Chương 14.2

Sharko đến ga lúc 19h20, không đầm đìa mồ hôi như thường lệ. Vào tháng bảy, những người lao động đã được thay thế bằng các du khách, có kỷ luật hơn và đỡ dính nhớp hơn nhiều. Mạch sống Paris đập chậm lại.Sân ga số 9. Sharko đứng giữa bầy chim bồ câu, giữa một luồng gió âm u, hai tay khoanh trước ngực, quần sooc lửng màu be mặc cùng áo sơ mi ngắn tay màu vàng, chân xỏ đôi giày thuyền. Anh ghét các sân ga, các sân bay, tất cả những gì có thể nhắc nhở anh rằng mỗi ngày, mọi người lại chia tay nhau. Đằng sau anh, những bậc cha mẹ đưa con mình đến tận toa tàu, những toa tàu chật ních khởi hành về phía các trại hè. Sự chia ly đó cũng mặt tốt, bởi vì nó khiến niềm vui của ngày gặp lại tăng lên gấp nhiều lần, nhưng đối với Sharko, sẽ chẳng bao h có ngày gặp lại nữa.

Suzanne... Eloise...

Đám đông hành khách nhất loạt đổ ra khỏi chuyến tàu TGV xuất phát từ Lille. Các màu sắc, cơn bão giọng nói và tiếng những chiếc va li kéo lăn bánh. Sharko vươn cổ lên giữa đám tài xế taxi đang giơ những tấm biển ghi tên. Như có một sự kết nối hiển nhiên, anh lập tức bắt được đúng người. Cô vừa tiến lại gần vừa mỉm cười. Thấp nhỏ, thanh thoát, mái tóc rủ xuống vai, anh thấy cô có vẻ mong manh, và nếu không có nụ cười bị tàn phá và nỗi mệt mỏi mà ta bắt gặp ở một số cảnh sát, chắc hẳn anh sẽ nghĩ cô là một thôn nữ lên Paris để tìm một việc làm thời vụ.

- Thanh tra Sharko phải không? Tôi là Lucie Henebelle, Sở cảnh sát tư pháp Lille

Các ngón tay họ chạm vào nhau. Cô muốn kiểm soát địa bàn hoặc thể hiện một hình thức thống trị nhất thời. Đến lượt viên thanh tra mỉm cười.

- Quán Nemo, trên phó Solitaires trong khu thành cổ của Lille, vẫn còn chứ?

- Tôi tin là nó đang được rao bán. Anh quê gốc miền Bắc sao?

- Rao bán ư? Thế thì tệ thật đấy... Những điều tốt đẹp nhất rốt cuộc đều biến mất. Đúng thế, tôi xuất thân là người miền Bắc, nhưng lâu lắm rồi. Chúng ta sang quán Terminus Nord đi. Không được quyến rũ cho lắm, nhưng nó ở ngay đằng trước kia.

Họ ra khỏi ga và tìm được chỗ ngồi trong bóng râm, ngoài hành hiên của quán cà phê. Trước mắt họ, những chiếc taxi nối nhau thành một cái đuôi sặc sỡ bất tận. Ga tàu khiến người ta có càm giác ai đó đang ọe ra tất cả lượng người trên thế giới. Người da trắng, người Bắc Phi nhập cư thế hệ thứ hai, người da đen, người châu Á xen kẽ vào nhau thành một đám đông lộn xộn. Lucie tháo bỏ ba lô, gọi một chai nước khoáng có ga Perrier, còn Sharko gọi bia trắng kèm một lát chanh. Nữ cảnh sát trẻ rất ấn tượng trước viên thanh tra, đặc biệt là vóc dáng anh: tóc cắt đầu đinh, ánh mắt của một anh lính già, thân hình lực lưỡng. Từ anh toát ra sự mơ hồ của một loại vật liệu hỗn hợp, không thể xác định. Tuy nhiên, cô cố gắng không để lộ bất cứ cảm xúc nào.

- Người ta bảo tôi rằng anh từng là chuyên gia hành vi tội phạm. Chắc hẳn đó là một nghề rất thú vị.

- Chúng ta đi thẳng vào việc đi, truy úy, đã muộn rồi. Cô có gì cho tôi?

Gã này thẳng thừng chẳng khác nào cú đấm của một võ sĩ quyền Anh. Lucie không biết mình đang nói chuyện với ai, nhưng cô biết rằng anh sẽ không bao h cho đi mà không nhận lại. Trong nghề này, tất cả mọi người đều hành động như thế. Có đi có lại. Cô liền kẻ chuyện của mình, từ đầu. Cái chết của nhà sưu tầm phim người Bỉ, việc phát hiện ra cuộc phim, những tình ảnh khiêu da^ʍ và bạo lực che giấu bên trong, và cụ thể là gã đi xe Fiat dường như đang kiếm tìm cuộn phim đó. Sharko không thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Kiểu đàn ông chắc hẳn đã chứng kiến nhiều chuyện tương đương trong sự nghiệp, đang thu mình đằng sau một cái mai rùa. Lucie không quên nói đến cuộc điện thoại bí ẩn mà cô đã gọi sang Canada lúc đầu h chiều. Cô gí ngón trỏ xuống bàn, trong lúc người phục vụ mang đồ uống đến.

- Tôi đã xem trên mạng Internet tất cả các bản tin thời sự trong tuần. Sáng thứ hai, các nhà thầu phát hiện năm cái xác và tối thứ hai, vụ đó được nhắc đến trước tiên trong tất cả các bản tin. Người ta nói về nhiều cái xác được tìm thấy trong lòng đất, hộp sọ bị mở.

