Chương 33

Chương 33: Kêu gọi thần long(5)

Editor: Quần bay theo gió

Cùng trong ngày này, Tiêu Diễn thu được tin tức từ tiền tuyến truyền về, người viết thư là phó tướng thân tín của Tiêu Diễn, ý nói đến chuyện thi thể của Vương Uẩn chi có vấn đề, tuy rằng đã cố chuyển đạt uyển chuyển, nhưng Tiêu Diễn vừa nhìn đã hiểu được ý ẩn trong đó, nói gắn gọn thì cái xác kia căn bản không phải Vương Uẩn Chi. Hắn rất có thể đã đào thoát, mà hướng chạy chắc chắn là Chu quốc, dọc đường đi muốn giấu hành tung của mình thì nhất định chưa đi được xa, Tiêu Diễn lập tức viết một phong thư,để phó tướng phái người lẻn vào biên giới Chu quốc, gặp được Vương Uẩn Chi thì gϊếŧ ngay.

Viết xong thư tín liền gọi Thạch An mệnh hắn bí mật phái người ngày đêm thúc roi đưa thư đến tay phó tướng, không được phép mắc sai lầm.

Đợi khi Thạch An đi khỏi, hắn không biết suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt phân phó: "Đi mời Dương đại tướng quân đến đây."

Dương Kính đại tướng quân là công thần đã đi theo Tiêu Văn đánh chiếm thiên hạ, ở trong triều rất có uy vọng, chỉ là tuổi tác đã cao nên rất ít khi hỏi đến chuyện triều chính, mà ông là người mà Tiêu Diễn luôn muốn mượn sức, đáng tiếc Dương Kinh cứng không ăn mềm không ăn, còn khuyên Tiêu Diễn nên trọng dụng nhiều người trẻ hơn. Tiêu Diễn khi đó nghe xong trong lòng cười lạnh, làm gì có chuyện đệ nhất mãnh tướng Tề quốc lại vì xương cốt không tốt mà từ chối?

Nhưng mà có sao, là người ai chẳng có nhược điểm, tìm được nhược điểm lập tức có biện pháp đối phó.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Dương Kính mới xuất hiện trong điện, không hổ là đại tướng quân bao năm chính chiến xa trường, bộ dáng vẫn long hành bộ hổ, anh khí uy vũ, phong thái một chút cũng không xuy giảm, ông chỉ đứng đó cũng khiến người khác phải run sợ.

Tiêu Diễn nheo mắt, nếu như thu được vị đại thần này vào trong túi, thì không uổng phí tâm huyết mà hắn bỏ ra.

"Lão thần tham kiến bệ hạ!" Thanh âm vang dội, ánh mắt hữu thần.

"Tướng quân đứng lên, người đâu, ban thưởng chỗ ngồi."

"Tạ bệ hạ!" Dương Kính sau khi ngồi xuống, ôm quyển hỏi, "Không biết hôm nay bệ hạ triệu kiến lão thần có phân phó gì?"

"Không có gì, chỉ là Dương phó tướng lập công, trẫm đang suy nghĩ xem nên ban thưởng gì cho tốt." Thấy Dương Kính đang muốn đứng dậy bẩm báo, Tiêu Diễn nhanh chóng đánh gãy lời ông, "Sao tướng quân lại khẩn trương như vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy trẫm thưởng phạt bất minh? Dương phó tướng có công hiển nhiên nên được thưởng." Hắn ra vẻ suy tư, "Nhưng mà chỉ thưởng chút vàng bạc thì không thú vị." Bàn tay vỗ xuống bàn, "Cả Dương gia đều là người trung liệt, trẫm liền phong Dương phó tướng làm Trung Liệt hầu, tướng quân thấy sao?"

Điều này khiến Dương Kính kinh sợ, không biết tiểu tử nhà hắn xuất chinh không biết lập lên kì công gì mà được phong hậu như vậy?

"Bệ hạ... Khuyển tử thực sự..."

