Chương 14.3

Điện thoại của cô đổ chuông. Lucie nhìn đồng hồ, người đàn ông kia gọi hơi sớm. Cô lo lắng cầm điện thoại lên. Một số điện thoại, với đầu số + 1514 . cô chằm chằm nhìn Sharko với vẻ mặt u ám.- Là ông ta. Tôi làm gì bây h?

Sharko đưa tay ra. Lucie nghiến chặt hai hàm răng và dằn mạnh chiếc điện thoại vào lòng bàn tay anh. Cô chuyển sang ngồi cạnh anh để nghe cuộc trò chuyện. Viên thanh tra nhấc máy nhưng không nói gì. Giọng nói từ đầu dây bên kia đòi hỏi, cộc cằn:

- Cô đã có thông tin chưa?

- Tôi là chuyên gia mà có lẽ ông đã nhìn thấy trên ti vi. Gã mặc áo sơ mi có lẽ màu xanh lá cây, và trông có vẻ đã chán ngấy các phóng viên cùng cái nóng. Thế nên thông tin thì tôi có đây.

Lucie và Sharko nhìn nhau đầy căng thẳng.

- Chứng tỏ đi.

- Thế tôi chứng tỏ bằng cách nào? Tôi tự chụp ảnh mình rồi gửi qua bưu điện cho ông chăng? Chúng ta chấm dứt cái trò trốn tìm này được rồi đấy. Nữ cảnh sát đã nói chuyện qua điện thoại với ông đang ở cùng tôi. Cô nàng tội nghiệp này đã nướng mất 100 euro tiền vé tàu chỉ vì ông. Thế nên hãy cho chúng tôi biết những gì ông biết đi.

- Anh nói trước. Đây là cơ hội cuối cùng của hai người. Tôi đảm bảo là tôi sẽ gác máy đấy.

Lucie khẽ vỗ vào vai Sharko, khuyến khích anh chấp thuận và tiết chế bớt những điều anh sắp nói. Viên thanh tra làm theo, cẩn thận để không tiết lộ quá nhiều.

- Chúng tôi đã phát hiện ra năm cá thể thuộc giới tính nam. Những người trưởng thành trẻ tuổi.

- Tôi đã xem thông tin đó trên mạng Internet. Anh chẳng cho tôi biết thêm điều gì mới mẻ cả.

- Trong số hộ có một người châu Á.

- Cách đây khoảng từ sáu tháng đến một năm. Đến lượt ông. Tại sao ông lại quan tâm đến vụ án này?

Sự căng thẳng thể hiện rõ rệt qua những âm thanh lạo xạo được truyền từ hai người này sang tai người kia.

- Bởi vì tôi điều tra vụ này từ hai năm nay.

Hai trăm... Ông ta là ai? Cảnh sát? Thám tử tư? Ông ta điều tra về việc gì?

- Hai năm? Mấy xác chết đó mới được khai quật ba ngày trước, và tệ lắm thì họ cũng mới chết cách đây một năm. Làm thế nào mà ông lại điều tra từ hai năm nay được?

- Hãy nói cho tôi biết về những cái xác. Về hộp sọ của họ chẳng hạn.

Lucie không bỏ sót mẩu đối thoại nào. Shark quyết định nhả thêm chút thông tin, việc thương lượng thường đòi hỏi ta phải chấp nhận một số nhượng bộ.

- Hộp sộ của họ bị cưa , rất gọn ghẽ, bằng một dụng cụ y tế. Người ta đã lấy mất mắt của họ, cũng như là...

- Bộ não...

Ông ta đã biết. Một gã, cách đây sáu ngàn dặm, đã nắm được thông tin. Về phía mình, Lucie liên hệ vụ án này với cuộn phim: một bên là những con mắt bị khoét đi, một bên là những vết rách xẻ thành hình mống mắt. Cô thì thầm điều gì đó với Sharko. Anh gật đầu rồi nói vào micro:

- Có mối liên hệ nào giữa mấy cái xác ở Normandie và cuộn phim của Szpilman?

- Lũ trẻ và lũ thỏ.

Lucie cố gắng nhớ lại. Cô lắc đầu phủ định.

- Lũ trẻ nào, lũ thỏ nào? Sharko hỏi. Chúng có ý nghĩa gì?

- Chúng chính là chìa khóa , là khởi đầu mọi chuyện. Và anh biết điều đó.

- Không, tôi chẳng biết điều gì cả! Khởi đầu của cái gì, chết tiệt thật?

- Còn thông tin gì khác về các xác chết không? Có khả năng nhận diện họ không?

- Không. Kẻ sát nhân đã loại bỏ toàn bộ các khả năng nhận diện. Bàn tay bị cắt, răng bị nhổ. Một trong những cái xác, được bảo quản tốt nhất, bị lột phần lớn da trên cánh tay, trên đùi, như thể anh ta tự lột da mình.

- Các anh có hướng điều tra nào không?

Sharko quyết định đi một nước cờ khéo léo.

- Chuyện đó thì sẽ phải hỏi đồng nghiệp của tôi. Chính thức thì tôi đang nghỉ phép. Và tôi sẽ để ra chừng mười ngày để đi Ai Cập, hướng Cairo.

Lucie giơ tay lên , giận dữ. Sharko nháy mắt với cô.

- Cairo... Vậy là anh... Không, mọi chuyện không thể tiến triển nhanh đến thế. Anh... Các người chính là chúng!

Ông ta ngắt máy, Sharko gí sát miệng vào điện thoại.

- A lô! A lô!

