Chương 41

It, người mang cá hồi từ biển, đã cười khi thấy Day nói với chàng trai trẻ và nhóm bạn của cậu ta.

"Học cách tự chăm sóc bản thân. Lớn lên rồi đừng lấy cái ý nghĩ nông nổi đó để thu hút sự chú ý của ai đó như thế nữa. Thực sự không đáng đâu, hãy nghĩ về bố mẹ mình đi". Day tiếp tục giảng dạy cho đến khi It với Salmon can thiệp.

"Day, thế là đủ khiến Nong phát hoảng", It nói. Nhưng trong lòng cậu vô cùng cảm động. Nhóm thanh niên xấu hổ khi bị bắt quả tang giả chết đuối.

"Cậu đang thắc mắc chuyện của hai chúng tôi sao?" Day hỏi, bởi vì anh có thể đoán được suy nghĩ của những đứa trẻ này là gì.

"Huh," một thanh niên tên Raff trả lời

"Chúng tôi là vợ chồng. Cậu nghe rõ chưa? Cả hai chúng tôi đã từng thông qua rất nhiều thứ cùng nhau. Vì vậy, cậu nghĩ rằng một trong số chúng tôi sẽ không chung thủy à?" Day nói thẳng thừng cho đến khi cả nhóm thanh niên thậm chí còn xấu hổ hơn. Nhưng It đang mỉm cười với anh ta vì những lời của người yêu

"Ồ... xin lỗi," một thanh niên nói, giơ tay lỗi It và Day khiến những người khác cũng giơ tay xin lỗi.

"Được rồi, hãy tiếp tục bơi đi" Day nói trước khi quay sang It và Salmon

Salmon nói: "Chú Day của cháu lại rất khốc liệt."

"Chú không la mắng họ. Chú chỉ dạy các bạn trẻ một số điều thôi" Day giải thích.

"Chú dạy bọn họ cái gì thế ạ?" Salmon thực sự không thể nghĩ ra từ nào để dạy.

"Đúng vậy, bây giờ hãy ngồi lại và chơi đi" It nói đùa trước khi đưa Salmon ra ngoài chơi với lâu đài cát một lần nữa. Lần này, Day đến để giúp đỡ.

“Chú It ơi, cháu muốn nằm xuống cát để chú phủ cát lên”, cậu bé nói vì thấy du khách cách đó không xa đang phủ cát lên người.

"Được rồi..." It trả lời vì anh ấy cũng nhìn thấy nó

"Không" Day nói làm gián đoạn kế hoạch cảu cả hai

"Tại sao không?" It giật mình quay lại hỏi

"Da cá hồi vẫn còn nhạy cảm. Bây giờ thế là đủ rồi. Da thằng bé bắt đầu đỏ lên thì phải làm sao? Hơn nữa, nếu bị dính cát sẽ ngứa dữ dội," Day lo lắng nói, còn It thì thầm nghĩ.

"Cá hồi, cát sẽ đốt cháu đấy. Cháu có chắc muốn làm điều này không?" It kêu gọi ý kiến

của cháu trai mình.

"Con sẽ không, con tin vào chú Day," cậu bé mỉm cười nói. Không có thái độ hợm hĩnh. Điều đó khiến Day và It mỉm cười dịu dàng

"Day, đừng đổ cát lên những gì tao đã xây, nó sẽ đổ đấy," It nói trong khi Day đổ cát lên bức tường của tòa lâu đài cậu đang xây

"Làm cho nó cao hơn thì sao? Nếu chúng ta làm nó quá nhỏ, kẻ thù sẽ dễ dàng xâm chiếm nó," Day nói.

"Họ sẽ không thể vào được. Tao sẽ đào một cái rãnh xung quanh lâu đài," It nói, kể kế hoạch của mình

"Hãy bỏ rãnh nếu không nó sẽ làm xói mòn cát," Day nhắc lại

"Làm sao mày biết? Tôi chưa thử," It cãi lại.

"Vậy cháu định làm gì đây?" cậu bé đang ngồi bối rối nhìn hai ông chú cãi nhau hỏi, khiến It và Day chết lặng và nhận ra rằng người thực sự muốn chơi trên cồn cát là Salmon, không phải ai trong số họ

"Vậy cháu muốn xây thành kiểu gì?" It hỏi cháu trai của mình

"Con muốn một lâu đài lớn với những bức tường cao và một dòng sông bao quanh nó," cậu bé trả lời. Điều đó khiến Day và It mỉm cười. Bởi vì cậu bé muốn mọi thứ Day và It vừa mới nói

“Vậy thì làm thôi,” It đáp. It và Salmon có thể hoàn thành lâu đài.