"Dương phó tướng giúp trẫm trừ bỏ chi hoạn trong lòng, trẫm sao có thể qua cầu rút ván, tướng quân nói có phải không?" Tiêu Diễn cươi tủm tỉm quan sát vẻ mặt khϊếp sợ của Dương Kính, Dương Kính này không ngốc, không cần làm nhiều ám chỉ đã hiểu rõ ngọn nguồn mọi việc.

"Bệ hạ..."

Tiêu Diễn cười, gõ mặt bàn, chậm rãi nhắc nhở: "A, đúng rồi, trẫm thấy tiền tuyến còn thiếu một vị tướng quân đức cao vọng trọng, không biết Dương tướng quân..."

Dương Kính vội vàng qỳ xuống, giờ phút này hắn bị dọa sợ khiến một thân đổ mồ hôi lạnh, âm thầm cắn răng, A Tùy vậy mà không hiểu chuyện bị bệ hạ gài bẫy! A Tùy tuy không có chỗ dựa, lại là thứ xuất,nhưng ở Dương gia cũng có chút địa vị, là bởi hắn có chút mưu lược, nên hắn bị hoàng thượng là điều mà Dương Kính hoàn toàn không ngờ tới!

Mới vừa rồi bệ hạ buâng quơ nói vài câu, hắn cũng đoán được đại khái, bệ hạ muốn diệt trừ Vương Uẩn Chi liền mượn tay A Tùy. Nếu lão không đáp ứng đi tiền tuyến nơi biên giới bình loạn, bệ hạ sẽ đem chuyện ngộ hại Vương Uẩn Chi toàn bộ đổ lên đầu A Tùy, cái tội danh hãm hại đại thần triều đình đừng nói mình A Tùy gánh, mà toàn bộ có thể cũng phải Dương gia bồi tang theo.

Giờ phút này, hắn làm sao có thể không đáp ứng đây!

"Lão, thần, tuân, chỉ!"

Dương Kính nặng nề dập đầu, cái dập đầu này không chỉ là lễ tiết, mà còn là cầu xin xin bệ hạ tha tội cho A Tùy.

Tiêu Diễn đứng lên, giả vờ đỡ lão dậy: "Tướng quân không cần đa lễ, binh quý thần tốc, tướng quân vẫn nên sớm chuẩn bị đi."

"Như vậy, lão thần cáo lui."

Thấy bóng lưng run run của Dương Kính rời đi, Tiêu Diễn miễn cưỡng ngồi lại ghế dựa, tướng quân anh dũng thì sao, nói đi nói lại cũng chỉ là một phụ thân lo lắng cho ái tử thôi. Cả người hắn bỗng nhiên xụi lơ, nếu đổi lại hắn, liệu hoàng tỷ có không toan tính mà cứu hắn không? Hắn tự cảm thấy nực cười mà lắc đầu, nếu được lựa chọn, hắn tình nguyện để hoàng tỷ lựa chọn không cứu hắn, bản thân trong hiểm cảnh cũng không mong muốn nàng ấy cũng giống mình, tuy nhiên cứ nghĩ tới việc hoàng tỷ hoài thai hài tử của mình, có phải hắn sẽ trở thành cùng một loại người với Dương Kính không?

Ngây người một lúc, trước mặt bất thình lình xuất hiện một khuôn mặt mang nét trào phúng.

"Thì ra bệ hạ muốn trừ bỏ Vương Uẩn Chi?" Tiêu Diên cười lạnh.

Tiêu Diễn thu hồi cảm xúc, thay bằng khuôn mặt tươi cười: "Hoàng tỷ nói gì vậy, ta không hiểu?"

"Là cái gì trong lòng hoàng thượng rõ nhất!"

Tuy rằng Vương Uẩn Chi là mật thám Chu quốc, thực sự đáng chết, nhưng thủ đoạn của Tiêu Diễn khiến nàng không rét mà run.

"Như vậy không tốt sao? Trẫm đã có thể trừ bỏ đi mối hận trong lòng, có năng lực khiến đại thần nghe lời, hoàng tỷ, trẫm làm không đúng sao?" Hắn mềm giọng nói, giọng điệu thản nhiên, kỳ thực hoàng tỷ còn không biết,hắn vì để gϊếŧ chết Vương Uẩn Chi mà đã nhịn đau bồi táng một đội ngũ, chẳng qua họ đều là những con cháu đại thần không nghe lời, bọn họ coi như chết cũng không hết tội.

