Chương 7

"Tại sao?... Nhưng em..." Jump cố gắng cầu xin một lần nữa.

"Jump!" Day hét lên. Điều này khiến Jump ngay lập tức ngừng nói.

"Được rồi ... vậy em có thể gặp anh vào ngày mai không?" Jump đến gần Day và hỏi. Day gật đầu, khiến Jump cười rất tươi, trong khi It cau có trên khuôn mặt

“Cảm ơn ạ!” Jump nói trước khi cúi xuống hôn lên má Day. It nhìn vào mặt Day và đi vào phòng ngủ để bình tĩnh lại, nếu không It đã đấm Jump trước mặt Jim.

"Jump, dừng lại đi!" Jim nói căng thẳng. Sau đó, anh nắm lấy tay em trai mình.

"Đi trước cửa chờ tao!" Jim nói để anh ấy có thể nói chuyện với Day.

"Xin lỗi, tao đã gọi cho mày trước, nhưng tao không liên lạc được với mày!" Jim nói để Day biết rằng anh ấy gọi điện để báo cho Day biết về việc em trai của anh ấy đã đến Thái Lan.

"Ừm, không sao!" Day trả lời, lo lắng nhìn quanh phòng.

"Hãy nhìn em trai của tao, nó đã làm It rất không vui!" Jim nói với giọng căng thẳng.

"Đừng lo lắng về điều đó, tao sẽ lo việc đó. Đưa Jump về nhà đi!" Day cho biết vì anh rất hiểu cảm xúc của bạn mình, Jim gật đầu. Day đưa anh đến cửa nơi Jump đang đợi với một nụ cười ngọt ngào.

"Ngày mai, em sẽ tới thăm P’Day!" Jump vui vẻ nói.

"Um... Jump," Day hét lên với Jump, người đang mỉm cười quay lại.

"Huh?" Jump phản ứng ngay lập tức trong trường hợp Day đổi ý và để cậu ta ngủ ở đó.

"Từ giờ đừng hôn má tao trước mặt It nữa. Tao biết đó là một cách chào hỏi, nhưng bây giờ mày đang ở Thái Lan. Nếu mày nhìn thấy tao, hãy giơ tay để thể hiện sự tôn trọng của mày, được chứ?" Day khẽ nói. Khuôn mặt của Jump sáng lên với một nụ cười nhẹ.

"Vâng!" Jump đáp lại một cách ân cần vì không muốn quá cứng đầu với Day.

"Chúng ta đi ngay bây giờ!" Jim gật đầu một lần nữa trước khi ngay lập tức kéo tay em trai mình. Day đóng cửa lại hít một hơi thật sâu, nghĩ đến người kia vì bất mãn mà chạy vào phòng. Day đi về phía cửa phòng ngủ, khi mở ra anh thấy It đang nằm trên giường xem tivi, cậu đang bấm điều khiển từ xa để chuyển kênh nhiều lần.

"Nếu mày nhấn như vậy, điều khiển từ xa sẽ hỏng," Day nói khi bước vào phòng.

Sau đó It nhấn nút tắt và đặt điều khiển từ xa lên đầu giường rồi ngay lập tức nằm quay lưng lại với Day mà không nói lời nào. Day nhìn bóng lưng bạn trai rồi đi đến ngồi lên giường, tay vuốt mái tóc mềm mại của It.

"Còn ướt, sao không lau khô đi? Sẽ bệnh đấy!" Day khẽ nói trước khi đi lấy khăn tắm cho It.

"Dậy đi It!" Day gọi cho bạn trai nhưng It vẫn nằm im.

"It, đừng bắt tao lặp lại thêm lần nữa!" Day nghiêm nghị nói. It nghẹn họng nhưng vẫn ngồi xuống với vẻ mặt cau có. Day ngồi sau lưng cậu để lau khô tóc cho It bằng khăn tắm.

"Mày đang nghĩ gì vậy? Jump chỉ là một đứa trẻ ... nếu mày không chơi với nó, sẽ không có chuyện gì xảy ra!" Day nói.

It đứng yên. Cậu làm sao có thể không suy nghĩ lung tung? Jump nhỏ tuổi hơn It, ngoài ra trông nhỏ nhắn dễ thương như con gái và còn thích làm nũng với Day. It không khỏi cảm thấy bất an, lo sợ Day sẽ siêu lòng vì Jump một ngày nào đó.

