dù sao đã hơn người khác cái tên hoàng hậu hữu danh vô thực, trẫm cũng không cần để ý nhiều làm gì." Ngước mắt nhìn nàng, hắn cười cười làm nũng, "Cho nên nữ nhân mà trẫm thực tâm thích chỉ có hoàng tỷ thôi, sau này hoàng tỷ cần phải thỏa mãn trẫm thất tốt đó."

Hai chữ "thỏa mãn" của hắn mang hàm nghĩ khác, hai mắt sáng ngời nhìn nàng không chớp mắt.

Trong lòng Tiêu Diên vô cùng khó chịu, tâm tình bắt đầu dao động, giống như đêm qua lại một lần nữa nổi lên.