Cô lấy từ ba lô ra một cuốn sổ. Sharko nhận thấy sự tự tỉ mỉ của cô, và mối đam mê nguy hiểm chất chứa trong cô. Lẽ nào đôi mắt của một cảnh sát không bao h được sáng lên, thế mà đôi mắt cô lại rực lên quá mức khi nhắc đến vụ án của mình.

- Tôi đã ghi lại: tối thứ Hai chết tiệt đó, phóng sự về xác chết có hộp sọ bị cắt bắt đầu vào lúc 20h03, và kết thúc lúc 20h05. Đến 20h08, pong bố nhà Szpilman gọi một cuộc điện thoại đến Canada. Tôi đã lấy được thời lượng cuộc gọi trên điện thoại của ông ấy, nó kéo dài 11 phút, nghĩa là ông ấy gác máy lúc 20h19. Xung quanh thời điểm 20h25, ông ấy bị chết trong lúc muốn lấy cuộn phim chết tiệt đó.

- Cô ấy kiểm tra được các cuộc điện thoại khác của Szpilman không ?

- Tôi còn chưa liên hệ với sơ cảnh sát của tôi về vụ này. Sẽ mất rất nhiều thời gian để giải thích cho họ hiểu hết mọi chuyện. Việc ưu tiên là tôi phải gặp anh trước.

- Tại sao?

Lucie đặt chiếc điện thoại di động xuống trước mặt.

- Bởi vì cái người đối thoại bí ẩn kia sẽ gọi lại trong chưa đầy 15 phút nữa. Và nếu tôi không có thứ gì ngon lành để tống vào miệng ông ta, tất cả những chuyện này sẽ kết thúc.

- Lẽ ra cô ta có thể hỏi thông tin bằng cách gọi điện thoại đến đội cảnh sát hình sự. Cô muốn gặp một người đích thực sao?

- Một người đích thực?

- Một chuyên gia phân tích thực. Một gã đã được đào tạo về lĩnh vực đó.

Lucie nhún vai.

- Tôi cũng muốn tâng bốc cái tôi của anh lắm, thanh tra ạ, nhưng chuyện đó chẳng có gì liên quan. Tôi đã kể cho anh nghe rồi đấy. Bây h thì đến lượt anh.

Cô thật thẳng thắn, không chút màu mè. Sharko thích cuộc chiến ngầm mà cô đang khơi ra với anh. Tuy nhiên, anh vẫn muốn kí©h thí©ɧ cô thêm chút nữa.

- Tôi không định đùa cợt, nhưng cô tưởng tôi sẽ cung cấp thông tin mật cho một người xa lạ đến từ quê hương của lũ tuần lộc ư? Cô định in chúng lên những tấm biển cỡ A3 để dán lên các nhà chờ xe buýt nữa à?

Lucie cáu kỉnh dốc hết chai Perrier vào một chiếc cốc. Một cô nàng siêu nhạy cảm và dễ tổn thương, Sharko nghĩ thầm.

- Nghe này, thanh tra. Tôi đã mất cả ngày đi đường và nướng gần một trăm euro mua vé tàu để đến đây uống một chai Perrier. Một người bạn của tôi đang chết gí trong xó một bệnh viện tâm thần chỉ vì chuyện này. Tôi nóng, tôi mệt rũ rồi, tôi đang trong thời gian nghỉ phép, và trên hết, con gái tôi đang ốm. Thế nên, với tất cả sự kính trọng mà tôi có nghĩa vụ chứng tỏ với anh, xin miễn cho tôi những lời đùa cợt vớ vẩn đó đi.

Sharko cắn một miếng chanh, rồi liếʍ đầu ngón tay.

- Chúng ta ai cũng có những mối lo riêng tư. Cách đây chưa lâu, tôi đến một khách sạn không bồn tắm. Năm ngoái, tôi nghĩ thế... Đúng, năm ngoái. Và đó thực sự là một vấn đề.

Lucie tưởng mình đang nằm mơ. Một chuyến khứ hồi Lille Paris để nghe một gã ba hoa những chuyện ngu ngốc như thế này.

- Vậy tôi làm gì bây h ? Đứng dậy và bỏ đi chăng?

- Ít ra cấp trên của cô cũng phải biết việc này chứ?

- Tôi vừa nói với anh là không.

Cô cũng giống anh, chúa ơi. Sharko tìm cách giữ cô lại: - Cô ở đây bởi vì cô đang đi chệch hướng khỏi cuộc đời mình. Trong đầu cô, những bức ảnh chụp đống xác chết đó thay thế cho những bức ảnh chụp các con cô, không đúng thế sao? Hãy quay trở lại đi, nếu không, cô sẽ có kết cục giống tôi. Đơn độc giữa một đám dân đen đang chết dần chết mòn.

Anh ta đã phải trải qua những thảm kịch nào mà lại nhả ra từng ấy tối tăm? Lucie nhớ lại những hình ảnh trong bản tin trên đó cô đã nhìn thấy Sharko, giữa công trường lắp đặt đường ống. Và cái ấn tượng khủng khϊếp mà anh để lại trong cô: ấn tượng về một người đàn ông bên bờ vực thẳm.

- Tôi những muốn thương hại anh, nhưng tôi không thể. Tôi không có thói quen bố thí lòng thương.

- Tôi thấy cách nói của cô hơi thẳng thừng quá đấy. Cô có biết mình đang nói chuyện với một thanh tra trưởng không, hả trung úy?

- Tôi rất tiếc vì đã...

Cô chưa kịp nói hết câu.