"It!" Day gọi lại cho người yêu.

"Mau lau khô đi, tao buồn ngủ!" It nói. Day chỉ biết thở dài, anh biết It có lẽ sẽ không nghe anh nói. Day cũng im lặng, sấy tóc cho It. Cả hai đều im lặng.

"Khô rồi!" Day nói, và It lại nằm xuống. Day vắt khô chiếc khăn rồi nằm xuống giường.

"Quay sang bên này!" Day bình tĩnh nói. It đứng im không trả lời

"It. . . Tao đã bảo mày quay đầu lại!" Day trầm giọng nói. Tiếng thở dài của It vang lên khi cậu quay lại lườm Day.

"Tại sao phải hung dữ?" Day lại nói.

"Tao buồn ngủ, mày gọi tao làm gì?" It hét không to lắm. Day ôm It vào lòng.

"Nói cái gì đi. Tao đã nói mày đừng nghĩ lung tung!" Day lại nói. It không vùng vẫy, cậu đồng ý nằm yên cho Day ôm nhưng nhắm mắt không đáp lại. Day cũng không nói gì nữa.

SÁNG HÔM SAU.…

Tiếng chuông cửa vang lên vào buổi sáng. Day gật đầu và nhìn đồng hồ với vẻ hoài nghi.

“Ai mà đến sớm thế, mới có 7 giờ mà,” Day lầm bầm, quên mất rằng có người đã nói rằng sẽ đến thăm.

Day nhìn xuống người yêu trong vòng tay và thấy rằng Itt vẫn đang ngủ say. Day từ từ đứng dậy khỏi giường và ra khỏi phòng để mở cửa.

"Xin chào, P"Day." Một giọng nói và nụ cười tươi sáng chào đón Day.

"Mày tới làm gì sớm thế, Jump? Mày đi với ai vậy?" Day hỏi với giọng cộc cằn.

"Em bắt taxi... huh... em có làm phiền anh không? Anh vẫn còn đang ngủ à?" Jump hỏi.

“Vào trước đi,” Day cũng không nhiều lời mời Jump vào trong.

"Còn P"It thì sao?" Jump hỏi

"It vẫn chưa tỉnh!" Day trả lời mỉm cười nhẹ

"P"Day anh có đói không? Anh muốn ăn gì?" Jump lập tức xung phong và vội vàng bước vào bếp.

"Không cần đâu, Jump, tao sẽ tự làm!" Day trả lời

"Vậy em có thể giúp anh làm việc này không?" Jump hỏi. Day suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu vì anh sẽ luôn thức dậy và làm bữa sáng cho It.

"Vậy mày đến đây có việc gì?" Day vừa hỏi vừa lấy đồ tươi ra khỏi tủ lạnh.

"Em nhớ P’Day nên em muốn gặp anh, em có thể đến không?" Jump hỏi.

"Mày có thể đến, nhưng mày sẽ làm gì? Tao và It sẽ phải đi xem cửa hàng." Day nói mà không nhìn cậu.

“Cửa hàng nào ạ?” Jump tò mò hỏi.

"Đó là cửa hàng bố của It. Ông ấy để tao và It trông nom nó cho ông ấy." Day nói với vẻ mặt bình thường. Nhưng Jump đã dừng lại một chút vì cậu không biết rằng Day đã đến để giúp đỡ công việc kinh doanh của gia đình It.

"Gia đình P"It cũng biết chuyện của hai người sao?" Jump tò mò hỏi. Cậu ấy chỉ biết rằng Day đã có bạn trai, nhưng không biết liệu anh ấy đã đến giai đoạn ra mắt gia đình hay chưa.

"Hừ... mày không biết, đã lâu không gặp!" Day trả lời mà không cần suy nghĩ. Jump cảm thấy tồi tệ, nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc, cậu đã đến Thái Lan để lấy lại Day.

“Jump đi, mang cho tao một ít rau xanh để rửa,” Day nói như thường lệ. Jump ngay lập tức theo lệnh của Day.

Tiếng nói chuyện của ai đó vang khắp phòng vì khi Day rời khỏi phòng, anh ấy đã không đóng cửa hoàn toàn khiến It thức giấc. It không tìm thấy Day bên cạnh.

"Ha ha. . . em hiện tại đã làm được rất nhiều chuyện!" Giọng nói của Jump vang lên, vì vậy It nhanh chóng rời khỏi giường và đi ra ngoài để xem xét.

