Chương 6

"Thật ra vì chúng ta đã gặp lại nhau, Hia Day, anh có muốn ra sân không? Bây giờ có rất nhiều gương mặt mới đến thi đấu. Anh có thể đến xem kỹ năng của những đứa trẻ đóì. Hơn nữa, những tên khốn đó sẽ rất vui khi được gặp anh!" Nam nói. Day và Neil nhìn nhau.

"Hai người không cần nhìn nhau. Hai người phải nhìn tao và Nick này, bọn tao muốn đi!" It nói

"Mày đang nói về cái gì vậy?" Day hỏi

"đi!" Nick và It đồng thanh đáp lại. Day đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cậu.

"Xem ra mày cùng tao khó có thể từ chối bọn họ!" Neil mỉm cười nói.

"Được, chúng ta bắt taxi đi, hôm nay bọn tao không đi xe đến!" Day nói với Nan.

"Này, có thể đi cùng với em!" Nan nói. Day nghĩ trước khi gật đầu.

"Được rồi!" Day đã trả lời. Chẳng mấy chốc họ đã đến trường đua nơi Gere thi đấu với Neil.

"Nan, mày có biết chủ sở hữu của sân vận động này không?" It hỏi khi đến gần Nan.

"Tao biết anh ta là ai, tao biết rõ anh ta!" Nan mỉm cười nói.

"Là tên khốn đó, hắn sở hữu cả sân vận động!" Neil nói.

"Này, có thật không? Cậu ta trông không giống như sở hữu sân vận động!" Nick nói với một tiếng cười nhẹ vì Nan đang mặc một chiếc áo phông với quần quân đội dài đến đầu gối và đi xăng đan.

"Ồ, đừng đánh giá một cuốn sách qua bìa của nó, tao không muốn quá nổi bật và tao không muốn bất kỳ ai biết tao sở hữu nó. Không nhiều người biết đâu!" Nan nói

"Tại sao?" Nick hỏi

"Hiện có nhiều đứa trẻ mới vào sân, tao giả làm người theo dõi các cuộc thi để làm quen với các nhóm, xem họ hành xử như thế nào. Còn việc liên hệ tổ chức cuộc đua, tao đã có người phụ trách rồi." ." Nam nói.

"Thật tốt khi mày có cả một sân vận động như thế này!" It nói, mắt lấp lánh.

"Tại sao?" Nick tò mò hỏi

"Tao có thể để danh thϊếp của mình ở đây không? Hãy để tao quảng cáo ở đây. Bất kỳ ai muốn lắp dàn âm thanh nổi hoặc trang trí xe hơi đều có thể đến cửa hàng của tao!" It mỉm cười nói

"Chà... và trong trường hợp xe của ai đó bị hỏng, họ cũng có thể gửi nó đến cửa hàng của tao để sửa chữa." Nick nói. Nan quay lại nhìn Day và Neil.

"Này, hai người vợ này đang giúp nhau kiếm sống à." Nan nói đùa.

"Chúng ta đi sân trong đi." Day cho biet, khi Nan đậu xe ở phía sau văn phòng, rồi lập tức dẫn cả bốn người đi.

"Xin chào, Hia Day, hia Neil!!" Một giọng nói chào đón họ khi Nan dẫn họ đến nhóm của anh ấy đang tập trung ở phía trước. Nhiều người đã nghe nói về họ, nhưng chưa bao giờ gặp họ.

"Mày có hạnh phúc không?" Nick đứng cạnh It hỏi. Họ đang nhìn Day và Neil, người đang bắt tay với những người trẻ tuổi.

“Tao sẽ hạnh phúc về điều gì?” It hỏi ngược lại.

"Mày có hạnh phúc với một người chồng mafia không? Anh ta có rất nhiều người quen... haha!" Nick nói đùa.

"Tao sẽ hạnh phúc về điều gì? Nhiều người tao thậm chí không biết như vậy..." It định nói điều gì đó.

"It!" Day hét lên. It đứng sau Day cách đó khoảng 10 feet.

"Cái gì?" It đã trả lời. Đám đàn em và bạn bè của Day quay sang nhìn It.

"Đây là It, vợ tao, hãy chào hỏi với cậu ấy đi. Nếu mày nhìn thấy vợ tao ở đâu mà không có tao, hãy nói cho tao biết!" Day nói to.