"Yay!! Lâu đài đã sẵn sàng, đẹp quá," cậu bé nói với một nụ cười. Day bèn đi lấy máy ảnh trong phòng ngủ ra chụp lưu lại.

"Salmon, chú sẽ để cháu bơi trong nửa giờ nữa, sau đó chúng tá sẽ đi tắm và thay đồ," Day nói, khiến Salmon nhìn It

“Chú It, lại chơi với Salmon đi… Nhanh lên, không còn nhiều thời gian đâu,” cậu bé vội kéo cánh tay It, sợ nửa tiếng đã trôi qua.

"Day, tại sao chúng ta không chơi với nhau?" It hỏi người yêu.

"Không, tao chỉ ngồi đây và xem. Đừng đưa cháu chúng ta đi chơi quá xa được chứ?" Day nói. It gật đầu vì cậu không lo lắng về nhóm thanh thiếu niên.

Sau đó, Day ngồi nhìn It đưa Salmon đi bơi mà không nhìn anh ta. Định kỳ nâng máy ảnh lên để chụp ảnh It và Salmon, cho đến khi anh ấy cảm thấy rằng thời tiết trở nên quá lạnh, anh ấy đã gọi cho It và cá hồi trở về

"It, đưa Salmon ra khỏi nước đi!" Day hét lên, và cả hai đều đồng ý rời đi

"Chú Day, con mệt mỏi quá, con không thể đi được," cậu bé nói, cầu xin

"Trèo lên đây, chú sẽ đưa cháu trở lại," Day trả lời, cúi xuống. Cá hồi mỉm cười và nhanh chóng trèo lên lưng Day.

Trước khi Day và It trở lại phòng với Salmon trên lưng Day. Khi họ đến khách sạn, Day đưa Salmon và It đi tắm trước. Trong khi làm vậy, anh ta cởi bỏ quần áo đã bắt đầu khô và đặt một chiếc khăn tắm cuộn tròn duy nhất trên phần dưới cơ thể để chuẩn bị tắm sau Salmon và It.

"Hai người, nếu tắm quá lâu, chúng ta sẽ không kịp ăn ở khách sạn, và chú sẽ không đưa hai người ra ngoài ăn nữa đi!" Day đe dọa trước khi nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng tắm. Sau đó, cả hai rời khỏi phòng tắm rất nhanh,

"Cháu tắm xong rồi," Salmon cười khúc khích nói

"Vậy thì mặc quần áo đi. Nếu cháu không mặc quần áo đàng hoàng vào trước khi chú tắm xong, chú sẽ không đưa cháu đi đâu cả" Day đe dọa đùa giỡn trước khi đi tắm. Sau khi tắm xong, anh thấy It và Salmon đang nằm trong giường, đã mặc quần áo.

"Chú Day, mau mặc quần áo đi. Con đói rồi," cậu bé nói với giọng dễ thương. Day mỉm cười, nhanh chóng mặc quần áo và đưa cháu trai ra ngoài ăn tối

Day đưa It và Salmon ra ô tô để tìm một nhà hàng đẹp để ăn tối cho đến khi họ tìm được một chỗ gần biển. Có một số lượng lớn khách hàng, nhưng không nhiều như các nhà hàng khác

"Hãy nhìn ra biển!" Salmon chỉ vào bãi biển cách chiếc bàn họ đang ngồi không xa, nhìn những con sóng trắng vỗ vào bãi biển trong ánh hoàng hôn.

"It, mày có mang theo áo khoác của Salmon không? Ở đây gió quá. Thằng bé sắp ốm mất," Day hỏi

"Tao đặt nó trong xe," It nói

"Vậy gọi đồ ăn trước đi. Tao sẽ đi lấy áo khoác của Cá hồi. Ồ, và đừng gọi nhiều đồ ăn quá, nếu không sẽ không ăn hết đâu, It," Day nói.

"Tao biết rồi" It trả lời trước khi Day đứng dậy, nhưng trước khi rời đi, Day thì thầm với It.

“It, tao sẽ hút một điếu thuốc,” Day nói nhỏ, vì anh không muốn Salmon nghe thấy. It nhướng mày

"Mày sẽ mua à?" It lập tức hỏi

"Tao có một ít trong xe," Day nói lại, và It cau mày. It đe dọa anh ta bằng cách sử dụng cháu trai của mình.