"P"Day, em lấy cái bánh trong tủ lạnh được không?" Giọng nói của Jump lại vang lên. It nhanh chóng vào bếp.

"Mày không thể ăn! !" Tiếng hét của It vang lên. Điều này khiến Jump ngạc nhiên khi đang cầm chiếc bánh và làm rơi nó xuống sàn. Day không thể bắt được nó. It chỉ đứng đó nhìn chiếc bánh trên sàn, sau đó cậu nhìn vào khuôn mặt của Jump với sự bất mãn tột độ.

"Em không cố ý, P"Day, em đã sợ hãi và nó tuột khỏi tay của em!" Jump nói. It đứng thẳng dậy và tóm lấy Jump, sau đó xoay người để đánh cậu ta bằng một cú đấm. Jump đâm sầm vào tủ lạnh.

"Ahhh!" Jump hét lên.

"Jump!" Day vô cùng ngạc nhiên, anh không nghĩ It lại đánh đứa trẻ đó như vậy.

"Ra khỏi đây!" It hét lên, cậu chưa bao giờ cảm thấy tức giận với bất cứ ai trước đây như vậy.

"It, bình tĩnh đi, cậu ta cũng không cố ý!" Day nói và nhìn Jump một cách nghiêm túc.

"Mày thế nào, Jump?" Day hỏi vì cậu ta là em trai của bạn mình.

"Em đau quá... P"Day!" Jump nói với giọng run run.

"Nếu các người cũng định quan tâm lẫn nhau thì cút đi cho khuất mắt tao!" It nói với giọng nghiêm nghị, run lên vì giận dữ.

"Jump, đi ra ngồi ở phòng khách đi!" Day nói. Jump lưỡng lự, cậu không muốn đi, chỉ cần Day cũng đi cùng cậu.

"Đi đi!" Day nói lại và Jump buồn bã bước ra khỏi bếp. Day quay sang bạn trai của mình, người đang cúi xuống nhặt những mẩu bánh vụn trên sàn nhà.

"It, đừng làm, tao tự làm!" Day nói, nhưng It vẫn im lặng.

Đột nhiên, Day đưa tay ra và kéo cánh tay của It để cậu đứng dậy.

"Tao nói mày không cần nhặt, đi rửa tay đi." Day nói với giọng hung dữ.

It ném cho Day một cái nhìn đầy tức giận, nhưng lại rút tay ra khỏi tay Day và đi đến bồn rửa tay trong im lặng. Day lắc đầu và bắt đầu và bắt đầu dọn dẹp những mảnh vụn rơi xuống. It đang xoa hai tay vào nhau một cách bực bội cho đến khi Day bước tới và đứng sau cậu.

"Bình tĩnh nào, tay mày đỏ hết cả rồi! Chỉ dùng nước làm sao có thể rửa sạch cái bánh được?" Day vừa nói vừa đưa tay ra rửa tay cho It.

Day đặt cằm lên vai It, It dừng lại để Day rửa tay cho mình. Day lấy khăn lau nhẹ tay cho It.

"Đừng khó chịu, Jump còn nhỏ!" Day vừa nói vừa hôn lên má It. Tay anh nhẹ nhàng lau khô tay It. Jump đến xem Day và It qua cửa bếp, cảm thấy ghen tị khi thấy Day thành công chăm sóc It. Họ thậm chí còn rửa tay cho nhau.

"Mày đã xong chưa?" It nhẹ nhàng hỏi nhưng trong lòng thì bực tức vì cái cớ của Day. It rời khỏi bếp. Jump chạy trở lại phòng khách. Day kéo It vào một cái ôm trước khi cậu rời đi.

"Mày có đói không?" Day hỏi. It liếc nhìn thức ăn trên bàn qua khóe mắt.

"Ai nấu?" It hỏi với giọng bình tĩnh.

"Tao và Jump!" Day thành thật trả lời.

"Hừ. . . Vậy tao sẽ không ăn. Tao đi tắm đây." It nắm lấy tay Day và bước ra khỏi bếp. It nhìn chằm chằm vào Jump, người đang ngồi trên ghế. Hai bên nhìn nhau không hài lòng và It vào phòng ngủ. Có tiếng gõ cửa phòng ngủ của It trước khi Nick mỉm cười bước vào. It đã tắm xong và đang nằm trên giường xem tivi.