"Và người bên cạnh vợ của Day là vợ tao Nick. Lại đây!" Neil nói. Khuôn mặt dữ tợn của It quay sang Nick.

"Đây là những gì tao nói với mày, bây giờ tai mắt của họ còn lớn hơn!" It tắt tiếng. Nick chỉ mỉm cười.

"Ồ, tao không thể làm gì được con tê giác này!" Neil nói đùa.

"P"Day, tao nhớ ra vợ của mày, cậu ta đã từng cuỗm vợ của tao bỏ trốn luôn!" Một giọng nói vang lên khiến It sững người.

"Ah, cái quái gì vậy? Tao có biết mày không?" It ngay lập tức hét lên khi nghe điều này.

"Đó là khi nào?" Day khẽ hỏi các chàng nhưng ánh mắt lại hướng về bạn trai. It bước tới và ngồi cạnh Day.

"Cách đây rất lâu, nếu tao không nhầm, vợ của mày đã đến cùng nhóm Gear." người đàn ông nói. Điều này khiến It nghĩ rằng có thể có từ khi cậu không biết Day vì lúc đó nhóm Gear đã từng đua tại đường đua này. Day khẽ mỉm cười khi nghe điều này.

"Đồ ngốc! Chyện đó đã từ rất lâu, hơn một năm rồi, đồ khốn!" It nói với vẻ khó chịu.

"Hả, tốt thôi, lúc đó It không ở bên tao nên cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì, nhưng nếu cậu ấy làm bây giờ..." Day nói trước khi quay sang nhìn It.

"Hắn sẽ chết." Day dọa khiến mọi người xung quanh im bặt. It nuốt nước bọt ngẩng đầu lên như không sợ nhưng trong thâm tâm lại thấy sợ ánh mắt của Day. Nó giống như lần đầu tiên họ gặp nhau.

"Nói như vậy cũng tốt, mày cung vậy đừng để tao phát hiện mày lén làʍ t̠ìиɦ với ai. Vậy thì không phải chỉ có tao chết!" It đã trả lời

"Ôi, vợ anh thật hung dữ!" đàn em của Day cười nói. Day đưa It đi tìm một chỗ để xem những đứa trẻ mới đua.

"Chuyện gì vậy?" Day hỏi khi thấy It cau mày.

"Tại sao mày lại uy hϊếp tao trước mặt người khác? tao không thích!" It nói với giọng chán ghét.

"Mày hành động như thể mày chưa bao giờ bị đe dọa trước đây!" Day nói. It vẫn còn tức giận. Day đưa tay ra đỡ đầu It vào đầu mình và nhẹ nhàng xoa nó.

"Được rồi, tao xin lỗi, tao xin lỗi!" Day nói khiến It hơi mỉm cười.

"Tao biết mày xin lỗi!" It nói trước khi Day nhẹ nhàng đẩy anh ra.

"Hãy làm theo lời tao! Mày đã phạm sai lầm và mày phải xin lỗi!" Day nói không dễ dàng. It giả vờ bỏ đi, không để ý. Day và Neil bắt đầu quan tâm đến đua xe và nói chuyện về ô tô. Còn It thì ngồi xem vài trận trên điện thoại của Day.

"Day, tao đi vệ sinh!" It nói

"Tao sẽ đi cùng mày!" Day trả lời định đứng dậy, nhưng It đã nắm lấy vai anh trước.

"Thôi đi, tao không phải con nít không biết đi vệ sinh một mình. Yên tâm, tao đi vệ sinh trong khu văn phòng, không ai dám làm gì tao đâu!" It nói. Day im lặng một lúc trước khi gật đầu

"Được rồi!" Day trả lời

It bước vào văn phòng. Day quay lại nhìn một trong hai cậu bé rồi gật đầu cho cậu ta đi theo It. Chàng trai trẻ ngay lập tức đứng dậy và đi theo. Anh không làm gì cả, anh chỉ lo cho cậu thôi. It đi vệ sinh xong và đi rửa tay.

reng... reng

Đột nhiên, chiếc điện thoại của Day mà It vẫn đang cầm reo lên. It nhìn qua và thấy đó là số của Jim, bạn của Day. It trả lời điện thoại vì cậu biết Jim.