"Đương nhiên là tốt." Tiêu Diên nhìn hắn, "Hôm nay ta muốn xuất cung, kiếp này sẽ không bước vào cửa cung nửa bước!"

Tiêu Diễn giữ chặt nàng, nhìn nàng chăm chú.

Ánh mắt sáng rực, giọng điệu mang theo lo lắng giả tạo: "Ồ, trẫm nghe nói đương kim trưởng công chúa vẫn đang ở trong phủ, vì phu quân của mình mà thủ tiết, làm sao lại xuất hiện trong cung được? Vẫn là do cung nhân không quản được cái miệng của mình nói lung tung rồi?"

Hắn vậy mà đem chuyện trưởng công chúa tiến cung đè ép xuống, sắc mặt nàng u ám đến đáng sợ: "Ngươi... muốn nhốt ta?"

Dùng ngón tay mơn trớn bờ môi nàng, nháy mắt mấy cái: "Sao lại nói vậy? Không phải hiện tạo hoảng tỷ vẫn còn đang đứng cạnh A Diễn , sao có thể tính là nhốt được." Hắn ật cười, mặc cho nàng dãy dụa mà ôm nghiến lấy eo nàng đi về phía tẩm điện, hắn không hề bận tâm đến xung quanh bởi điện Lâm Hoa này trên dưới đều là người của hắn, một chữ cũng không nói thừa thãi.

"Buông ra."

Bị hắn giam trong ngực khiến nàng xấu hổ không thôi, mà hắn lại nở nụ cười bất cần không màng.

Hiện tại đã là hoảng hôn, Tiêu Diễn cho người mang cơm lên, mà bản thân mình lại ghé tai nàng thì thầm: "Sau này A Diễn sẽ mỗi ngày đều cùng hoàng tỷ dùng thiện."

Khi dùng thiện, Tiêu Diên một câu cũng không nói, Tiêu Diễn cũng không tức giận, vẫn giữu nguyên nụ cười nhìn nàng. Khi dùng thiện xong, Tiêu Diên cũng không để ý tới hắn, ngồi xuống cạnh ngọn đèn đọc sách, nghĩ hắn sẽ cảm thấy nhàm chán mà rời đi, nhưng không ngờ hắn chính là một cục kẹo kéo,nàng xem sách hắn cũng ngồi đó nhìn nàng.

Trầm mặc hồi lâu, hắn bỗng nhiên nói: "Thì ra đây là cuộc sống sinh hoạt của phu thê bình thường." Hắn đi đến bên cạnh nàng, ngữ khí biến đổi, "Hoàng tỷ cũng từng như vậy trải qua cùng Vương Uẩn Chi?"

Tiêu Diên buông sách đang xem dở xuống, mặt không biểu cảm nở nụ cười: "Bệ hạ không phải xếp nhân thủ ở trong phủ sao, thế nào lại còn hỏi ta?"

Tiêu Diễn tránh không được cảm giác không vui, hắn tuy xếp Thanh Ninh cạnh hoàng tỷ, nhưng đây lại là chuyện khuê phòng ,hắn cũng không thể mặ dày mà nắm bắt tất cả mọi chuyện được, hắn đanh mặt lại, bắt lấy tay nàng, nắm thật chặt.

"Nếu là hắn..."

Lúc này, cung nhân bên ngoài bẩm báo nước ấm đã chuẩn bị xong.

Tiêu Diên lập tức đứng dậy, để cung nhân mang theo mình tiến đến hồ tắm, trút bỏ áo khoác ngoài, đang chuẩn bị cởϊ áσ trong, nàng bỗng cảm thấy bản tay cung nhân trở nên nóng rực bất thường. Quay đầu lại, hô hấp nặng nề của Tiêu Diễn phả bên mặt nàng, tay hắn ôm chặt hông nàng, không có ý định buông ra. Nàng dùng sức gỡ tay hắn ra, quát: "Ngươi làm gì vậy?"