"Chuyện gì vậy?" Nick lo lắng hỏi. Day gọi cho Neil và Nick để mời họ đi ăn cùng vì muốn It có bạn để nói chuyện và không khó chịu với Jump.

"Mày có khỏe không?" Nick hỏi với giọng điềm tĩnh.

“Tao đã thấy đứa trẻ đó, trông nó cũng không tệ lắm,” Nick nói. Bước vào, Jump vui vẻ chào đón Neil. Nick nhận thấy điều này và bước tới tìm It. It vẫn im lặng.

"Hắn đối với mày làm cái gì? Trông mày không tốt lắm!" Nick lại nói.

"Làm sao tao cảm thấy thoải mái được? Nói thật, thằng nhóc đó mới đến đây có một ngày, nó làm tao thấy thấp thỏm, nó làm tao bực mình suốt. Day cứ nói nó còn trẻ, không biết suy nghĩ nhiều, nhưng Day không từ bỏ việc ở bên cạnh tao, và tao không biết tại sao." It buông ra một khoảnh khắc khó xử.

"Tao hiểu mày mà It... nhưng thật khó cho Day. Một người là bạn của anh ấy và người kia là bạn trai." Nick cố gắng giải thích.

"Nhưng mày phải tin tưởng Day! Anh ta ấy rất yêu mày đấy, và anh ta chỉ yêu mỗi mình mày thôi." Nick nhắc lại, cậu muốn bạn mình tin vào chính mình.

"Và nếu là mày, mày sẽ làm gì? Nếu tên khốn đó nhắn tin với Neil, mày sẽ làm gì hả, Nick?" It hỏi

"Mày có thể chắc chắn rằng anh ấy sẽ ném Jump ra khỏi cửa sổ căn hộ. Haha… thôi nào, đừng căng thẳng. Day nhờ tao gọi cho mày để ăn trưa." Nick mỉm cười nói.

"Tao sẽ không ăn. Thằng nhóc đó đã giúp Day làm nó! tao sẽ không ăn bất cứ thứ gì của nó." It nói với giọng nghiêm khắc.

"Ra ngoài một chút đi. Tao chưa bao giờ thấy Day căng thẳng như lúc này!" Nick lại nói. It khẽ thở dài khi nghe điều đó, và cậu đồng ý ra ngoài với Nick.

"Nào, được rồi, giờ ăn nào Nong Ju... It!" Neil chào khi thấy It và Nick vào bếp. Bây giờ thức ăn đã được dọn ra, chiếc ghế bên cạnh Day đã bị Jump, người có vẻ mặt phớt lờ chiếm lấy.

"It, lại đây ngồi đi." Day đang bảo It ngồi vào một chiếc ghế khác cạnh Day, phía bên kia bàn. It liếc nhìn anh ta, trước khi bước tới ấm đun nước nóng.

"Mày đang làm gì thế?" Day cau mày hỏi. It mở ngăn tủ trên, lấy ra một gói mì, xé phong bì và thả vào bát.

"It, lại đây ngồi ăn đi!" Day trầm giọng nói. Anh biết It đang bướng bỉnh, nhưng It không quan tâm. Cậu đổ nước nóng vào một cái bát và đậy nắp lại. It muốn ăn ở ngoài bếp.

"P"It, anh ăn cơm đi, em và P’Day giúp nhau làm đồ ăn cho anh." Jump đứng dậy và đi về phía It, nhưng It biết rằng Jump cố tình nói rằng cậu ta và Day cùng nhau nấu ăn.

"Đừng có dây dưa với tao!" It khẽ nói rồi bỏ đi với bát mì của mình, nhưng Jump đã đi theo và nắm lấy tay áo của It.

"P"It, đợi đã..." Jump lại gọi.

"Ôi, nóng quá!!" Jump hét lên khi cái bát từ tay It đổ lên tay Jump vì cậu ta kéo tay It quá mạnh. It đã bất cẩn và để tuột chiếc bát khỏi tay.

"Ah!" It cũng rất ngạc nhiên. Day chạy qua Jump và vội đưa cậu bé đi rửa và gỡ mì ra. Trên cánh tay trắng nõn lập tức hình thành một đường sọc dài màu đỏ.

"Huh... P"Day, đau... đau quá!" Nước mắt trào ra. It đã không cố tình làm việc đó.

"Mày đang làm cái quái gì thế, It? Mày thật quá ngu ngốc để làm điều này!!" Day hét lên.