"Xin chào, Jim!" It trả lời.

"(Ồ... It!)" Jim trả lời

"Phải, tao đây, có chuyện gì vậy, Jim? tao đang cầm điện thoại của Day và tao thấy nó đổ chuông!" It nói

"(Uh... yeah... mày có ở chung cư không?)" Jim hỏi lại

"Không, tao đã đi chơi với Day. Chúng tao sẽ quay lại sớm!" It đã trả lời

"Jim, mày có việc gấp không? Tao sẽ bảo Day gọi lại cho mày!" It nói

"Không có gì, tao tưởng anh ấy ở chung cư và tao sẽ đi tìm anh ấy. Thôi để ngày mai đi. Ừ, đừng làm phiền tao... tao đi! ( một giọng nói khác vang lên)" It nghe thấy giọng nói của Jim hét lên với ai đó ở bên cạnh mình trước khi đường dây bị cắt.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" It bối rối nhìn vào điện thoại. Sau đó, cậu quay trở lại chỗ Day.

"Day, Jim vừa gọi để nói với mày rằng cậu ấy sẽ gặp mày tại căn hộ. Nhưng tao đã nói rằng chúng tao không có ở đó. Jim nói rằng cậu ấy sẽ đến vào ngày mai." It nói. Day gật đầu nhưng không nghĩ ngợi nhiều vì nghĩ Jim sắp đến thăm.

"Mày có buồn ngủ không?" Day quay sang hỏi It

"Ừm... buồn ngủ quá. Về nhà thôi!" It trả lời, cảm thấy rất buồn ngủ và mệt mỏi. Day quay sang nói với Neil. Nan đề nghị chở họ đến chung cư. Sau khi tạm biệt Day và It, Nick và Neil về phòng của họ.

"Tao kiệt sức rồi!" It nói trước khi ngã xuống giường.

"Dậy đi tắm đi, lát nữa lên giường đi!" Day kéo tay It để cậu đứng dậy.

"Tao đang cảm thấy lười biếng!" It nói

"It, đi tắm đi hoặc tao sẽ tắm cho mày. Mày phải chọn, nhưng hãy chắc chắn rằng nếu tao làm điều này, nó sẽ không chỉ là tắm!" Day đe dọa. It nheo mắt nhìn anh.

"Không, tao mệt rồi. Đừng làm gì tao!" It nói, để ngăn Day lại.

"Tao biết, tao sẽ suy nghĩ sau!" Day nói với nụ cười trên môi.

"Chết tiệt!" It hét lên trước khi đứng dậy và đi vào phòng tắm.

"It, điện thoại của tao!" Day hét vào mặt It từ phía trước phòng tắm.

"Ở cái bàn cạnh giường ngủ. Trên đường về thì hết pin." It hét lên. Day đi lấy điện thoại của anh ấy để sạc pin.

"Ngày mai tao sẽ gọi cho cậu ta vậy!" Day tự nhủ khi thấy điện thoại đã tắt. Day không biết rằng Jim vẫn đang gọi anh ta.

SÁNG HÔM SAU...

"Day, đưa điện thoại cho tao, tao muốn chơi!" It nói khi Day đang lái xe đến cửa hàng ở Chonburi.

"It, chơi nhiều quá, điện thoại lại hết pin à?" Day càu nhàu, không coi trọng mà đưa điện thoại cho It.

"Nó đầy pin rồi!" It trả lời trước khi nhanh chóng chộp lấy điện thoại của Day.

"Ồ, mày không bật nó lên à?" It hỏi khi thấy màn hình vẫn tắt.

"Ồ, tao quên bật nó tối qua. Tao đã sạc pin và tao nghĩ rằng nó đã bật." Day nói. It bật máy lên rồi kê gối nằm chơi. Day chỉ lắc đầu.

Một tin nhắn văn bản đến trong điện thoại của Day. It nhướn mày ngạc nhiên trước khi đọc. Thì ra là tin nhắn hệ thống. Nó nói rằng số của Jim đã thực hiện 20 cuộc gọi tối qua.

"Day, Jim đã gọi cho mày rất nhiều tối qua." It nói

"Chuyện gì xảy ra? Đưa điện thoại cho tao!" Day đã trả lời. It nhanh chóng đưa điện thoại và Day gọi cho Jim.