“Tao biết,” Day đáp, xoa nhẹ đầu It rồi lập tức bước ra xe của anh. Day rút một điếu thuốc trong hộc trước châm lửa rồi dựa vào thành xe hút tiếp.

Reng... reng... Điện thoại của Day đổ chuông, vì vậy anh ấy đã xem qua trước

khi trả lời cuộc gọi.

"Có chuyện gì vậy, P"Kom?" Day ngay lập tức chào hỏi cấp trên của mình.

"Day, mày đang ở đâu?" Kom hỏi

"Em đã đưa It và cháu trai của em đến thăm Koh Chang. Có chuyện gì vậy?" Day nói, cảm nhận được sự căng thẳng của bên kia.

"Uh..không có gì, hỏi thôi mà" Kom trả lời, nhưng Day đã nhận ra điều khác người đang nói dối

"P"Kom, anh muốn nói gì với em?" Day hỏi với giọng điềm tĩnh

"Haizz.. ừm, chúng ta đang gặp một chút vấn đề. Vốn là kẻ thù cũ, nên tao muốn mày chăm sóc cho cậu Kim. Nhưng tao cũng không muốn mày gặp rắc rối gì, mày đang vui vẻ với gia đình mày" Kom nói thật lòng

“Có chuyện gì vậy, P"Kom? Nó có phải là một vấn đề lớn không?" Day hỏi với giọng căng thẳng

"Tao vẫn không biết nó có lớn hay không. Nhưng ngài Kamol không muốn cậu Kim ở đây. Vì vậy tao muốn tìm một nơi an toàn cho cậu Kim ở lại và tao nghĩ đến mày, bởi vì tao nghĩ ít nhất nếu đó là trường hợp khẩn cấp, mày có thể giúp cậu Kim. Nhưng tao nói lại lần nữa, tao không muốn vợ của mày gặp vấn đề nữa " Kom nói một cách kính trọng. Day im lặng một lúc

“Nếu anh muốn Kim đi cùng chúng em, thì đó là khi nào?" Day lo lắng hỏi

"Càng sớm càng tốt, ngày mai là tốt nhất" Kom lại nói.

"Được rồi, ngày mai đưa Kim đến khách sạn ở Koh Chang. Em sẽ ở đây một một vài ngày. Em sẽ đặt phòng cho cậu ấy và bảo Kim gọi cho em khi cậu ấy đến", Day nói cố gắng giúp đỡ ông chủ cũ và bạn bè của mình

“Vợ mày có đồng ý không?” Kom hỏi lại.

"Em sẽ không nói với cậu ấy rằng có vấn đề. Em chỉ nói với It rằng Kim sẽ đi nghỉ cùng ", Day trả lời.

"Được, vậy thôi. Nhưng nếu vợ mày không hiểu hoặc không hài lòng, mày có thể gọi cho tao" Kom nói lại.

"Hừ, em nghĩ có thể chính cậu ấy sẽ gọi cho anh." Day cười nhẹ trong cổ họng. Kom cũng cười đáp lại

"Dù sao cũng cảm ơn mày rất nhiều. Tao sẽ nói với mày trước. Bây giờ ngài Kamol đang thảo luận với cậu Kim về việc này" Kom nói trước khi cúp máy.

Sau khi hút toàn bộ điếu thuốc, Day lấy áo khoác của Salmon và trở lại bàn. Đến nơi thì thấy It đang phụng phịu

"Chú Day đã đi đâu?" Salmon hỏi khi thấy Day đến gần bàn.

"Chú đi lấy áo khoác của cháu từ trong xe. Đây, mặc vào. Gió mạnh và cháu sắp ốm rồi đấy," Day nói, đưa cho Salmon chiếc áo khoác. Chàng trai nhận lấy và mặc vào. Day dựa lưng vào ghế và nhìn vào mặt người yêu,

"Chuyện gì vậy?" Day hỏi.

"Mày đã hút bao nhiêu điếu thuốc? Sao lâu thế?" It hỏi lặng lẽ vì không muốn cháu mình biết rằng Day đã bí mật đi hút thuốc.

"Bao lâu rồi? Tao vừa hút một điếu và nhận được cuộc gọi từ P"Kom," Day nói lại, It nhướn mày nghi ngờ

"Tại sao P"Kom lại gọi?" It tò mò hỏi

"Chà, mấy ngày nay họ bận quá. Nên họ định gửi Kim đến với chúng ta" Day không muốn nói ra toàn bộ sự thật vì điều đó có thể khiến It phải suy nghĩ nhiều

"P"Kim sẽ đi du lịch với chúng ta à? Anh ấy sẽ ở đâu?" It lập tức hỏi.