"Tao không phải cố ý, là cậu ta tự chạy đến nắm tay áo của tao!" It đã trả lời

"Đã có nhiều đồ ăn, sao mày còn phải ăn mì? Jump là trẻ con, mà mày còn trẻ con hơn." Day nói. It sững người và đôi mắt cậu nóng lên.

"Dừng lại đi, Day! It không cố ý làm điều này! Tại sao mày lại mắng cậu ấy?" Nick can thiệp.

"Hừ... đưa em đi bác sĩ... đau quá!" Jump lại hét lên, nở một nụ cười nhẹ mà Day không thể nhìn thấy, nhưng It, Nick và Neil đã nhìn thấy.

"Neil, chăm sóc It, tao sẽ đưa Jump đến bác sĩ." Day nói vì ít nhất anh phải chịu trách nhiệm về việc này.

"Tao không cho mày đi, cậu ta muốn đi, liền tự đi một mình đi!" It tức giận nói về sự đạo đức giả của Jump. Ban đầu It cảm thấy áy náy về chuyện đã xảy ra, nhưng nhìn thấy nụ cười của Jump, nó khiến It muốn thay tô mì và đổ một tô mới lên đầu.

"It, đừng có ngu như vậy!! Chờ tao ở đây. Lát nữa chúng ta sẽ có nhiều chuyện để nói đấy!" Day nói với giọng căng thẳng, rồi lặng lẽ rời đi cùng Jump. It đứng dậy và nhìn anh với vẻ khinh thường.

"Bình tĩnh!" Nick bước tới và vỗ vai bạn mình.

"Tao không muốn, Nick, nhưng hãy nhìn cách anh ta nói chuyện với tao đi!" It trả lời với giọng run run.

"Tao biết, từ lần đầu tiên tao gặpJump, cậu ấy đã là một cậu bé hư, nhưng tao không nghĩ rằng cậu ấy lại trở nên tồi tệ như vậy. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tao cũng sẽ không tin!" Neil nói. It đi vào phòng ngủ, lấy ví và điện thoại rồi rời đi.

"Mày đi đâu thế, It?" Nick hỏi

"Tao không muốn đi sau hai người đó, tao muốn ở một mình. Nếu anh ta về, hãy nói rằng tao đã trở về nhà của bố tao." It nói, cậu rất vui vì đã đậu xe ở đây. It bước ra bãi đậu xe trong khi Neil gọi điện cho Day, nhưng Day không mang theo điện thoại. It rời đi, cậu thật sự không muốn về nhà bố mẹ, cậu chỉ muốn bình tĩnh lại.

Điện thoại của It reo lên, cậu nhìn vào điện thoại và bấm trả lời

"Meen!" It nói với giọng run run

“It, có chuyện gì vậy… giọng mày không được tốt!” Meen lo lắng hỏi.

"Có chuyện gì à?" It hỏi

"tao chỉ muốn gọi và nói chuyện... uh... mày có cãi nhau với Day không?" Meen thận trọng hỏi.

"Meen, chúng ta gặp nhau được không?" It hỏi bạn gái cũ, hiện là bạn thân của cậu.

"Đừng quên uống thuốc bác sĩ đưa cho!" Day nói với Jump khi họ quay trở lại căn hộ. Anh ấy đưa Jump đến một phòng khám cách căn hộ không xa.

"Vâng!" Jump nhẹ nhàng đáp nhưng trong đầu lại nghĩ đến vẻ mặt của It khi bị Day mắng.

"P"Day... P’It có giận em không?" Cậu ta quay sang tỏ vẻ tiếc nuối.

"Tao sẽ cùng It nói chuyện!" Day nói khi định quay lại chung cư bây giờ để gặp It và nói chuyện với nhau. Anh không muốn It khó chịu như vậy. Đến căn hộ, Day và Jump đi lên lầu.

"Mày đang làm gì ở đây?" Day hỏi khi thấy Neil và Nick đứng trước cửa.

"Hừ, mày không nghe điện thoại!" Neil nói ngay và đưa Day điện thoại của anh ấy.

"Tại sao? Có chuyện gì vậy? It đâu?" Day lo lắng hỏi.

“It đã bỏ đi, cậu ấy chỉ nói rằng sẽ đến nhà của bố mình,” Nick nói. Day nghiến răng.