"Ah... nó không trả lời! Chết tiệt, chắc chắn nó sẽ gọi lại!" Day thờ ơ nói rồi đưa điện thoại cho It chơi tiếp. Một lúc sau, họ đến cửa hàng. Day và It giúp nhau kiểm tra đơn hàng của cửa hàng và chào đón khách hàng.

"Nong Day, mấy ngày rồi cậu không đến cửa hàng, tôi nhớ cậu muốn chết!" Một lời chào vang lên từ một người phụ nữ tròn 30 tuổi bước vào cửa hàng. It che miệng ngay khi nhìn thấy mặt cô.

"Lại đến nữa... tao đã chán ngấy việc này rồi!" It lẩm bẩm trong hơi thở của mình

Là người phụ nữ sở hữu một thẩm mỹ viện không xa cửa hàng, cô ấy thường đến gặp Day. Day nghe thấy những gì It lẩm bẩm nên quay sang lườm cậu với ánh mắt hung dữ.

"Xin chào Bua!" Day đã trả lời. It chỉ ngồi đó, hành động như thể không quan tâm đến.

"Cậu đã mất tích mấy ngày rồi!" Bua chào lại.

"Tôi làm việc ở cửa hàng tại Bangkok, chúng tôi rất bận rộn." Day trả lời với giọng điệu bình thường.

"Vậy cậu nhất định là mệt mỏi, tôi có mang đồ ăn vặt cho nong Day, là chị tự làm, hình như linh tính mách bảo rằng cậu sẽ tới." Bua đặt một hộp đồ ăn nhẹ trên quầy kính ngăn cách khách hàng và nhân viên cửa hàng. It Jump lên đứng cạnh Day khi nghe thấy điều đó. Bua bắt đầu mở hộp đồ ăn nhẹ để họ xem.

"Dì Bua, món này ăn ngon lắm. Nong Sao cho tao cái thìa đi!" It nói, trước khi bảo một người nhân viên mang thìa cho cậu.

"Tôi già như vậy à Nong Day à? Tại sao cậu ấy lại gọi tôi là dì? Gọi tôi là P’Bua thì đúng hơn." Bua nói khi nghe It gọi cô như vậy.

"Tôi gọi như vậy vì khuôn mặt của dì!" It đáp và gắp một ít bánh cho vào miệng. Gương mặt Bua căng thẳng khi bị It ngắt lời.

"Hừm... ngon thật, giống như đồ ăn ở tiệm của dì Awe, dì ấy còn bỏ cả dừa non nữa!" It trợn mắt nói, cho rằng cô nói dối, không phải tự mình làm món tráng miệng này. Bua không hề nản lòng, nhưng It giả vờ như không biết gì.

"Day, thật ra thì tao sẽ không bắt mày đi mua bánh tại cửa hàng của dì Awe nữa. Không ngờ là công thức giống nhau nên dì Bua mới bán để cạnh tranh với dì Awe." It nói với vẻ mặt ngây thơ nhưng trong thâm tâm cậu đã mãn nguyện khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Bua.

"Ồ... chuyện đó... uh... tôi phải quay lại cửa hàng. Tôi đã để một khách hàng đợi khà lâu rồi!" Bua khẽ nhún vai vì không muốn làm khó mình nữa.

"Cảm ơn!" Day nói ngắn gọn. Bua quay lưng rời khỏi cửa hàng.

“Day, dì Bua tốt bụng lắm, sẵn sàng bỏ lại một khách hàng để mang đồ ăn nhẹ cho chúng ta ăn!” It lập tức nói to để Bua đang đi xa nghe thấy. Vì vậy, cô ấy đã đi bộ nhanh hơn trước. Các nhân viên cửa hàng đã cười nhạo sự việc này, họ biết rõ rằng It không thích cô ấy.

"Mày vẫn không thay đổi!" Day nói không coi trọng chuyện đó vì dù sao bản thân anh cũng không có hứng thú với Bua.

It nhún vai một chút trước khi cầm snack ngồi xuống và ăn. Day và It ở lại cửa hàng Chonburi cho đến khi trời tối, họ quay trở lại bangkok và đến căn hộ vào khoảng 4 giờ chiều.