"Khi tao trở lại khách sạn, tao sẽ hỏi nhân viên xem có phòng gia đình không. Nếu còn phòng, chúng ta sẽ đổi phòng vì phòng đó có hai phòng ngủ, vì vậy chúng ta sẽ ở bên nhau,” Day nói. It im lặng một lúc.

"Hoặc nếu mày không muốn, cứ nói với tao. Tao sẽ gọi lại và nói với cậu ấy rằng điều đó là không thể", Day nói.

"Không ... anh ấy có thể đến," It vội vàng nói

"Ai là Kim?" Salmon đang nghe, tò mò hỏi

"Một người bạn của chú Day. Chú ấy cũng đi với chúng ta," It nói với cháu trai

"Bạn của chú Day?" Salmon hỏi lại

"Đúng thế, Salmon, chú Kim có thể đi cùng chúng ta không?" Day hỏi cháu mình. Nhưng mắt của anh ta cũng đang xem It.

"Thật hả chú It?" Salmon vẫn không đáp mà quay sang hỏi ý kiến của chú mình.

"Phải" It đáp. Tuy trong lòng có chút chạnh lòng nhưng cậu cũng cảm thấy ái ngại cho Kim nhiều lắm.

"Vậy là chỉ có P"Kim đến hả Day?" It tò mò hỏi

"Hmm.. Kim đang chán. Vì vậy, cậu ấy sẽ tham gia cùng chúng ta trong chuyến đi." Day trả lời lại và It gật đầu thừa nhận.

Trước khi đồ ăn mà It gọi được dọn ra, cả ba cùng nhau ngồi ăn tối và luân phiên thay nhau ăn. Một lần đầy đủ, họ thanh toán và ngay lập tức trở về khách sạn. Vừa đến nơi, Day đến quầy lễ tân để hỏi phòng, thấy chỉ còn 1 phòng trống nên anh thông báo với cô ý định chuyển ra ngoài qua đêm. Day đưa It và Salmon vào cùng một phòng để thu dọn đồ đạc, và họ chuyển đến phòng mới của mình. Salmon hào hứng chạy quanh phòng

"Phòng rất lớn." Salmon cười nói

"Cháu có thích nó không?" Day hỏi khi It lấy quần áo ra khỏi túi và treo vào trong tủ quần áo.

"Vì vậy, Salmon, hãy lấy bàn chải đánh răng ra khỏi túi của cháu đi. Sau đó đi đánh răng để tối nay có thể đi ngủ sớm. Ngày mai chúng ta sẽ đi lặn," Day nói lại. Salmon nhanh chóng lấy bàn chải đánh răng ra khỏi túi và đi thẳng vào phòng tắm. It cũng theo để chăm sóc đứa trẻ.

Sau đó Cá hồi đánh răng xong, cậu bé chuẩn bị đi ngủ, cá hồi sau đó nằm dài và xem phim hoạt hình, không chú ý đến It và Day. Day bước tới chỗ It, lúc này đang lôi thứ gì đó ra khỏi túi sau đó ôm It từ phía sau và cắn nhẹ vào dái tai của It cho đến khi It phải rụt cổ lại và thoát ra

"Salmon sẽ nhìn thấy đấy," It nói, nhưng không nghiêm túc.

"Không ai quan tâm. Thằng bé đang xem phim hoạt hình," Day nói, không lớn tiếng. It thở phào nhẹ nhõm.

"Ngày mai chúng ta đi lặn phải không? Mày không đợi P’Kim trước sao?" It hỏi.

"Tao không biết mấy giờ cậu ấy sẽ ở đây. Đi trước đi, tao sẽ để chìa khóa phòng ở sảnh sau", Day trả lời, hôn nhẹ lên má cậu. It không hỏi thêm câu hỏi nào nữa

"It, ngươi không sao chứ?" Day lo lắng hỏi. Bởi vì Day biết trái tim của It nhiều hơn bất cứ ai khác

"Ừ.. Tao chỉ hơi thất vọng một chút. Lúc đầu, tao nghĩ sẽ chỉ có mày và Salmon, nhưng tao nghĩ sẽ rất vui khi có P’Kim nữa," It nói

"Mày đang mỉa mai đấy à?" Day hỏi lại

"Tao không có ý mỉa mai, tao chỉ nói sự thật," It nói và bước đến bên giường. It không còn lo lắng về Day và Kim nữa. Nhưng It không thể không so sánh mình với Kim mỗi khi họ gặp nhau.