"Chết tiệt!! tao đã nói với It rằng nếu có chuyện gì thì cậu ấy cần nói chuyện và không nên chạy. Đừng để tao tìm thấy mày, It!" Day giận dữ chửi rủa khiến Jump phải giật mình kinh hãi.

"Anh đang đi đâu vậy? Jump nói, nắm lấy cánh tay của Day khi anh ấy chuẩn bị quay lại thang máy.

"Jump, tao đi tìm It. Neil, đưa Jump về nhà!" Day nói xong lập tức gỡ tay Jump bước đi, phớt lờ lời gọi của Jump.

"Được rồi, Jump tao sẽ đưa mày về nhà!" Neil nói với cậu bé vẫn đang nhìn theo Day.

"Không! em sẽ đợi P’Day ở đây!" Jump mở cửa phòng Day, phớt lờ Neil và Nick.

"Tao sẽ kéo cậu ta ra cho mày!" Nick đề nghị.

"Không, không sao đâu. Ở lại đây cũng được, tao muốn ở lại và xem khi nào Day nổi điên vì It. Mày biết đấy, khi cậu ta nổi điên, cậu ta sẽ không quan tâm đến bất kỳ ai!" Neil nói, khiến Nick lập tức mỉm cười.

"Chúc may mắn nhé, cậu bé hư! Nếu mày nghĩ rằng mày thích Day, mày cũng phải chấp nhận con quỷ đó!" Nick nói đùa

"Hay là chúng ta đi công viên đi." Meen đến gần It, lúc này đang ngồi trên chiếc ghế dài bằng đá cẩm thạch bên hồ. It quay lại và mỉm cười thân thiện với Meen.

"Tao muốn tìm một nơi yên tĩnh để tĩnh tâm!" It nói, và Meen ngồi xuống cạnh cậu.

"Mày đã cãi nhau với Day à?" Meen hỏi, đoán từ khuôn mặt hiện giờ của It.

“Tại sao những người yêu nhau rất nhiều luôn gặp khó khăn vậy?” It nói, nhìn vào bể bơi trước mặt.

"IT đang đề cập tới điều gì vậy?" Meen hỏi lại, biết rõ rằng It muốn trút sự bực bội của mình.

"Nó giống như câu chuyện của người thứ ba," It lại nói. Có một sự gián đoạn nhỏ. Truyện tay ba, là truyện dù cặp đôi yêu nhau, nhưng không có sự chung thủy.

"Uh... tao có nói gì đâu!" It vội vàng nói.

"Ừm, tao biết... năm đó là lỗi của tao. Tao phản bội... tao đã làm mày buồn." Meen khẽ nói.

"Khi Mac đến để tán tỉnh Meen, tại sao mày lại chia tay với tao và hẹn hò với anh ta? Chà, tao thực sự chỉ muốn biết tại sao?" It hỏi ngược lại.

"Hồi đó? tao thích mày, nhưng Mac quan tâm đến tao nhiều hơn. Mac rất tốt với tao, chúng tao không bao giờ cãi nhau và anh ấy luôn theo dõi tao, đó là lý do tại sao anh ấy hoàn toàn khiến tao yêu. Mac thực sự yêu tao." Meen kể chuyện Day xưa, It ngừng lại.

"Tao có một thói quen xấu, phải không?" It khẽ hỏi.

“Mày khùng, tốt bụng, muốn có người chiều lòng mình, nhiều hơn mức cho phép”, Meen nói, bởi khi đó It mới là học sinh cấp 3, hơn nữa lại là con một nên rất được cưng chiều bởi bố mẹ cậu ấy, vì vậy It không thể làm hài lòng bất cứ ai.

"Và một người như Day, mày nghĩ anh ấy sẽ làm hài lòng mày, hay anh ấy thích làm hài lòng người khác hơn?" It tò mò hỏi.

Điện thoại của It reo lên, anh cầm lên xem. Trái tim cậu rung động khi nhìn thấy số của Day.

"Mày không nhận sao?" Meen hỏi.

"Ừm, tao không nhận! Tao vẫn không muốn nói chuyện với anh ta." It nói, trước khi nhấn nút tắt tiếng thay vì gác máy.

"Mày có muốn trọc điên tao không, It?" Day cáu kỉnh chửi bới trong xe. Sau khi lái xe đến nhà bố mẹ It, anh phát hiện ra rằng It đã không đến đó. Vì vậy, Day tiếp tục tìm kiếm cậu.