"Vào tắm đi, It!" Day noi sau khi tắm xong. It cũng đi vào trong để tắm. Trong khi Day rời khỏi phòng và đến văn phòng của anh ấy để làm việc thêm cho đến khi một thời gian trôi qua.

Chuông cửa reo. Day ra mở cửa, biết rằng It vẫn chưa rời khỏi phòng, nghĩ rằng đó là Nick hoặc Neil, những người thường xuyên đến nhà họ. Day loạng choạng lùi lại một chút khi ai đó lao tới và ôm lấy anh. Người đàn ông đang ôm Day có một mái tóc vàng óng ả, Day cau mày bối rối khi nhìn thấy bạn mình đang đứng trước phòng khách với khuôn mặt căng thẳng.

"Em nhớ anh nhiều lắm, P"Day!" Giọng nói của một chàng trai trẻ thông minh vang lên.

"Jumper..." Day quen thuộc gọi người thanh niên. Chàng trai tiến lại gần và hôn lên má phải và trái của Day.

"Ai đến vậy?... Day!" It, người đã rời khỏi phòng ngủ, dừng lại khi nhìn thấy Jump đang hôn lên má Day. Chàng trai trẻ vẫn đang ôm Day, cậu ta quay lại nhìn It, người đang ở phía trước, gần như căng thẳng như Jim.

“mày là ai thế, thằng lùn?” Cơ thể của Jump and Day ngay lập tức bị It tách ra.

"mày là ai mà gọi tao là thằng lùn?" Jump đáp trả ngay lập tức, cậu ta nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng vì bị bắt tách ra khỏi Day.

"Jumper, nói chuyện tử tế với hắn!" Giọng nói thô ráp của Jim vang lên. It đóng băng khi nghe tên. Cậu lập tức quay sang nhìn Day.

"Chà, cậu ta xúc phạm em trước... P" Day... em!" Jump bước tới Day, nhưng It cản đường cậu ta lại, trong khi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cậu ta.

"Vào đi, ngồi xuống đi Jim!" Day ngắt lời trước khi nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của It và bước tới ghế sofa. Jump cũng được Jim kéo đến ngồi bên cạnh.

"Xin lỗi đã làm phiền, Jump muốn gặp anh!" Jim nói, cảnh giác nhìn It.

"Được rồi, It, đây là Jump, em trai của Jim, Jump, đây là It..." Day chuẩn bị giới thiệu It

"Đây có phải là người mà anh nói là bạn trai của P’Day?" Jump nói trước khi Day kịp nói xong. It có một cái nhìn không hài lòng trên khuôn mặt của mình.

"Phải, cậu ấy là bạn trai của tao!" Day trả lời khi nắm tay It. Anh biết It đang cảm thấy gì.

"Tại sao? Mày có vấn đề gì với việc tao và Day là một cặp không?" It hỏi một cách dứt khoát. Sự lo lắng khiến It không thể nói chuyệnmột cách tử tế. Một số người biết cậu là một thằng ngốc vì suy nghĩ quá nhiều?

"P"Day, tại sao anh ấy lại nói chuyện với em như vậy? Em không biết!" Jump quay lại và cầu xin Day. It quay sang nhìn Day vì cậu muốn biết Day sẽ nói gì.

"It là như vậy!" Day trả lời với giọng bình tĩnh

"Mày đến Thái Lan khi nào? Mày có đến thăm chúng tao không?" Day thay đổi chủ đề.

"Ngày hôm qua em vừa đến... cho nên định tới gặp anh, hừ... anh không muốn gặp em à!" Jum mắng Day rồi quay sang nhìn It.

"Jum, chúng ta trở về đi, mày gặp P’Day rồi, lúc khác chúng ta trở lại đi!" Jim thấy tư thế của cậu ta không ổn nên đã cố gắng đưa em trai về.

"Cái gì? P"Jim, chúng ta vừa mới đến đây. Ngoài ra, em định sẽ ngủ lại đâ với P’Day, em có rất nhiều chuyện muốn kể cho P’Day, vì vậy chúng ta có thể ngủ cùng nhau như khi ở Anh!" Jump vui mừng nói.

"Mày điên hả Jump? Sao mày có thể ngủ với P’Day? Anh ấy phải ngủ với vợ mình." Jim nói, nhắc nhở em trai tình trạng của mình.