“Chú It, chú ngủ sớm đi,” Salmon gọi It nhanh chóng lên giường với chú. Thế là It lên gác ngủ cạnh Salmon.

Cậu bé đến nằm xuống và xem TV. Day thở phào nhẹ nhõm và nằm xuống cạnhcậu. It giờ quay lưng lại với Day khi Day ôm It từ phía sau.

"Có vấn đề một chút." Day quyết định nói với người yêu vì nếu không It sẽ không thoải mái trong suốt chuyến đi. Sau khi nghe những gì Day nói, It lập tức quay lại nhìn.

"Vấn đề là gì?" It khẽ hỏi vì không muốn Salmon nghe thấy.

"Một kẻ thù cũ. Họ lo lắng cho Kim. Họ không muốn cậu ấy ở đó. Vì vậy, P"Kom đã gọi để hỏi liệu tao có thể trông Kim một thời gian được không." Day trả lời lại, It cau mày

"Sao mày không nói với tao ngay từ đầu? Tại sao mày lại giấu tao chuyện này, Day?" It nói to

"Tao chỉ không muốn mày lo lắng," Day nói một lần nữa

"Vậy nếu tao lo lắng thì sao? Bây giờ mày là một kẻ nói dối, mày luôn muốn giấu tao mọi thứ," It tức giận nói

"Tao đang nói với mày bây giờ đây" Day nói lại

"Mày phải khiến tao rơi vào tâm trạng tồi tệ trước khi mày chịu nói với tao, nhưng nếu tao không làm như vậy, mày muốn tiếp tục giấu tao phải không?" It nói một lần nữa khi muốn giãy ra khỏi Day

"Chú It, có chuyện gì vậy?" Salmon hỏi khi thấy It đang tức giận vì Salmon ở bên cạnh

"Không có gì. Đi ngủ thôi." It quay sang nói với cháu mình, không nói với Day nữa.

"It" Day gọi It bằng giọng buồn bã

"Sau đó, tao có thể gọi và nói với họ rằng họ không cần đưa Kim đến đây", Day nói và định nhấc máy gọi.

"Vấn đề không phải là tao có muốn Kim đến hay không. Tại sao mày phải nói dối tao trước rồi mới nói thật với tao? Nhiều chuyện lắm. Mày nói mày ghét kẻ nói dối, nhưng tại sao mày lại nói dối? Còn mày bắt tao hứa không được che giấu bất cứ điều gì với mày, nhưng mày là người giữ mọi thứ với tao. Tại sao?" It nói

"Tao đã nói là tao không muốn mày lo lắng về chuyện đó. Nếu mày phát hiện ra, mày sẽ không vui vẻ gì ở đây vì sợ ai đó sẽ làm gì Kim, phải không?" Day lại nói. It thừa nhận rằng mình sẽ lo lắng và cẩn thận với Kim.

"Còn có, chúng ta mang theo Salmon đi du lịch, tao chỉ muốn mày cùng Salmon ở lại, không cần lo lắng." Day nói thêm.

"Chú It... Chú Day, hai người cãi nhau à?" cậu bé hỏi khi nhìn thấy và nghe thấy hai người tranh cãi. Day đưa tay lên xoa mặt

"Không, chúng ta không cãi nhau, chỉ nói chuyện thôi," Day trả lời cháu trai. Nhưng Salmon đã vẫn nhìn hai người với đôi mắt mở to.

"Đừng nói chuyện này trước, Salmon sẽ cho rằng chúng ta tranh cãi vô ích." It cắt ngang cuộc tranh cãi và lại ôm Salmon. Day hít một hơi thật sâu trước khi đứng dậy, muốn rời khỏi phòng. It nhìn anh với vẻ căng thẳng.

"Chú Day đi đâu vậy?" Salmon khẽ hỏi khi thấy Day rời khỏi phòng.

"Chú Day sẽ ra ngoài hít thở không khí trong lành. Bây giờ cháu có thể ngủ rồi, Salmon. Nếu không, chúng ta sẽ không thể lặn vào ngày mai đâu", It nói với cháu trai trước khi tắt tivi bằng điều khiển từ xa.