Một khoảng im lặng tàn nhẫn. Lucie đã dán người cô vào vai anh theo đúng nghĩa của từ này. Sharko ngửi thấy mùi nước hoa, mùi mồ hôi của cô, anh không đủ dũng khí để đẩy cô ra.

Thế là hết. Sharko đặt chiếc điện thoại di động xuống bàn. Lucie đứng bật dậy, giận dữ.

- Không thể thế được! Chiết tiệc, thanh tra ạ! Đi nghỉ ở Cairo cơ đấy! Bây h thì chúng ta làm gì đây?

Việc thanh tra ghi lại số điện trên một góc của tờ giấy ăn rồi bỏ vào túi.

- Chúng ta?

- Anh và tôi. Chúng ta chơi riêng lẻ, hay cùng ăn chung một đĩa?

- Một thanh tra trưởng không ăn chung đĩa với một trung úy.

- Xin anh thôi đi, thanh tra ạ...

Sharko nhấp môi vào cốc bia. Một chút mát mẻ để trí óc được minh mẫm hơn. Ngày hôm nay đặc biệt nhiều cảm xúc đối với anh.

- OK. Về phần cô, cô sẽ bỏ qua vị chuyên gia phục hồi phim kia và mang cuộn phim cho cảnh sát khoa học. Cô thông tin cho sở của cô về vụ này. Để họn phân tích. Đồng thời cũng yêu cầu họ gửi cho tôi một bản sao. Yêu cầu họ kết nối với phía Bỉ, để tiến hành lục soát tại nhà Szpilman. Chúng ta nhất nhất định phải tìm ra gã người Canada vừa cụp máy trước mũi chúng ta đó là ai.

Lucie gật đầu, cô có cảm giác mình sắp sụp đổ dưới đống công việc phải làm.

- Thế còn anh?

Sharko lưỡng lự một lát, rồi bắt đầu kể với Lucie về bức điện do một cảnh sát có tên là Mahmoud Abd el-Aal gửi. Anh kể về ba cô gái cũng bị cưa hộp sọ giống như ở đây, tại nước Pháp này, về việc thi thể các cô bị cắt xẻ. Lucie dán mắt vào môi anh, vụ án này càng lúc càng khiến cô rung động.

- Ông ta đã nói " Các người chính là chúng", Sharko nói thêm. Câu nói đó càng khẳng định thêm rằng kẻ sát nhân mà tôi đang truy tìm không hành động một mình. Có một kẻ cắt hộp sọ rất gọn gàng, và một tên khốn khác dùng rìu chặt.

Sharko suy nghĩ thêm vài giây, rồi đưa cho Lucie danh thϊếp của anh. Lucie cũng làm tương tự. Anh bỏ danh thϊếp của cô vào túi, uống nốt cốc bia rồi đứng dậy.

- Tôi sẽ cố gắng tìm thuốc chống muỗi trước khi ngủ. Nói với cô rằng tôi ghét muỗi vẫn còn là quá nhẹ. Tôi căm thù chúng hơn mọi thứ trên đời .

Lucie xen canh thϊếp của Sharko, rồi lật mặt sau. Nó trăng hơn.

- Nhưng...

- Khi ta gặp ai đó một lần, ta sẽ gặp lại người đó mãi. Nhớ thông tin cho tôi đấy.

Anh để lại trên bàn chính xác số tiền trả cho hai cốc đồ uống rồi đưa tay cho cô. Khi Lucie bắt tay anh, anh chặn ngón cái của cô lại, đè ngón cái của anh lên trên. Lucie nghiến răng.

- Chơi hay lắm thanh tra. Một không

- Tất cả mọi người đều gọi tôi là Sharko, không ai gọi là thanh tra đâu.

- Xin thứ lỗi, nhưng...

- Cô không thể làm thế, tôi biết. Trong trường hợp đó, hãy cứ gọi tôi là thanh tra. Tạm thế đã.

Anh mỉm cười với cô, nhưng Lucie nhận thấy có điều gì đó thăm thẳm buồn trong đôi đồng tử sẫm màu của anh. Rồi anh quay lưng, đi về hướng đại lộ Magenta.

- Thanh tra Sharko này?

- Gì thế?

- Ở Ai Cập.. Hãy cẩn thận nhé.

Anh gật đầu, sang đường, bước qua cửa ga Bắc rồi biến mất.

Đơn độc... Đó là từ duy nhất mà Lucie còn nhớ được từ cuộc trò chuyện của họ.

Một người đàn ông đơn độc, đơn độc đến khủng kiếp. Và bị tổn thương. Giống như cô.

Cô nhìn vào tấm danh thϊếp màu trắng mà cô đang nắm giữa mấy ngon tay, mỉm cười và nhận thấy, được viết chéo trên một mặt, dòng chữ " Franck Sharko, biệt danh Sharko ". Trong vài giây, mấy ngón tay cô vừa vặn khớp vào với những chữ cái trong cái danh xưng có âm hưởng khắc nghiệt, nghe như Đức đó. Một anh chàng thú vị. Cô chậm rãi đọc lên, tác riêng từng âm tiết, Fran-ck Shar-ko. Shark... Cá mập...

Rồi cô cất tấm danh thϊếp vào ví và cũng đứng dậy. Vầng mặt trời đỏ ối và nóng rực rơi xuống thủ đô, sẵn sàng thiêu cháy cô.

Hướng bệnh viện trung tâm thành phố Lille, cách đây hai trăm năm mươi ki lô mét. Một khoảng cách rất xa , giữa công việc và gia đình cô, như thường lệ.