"Vậy chúng ta có thể ngủ cùng nhau? Em không thấy có gì sai cả. Nếu P’It không thoải mái, hãy để anh ấy ngủ ở nơi khác." Jump trả lời với một cái nhìn thờ ơ.

"Day, hãy đến nói chuyện với tao trong phòng CỦA CHÚNG ta!" It nghiến răng trước khi hất tay Day ra và ngay lập tức bước vào phòng. Day trông có vẻ lo lắng trước khi đứng dậy và đi theo cậu.

"Bạn trai của P’Day trông không đẹp chút nào. Tao nghĩ anh ấy sẽ dễ thương hơn." Jump nói với anh trai khi Day và It bước vào phòng ngủ.

"Jum, đừng làm loạn, tao đồng ý mang mày đi gặp P’Day, là muốn mày nhìn thấy P’Day đã có vợ, anh ấy chỉ coi mày là anh em." Jim nói

"Thì sao? Anh ấy có vợ rồi thì cũng bỏ được! Hơn nữa, em đã trở về, lại ở trước mặt anh ấy!" Jump nói một cách thờ ơ.

"Hừ, muốn bị thương thì muốn làm gì thì làm. Nhưng tao phải nói với mày rằng Day yêu vợ của anh ấy hơn bất cứ thứ gì." Jim nói, nhưng Jump không quan tâm.

"It!" Day gọi cho bạn trai khi anh bước vào phòng. It quay lưng lại, nắm chặt tay, cậu quay sang nhìn Day.

"Đó là đứa trẻ đó sao? Người thích mày?" It hỏi

"It, chúng ta đã nói về chuyện này rồi!" Day bước tới và cố nói.

"Đúng vậy, chúng ta đã nói chuyện, nhưng tao không hiểu tại sao cậu ta lại phải đến chỗ này... tại sao nó lại nói sẽ ngủ với mày? Tao sẽ không đồng ý... Tao sẽ không để bất kỳ ai ngủ ở trong đó." It nói với giọng chắc nịch. Day ôm It vào lòng nhưng It đã tránh đi.

"It, nghe tao này... tao đã nói với mày rồi, tao không nghĩ gì về Jump cả và tao chỉ coi cậu é đó như anh em." Day nói với giọng cộc cằn.

"Nhưng nó đang ở đây! Đừng nói với tao là mày thực sự không biết cậu bé đó vẫn thích mày, mặc dù cậu ta biết mày đã có tao, tại sao cậu ta lại nhìn vào mắt mày? Nếu không có Jim, tao sẽ đứng dậy và gϊếŧ cậu ta, và mày biết điều đó!!" It lại nói. Day thở phào nhẹ nhõm.

"It, đừng bắt nạt cậu ta!" Day cho biet, không coi đây là một sư kiện quan trọng. Nhưng đối với tâm trạng của It lúc này, mỗi lời Day nói đều nghiêm túc.

"Vâng, tao là kẻ bắt nạt. Không giống như Gluta Kid!" It nói, Day cau mày.

"Cái gì Gluta Kid?" Day tò mò hỏi.

"Chà, nhìn cậu ta kìa. Trắng bệch, nhợt nhạt, như một xác chết. Giống như ai đó đã tiêm glutathione cho cậu ta.

"Nào, bình tĩnh đi!" Day vừa nói vừa bước tới ôm It. Lần này It đứng yên và ôm chặt lấy anh.

"Tao không cho cậu ta ngủ ở chỗ này!" It vẫn khó chịu nói.

"Tao biết, tao sẽ không cho bất luận kẻ nào ngủ ở chỗ này!" Day nói, khiến It dịu sự thất vọng của cậu ấy một chút.

"Đi ra ngoài đi! Coi như là vì Jim!" Day trả lời. It gật đầu trước khi Day dẫn cậu ra khỏi phòng ngủ và trở lại phòng khách. Khi Jump nhìn thấy Day, cậu ta ngay lập tức mỉm cười ngọt ngào.

"P"Day, có chuyện gì vậy?" Jump vội vàng hỏi.

"Anh không thể để em ngủ lại đây, anh chỉ muốn ở một mình với It. Em về chỗ của anh trai em ngủ đi, sẽ tốt hơn!" Day nói, khiến Jump bị đóng băng. Còn It thì nở nụ cười mãn nguyện.