Ngày đó hắn nói sẽ không bao giờ ép buộc nàng, giờ lại muốn nuốt lời?

"Hầu hạ hoàng tỷ tắm rửa." Hắn bĩu bĩu môi.

"Đã có người hầu hạ, không cần ngươi nhọc lòng..."

"Người nào cơ?"

Hắn buông tay, nghi hoặc nhìn nàng, "Hoàng tỷ chẳng lẽ bị hoa mắt, trong điện làm gì có người khác?"

Chỉ trong nháy mắt, những người trong điện trong đây đều biến mất, quả nhiên thức thời!

Tiêu Diên khoác lại y phục chuẩn bị trở về tẩm điện, ý tứ của hắn quá rõ ràng làm gì có chuyện tắm rửa đơn thuần. Nhưng Tiêu Diễn lần này cũng thật ngoan ngoãn, thành thành thật thật mà lui đến sau bình phong, cười hì hì bày vẻ tuyệt đối không nhìn trộm, an ổn ngồi xuống bên này (sau bình phong) phẩm trà, tuyệt đối không làm ra nửa điểm quá phận.

"A Diễn tuyệt đối không bước qua bình phong nửa bước, A dIễn thề !" Nói xong, hắn còn giơ tay lên thề.

"Nếu vượt qua thì sao?"

"Vậy A Diễn sẽ không được chết tử tế!"

Lúc này, Tiêu Diên mới yên tâm phần nào.

Mặc dù chỉ ở sau bình phong, nhưng vậy hắn cũng mãn nguyện rồi. Tiêu Diễn một bên uống trà, nhưng cũng chỉ để người chuẩn bị trà lạnh, như vậy mới có thể áp chế dục hỏa trong lòng. Nghe thấy tiếng nước róc rách, hắn cơ hồ có thể tượng được thân hình mềm mại thướt tha của hoàng tỷ mờ mờ ảo ảo trong làn hơi nước, sắc mặt hắn bỗng đỏ rực lên, cúi đầu không nói gì.

Đợi đến khi Tiêu Diên đi đến bên bình phong, hắn cảm thấy bản thân cũng cần tắm rửa một chút.

Hắn xông đến gắt gao quấn lấy nàng,một khắc cũng không rời.

Tiêu Diên thấy hô hấp khó khăn, nàng vừa định mở miệng đã bị hắn bế ngang ôm thẳng về tẩm điện. Quăng nàng lên giường lớn,hắn cởi bỏ áo khoác, tứ chi bao vây nàng. Hơi thở nặng nề nóng rực phả bên cổ nàng, cảm nhận được phân thân nóng rực của hắn chạm vào lưng nàng, khiến nàng sợ đến mức không thốt lên lời, vội vàng muốn xoay người lại nhưng lại bị ép trở về.

"Tiêu Diễn!"

"Hoàng tỷ đừng cử động, ta sẽ không làm gì nàng" Tiêu Diễn giọng nói xoắn xuýt, như cố kiềm chế lại du͙© vọиɠ của mình. Chờ một lúc lâu, Tiêu Diên cũng không chống cự nữa, hắn đứng dậy, hắn nhổm dậy, khuôn mặt đỏ bừng áp tới bên nàng, đôi mắt sáng ngời nhìn nàng, "Cơ mà... Nếu hoàng tỷ không để ý..."

"Ta để ý!" Tiêu Diên cắn răng đáp lại

"A." Hắn uể oải, có chút thất vọng, mím môi, một lát sau mới đỏ mặt dò hỏi, "Chuyện là, hoàng tỷ có thể dùng tay giúp A Diễn được không..." Thấy đôi ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Diên, hắn lập tức ngoan ngoãn nằm xuống, hắn âm thầm sỉ vả bản thân tại sao lúc trước lại thốt ra câu hứa hẹn đó. Hoàng tỷ vốn không muốn, hắn đã ép buộc nàng hai lần, không thể lại có lần thứ ba, nhưng mà cảm giác phải nhịn xuống này, thật là khó chịu!

-----------------

Thực ra Tiêu Diễn cũng đáng yêu lắm chứ bộ, chỉ là đáng yêu với mỗi Tiêu Diên thôi