Salmon đến gần It. Cậu bé dường như biết rằng It đang nghĩ nhiều, nên cậu bé ôm It, người khẽ mỉm cười. Cá hồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức khi chơi đùa dưới nước. Khi thấy cháu mình đang ngủ, It từ từ kéo ra và đắp chăn cho cậu bé, It cũng cảm thấy lo lắng cho Day. It sau đó đứng dậy và rời khỏi phòng. Nhưng cậu phải nhíu mày khi thấy Day ngồi ở hiên trước khách sạn, nơi có chỗ để ngồi. Anh ấy đang hút thuốc, nhìn thấy tàn thuốc trong gạt tàn cho It biết rằng Day có lẽ đã hút quá nhiều thuốc trong khi It đợi Salmon ngủ say.

"Mày không muốn tự kết liễu đời mình bằng căn bệnh ung thư phổi phải không?" It nói, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng Day. Day quay sang cậu với vẻ khó hiểu, nhưng anh không lấy điếu thuốc. It sau đó dập tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn

"Lại đây ngồi đi," Day gọi, vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh.

"Không, tao sẽ ở lại đây," It nói.

"Tao đã nói đến và ngồi xuống đây, It," Day nói với giọng nghiêm khắc.

"Để làm gì? Mày đang yêu cầu tao cãi nhau, phải không?" It nói lại

"Ai muốn cãi nhau hả It? Tao đã bảo mày đến ngồi với tao, nhưng thằng ngốc nào đã bắt đầu cuộc chiến đầu tiên?" Day trầm giọng nói

"Ồ," Day rêи ɾỉ khi It đá vào ống chân anh ta.

"Chà, chết tiệt, mày luôn như vậy," It nói một cách thờ ơ. Cho đến khi Day phải hít một hơi thật sâu rồi thở dài để lấy lại bình tĩnh bản thân anh ấy. Day nhận ra mình đã sai

"Ngồi đây đi." Day vươn tay nắm lấy cổ tay It. Sau đó anh kéo cậu về phía mình, nhưng It chống lại, vì vậy Day đã kéo It ngồi xuống.

"Đau quá," It rêи ɾỉ

“Hãy nói chuyện vui vẻ nhé,” Day lại nói.

"Bỏ tay tao ra trước," It thương lượng

“Cứ như vậy đi, đồ cứng đầu,” Day phàn nàn, ôm chặt eo It hơn. Tay còn lại cũng nắm lấy cổ tay It cho đến khi It không cử động được

“Đau quá,” It rêи ɾỉ. Sau đó, Day nới lỏng tay trên cổ tay của It một chút

"Chúng ta nói chuyện nhé, được không?" Day hỏi

"Mày muốn nói về điều gì, hãy nói đi," It nói

"Ồ, tao xin lỗi vì đã không nói sự thật với mày, nhưng tao phải giữ điều này với mày bởi vì tao lo lắng cho cảm xúc của mày", Day bình tĩnh nói. It sau đó đi im lặng.

"Mày đã nói với tao rằng mày không muốn tao quay trở lại công việc kinh doanh của mafia. Tao cũng chưa bao giờ nghĩ về việc quay trở lại ngành công nghiệp đó. Nhưng nếu như có một điều nhỏ nhặt tao có thể giúp đỡ, tao vẫn muốn giúp đỡ. Mày biết những gì tao nói nghĩa là gì không It?" Day hỏi

"Hừm," It đáp trong cổ họng

"Vì điều này, tao không muốn mày nghĩ rằng tao đã thất hứa không can thiệp vào những vấn đề này," Day giải thích.

"Day, tao biết mày làm gì cũng có lý do. Nếu ngay từ đầu mày nói thật với tao, tao sẽ hiểu và tôn trọng quyết định của mày", It nói một cách nghiêm túc. Day khẽ mỉm cười khi nghe điều này.

"Mày đã trưởng thành hơn một chút rồi" Day nói

"Chết tiệt, tao không phải là một cậu bé," It nói với anh ta

"Day, Cá Hồi có nguy hiểm không? Tao lo lắng cho cháu trai mình," It lo lắng hỏi

"Không... Ngài Kamol chỉ muốn Kim tránh xa ngài ấy ra để giữ an toàn cho cậu ấy vì nếu Kim đi cùng Kamol sẽ rất nguy hiểm. Còn nếu Kim về căn hộ một mình chắc ngài ấy lo có người sẽ quậy phá với Kim. Tao chắc chắn rằng ngài Kamol muốn gửi Kim đến để tao có thể ngăn mọi người tán tỉnh Kim." Day nói, biết ông chủ cũ của mình là người như thế nào.