Chương 3

"Phòng chuẩn bị lần thứ ba nội thành không cảnh báo!"

"Mục tiêu sơ tán khu vực đám đông hoàn tất!"

"Máy bay quấy nhiễu đã vào vị trí, tên lửa định hướng tùy thời phóng ra!"

......

Loạt mệnh lệnh tập trung vào phòng điều khiển của đài quan sát, thông qua đài vô tuyến thông báo cho bốn phương tám hướng, cứ như có chiếc dù vô hình thật lớn đang từ từ bung cánh, bao phủ bầu trời thành phố Thân Hải.

"Giám sát trưởng," Trần Miểu buông điện thoại vệ tinh xuống, mồ hôi lạnh đã ướt sũng thái dương: "Mặt đất vẫn không liên hệ được với chuyến bay MN538, tình huống hiện tại không rõ, làm sao bây giờ?"

Thẩm Chước đứng yên trước đài khống chế, từ tầm mắt của những người xung quanh nhìn lại, mặt bên của anh vừa tuấn tú lại lạnh lẽo, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.

"Gọi điện thoại cho quân khu." Anh chậm rãi nói, "Không đến lúc cuối cùng, tôi còn chưa đồng ý, không được phong tên lửa."

Bang —— bang!

Bọn cướp đã không ra hình người bay khỏi khoang điều khiển, một mạch đập thẳng vào khoang thuyền, làm hư cả vách ngăn, một tên còn ngã dưới gót chân của tiếp viên nữ.

Ba giây đồng hồ sau, toàn bộ hành khách tính cả tiếp viên hàng không cùng nhau hét: "A a a a ——"

"Không, không thể......" Trương Văn Dũng run rẩy nhìn chằm chằm đánh giá cấp S trên ngực Bạch Thịnh: "Giả, nhất định là giả......"

Kỳ thật người đời vẫn luôn truyền lưu về biến dị giả cấp S, nhưng ghi chép thật sự quá ít. Chỉ có một ít tư liệu tiết lộ, rằng trên toàn cầu chỉ có 20 người là Tiến Hóa giả cấp S, nhưng bọn họ cụ thể biến thành bộ dạng gì, có được dị năng gì, thậm chí còn là nhân loại hay không, đều không thể nào biết được.

"Tao không tin!" Trương Văn Dũng nổi giận gầm lên một tiếng, trong tuyệt cảnh bộc phát ra bạo nộ điên cuồng, mạnh mẽ vung tay lên ——

Mây đen ngoài cửa sổ cabin cuồn cuộn, ngàn tia chớp đánh xuống, thiết bị chắn gió của cabin theo tiếng vỡ ra vô số mảnh.

"A, khống chế khí hậu sao?" Bạch Thịnh vuốt cằm.

"...... Ai cũng đừng nghĩ sẽ bắt được tao," Trong sấm chớp mưa bão Trương Văn Dũng vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn: "Chúng mày cùng tên quỷ giám sát kia chết hết đi!"

Máy bay chấn động kịch liệt, sau đó đột nhiên không trọng lực, mạnh mẽ lao xuống mặt đất.

Đầu ghế phụ đâm sầm vào đồng hồ đo, tập thể trong khoang thuyền cùng nhau sợ hãi kêu lên!

Bạch Thịnh một tay che lại cái trán đầm đìa máu của ghế phụ, một tay lập tức nắm chặt: "Anh em, cậu quá nôn nóng, nhẹ nhàng một chút không được sao?"

Năm ngón tay y đột nhiên mở ra.

Trương Văn Dũng còn chưa kịp phản ứng lại, bên tai chỉ nghe thấy tiếng vang cực lớn: Bang! Bang! Bang! Bang!

Tay chân hắn đồng thời chảy máu, thân thể bị phản chiết thành khối hình cầu, lấy góc độ khủng bố uốn cong về phía sau, cả người như biến thành chiếc đèn l*иg máu chảy đầm đìa.

"A ——"

Trương Văn Dũng thốt ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nhưng sau đó đột nhiên im bặt —— chỉ thấy Bạch Thịnh làm động tác im lặng, dòng không khí nháy mắt chặn lấy thanh quản của hắn.

Máy bay lần nữa được khống chế, toàn bộ hành khách ngồi xuống chỗ của mình.

"Tao cùng mày khác nhau, mày chẳng khác gì paramecium tiến hóa thành người lắm," Bạch Thịnh nhàn nhạt nói.

Bang! Súng tự động rơi trên mặt đất khoang điều khiển.

Vừa rồi bọn cướp dùng họng súng chỉ vào Bạch Thịnh cuối cùng toàn thân run rẩy, sử dụng tay chân bò về phía sau, cứ như đang sống sờ sờ lại thấy ác ma: "Thực...... Thực xin lỗi...... Tha mạng, tha mạng......"

Lúc này tay hắn đột nhiên đυ.ng phải thứ gì đó phía sau, theo bản năng quay đầu nhìn, vậy mà lại là quyển sách rơi trên mặt đất.

Quyển sách lớn đến đáng sợ tràn ngập hơi thở nhảm nhí, chỉ duy nhất gái thỏ cùng tên tác giả "Bạch Thịnh", bốn chữ này thấy được rất rõ ràng.

Trong phút chốc bọn cướp đột nhiên nhanh trí hẳn lên.

"Sách, sách hay!" Hắn luống cuống tay chân đem quyển sách đặt ở trước mắt, sợ hãi mà ngẩng đầu nhìn Bạch Thịnh, run rẩy nói: "Là, tư tưởng tác giả siêu sắc bén! Tôi đây mua, mua một trăm quyển luôn!"

Bạch Thịnh nghiêng mặt đi tới, từ trên cao nhìn xuống hắn, phút chốc mà câu lên khóe miệng.

"Muộn rồi."Hắn cười nói, "Tình cảm muộn màng rẻ hơn cỏ."

Tay hắn vung lên.

Máu tươi bắn tung toé ra bốn phía, xương cốt kêu rên cùng tiếng hét thảm thiết vang lên, vang vọng cả cabin.

Mặt đất, phòng khống chế đài quan sát.

"Này? Này?" Bộ đàm đã ngắt từ lâu đột nhiên bắt đầu sột soạt, tiếp theo là một giọng nói lười biếng: "Đây là chuyến bay MN538, có thể nghe thấy không?"

Phòng khống chế bận rộn, tất cả bước chân đều như bị nhấn nút tạm ngừng.

Mọi người cứng đờ, quay đầu lại nhìn bàn điều khiển, khó mà tin được lỗ tai của mình.

Thẩm Chước con ngươi nhíu chặt, tạm dừng mấy giây sau mới treo điện thoại vệ tinh của quân khu, duỗi tay cầm lấy bộ đàm: "Anh là ai?"

"Tôi là một hành khách vô tội bị vạ lây lúc nào cũng có thể kiện hãng hàng không phá sản," Bạch Thịnh ngồi ở vị trí cơ trưởng, một bên cầm bộ đàm một bên dùng khẩu hình trấn an ghế phụ hơi thở đang thoi thóp, không tiếng động nói: "Tôi nói giỡn ắ ——"

Ghế phụ: "............"

"Ba tên kẻ cướp máy bay đã được khống chế, nhưng mà cơ trưởng bị thương nghiêm nặng, phó cơ trưởng nhìn thì cũng sắp xỉu up xỉu down rồi, nhiên liệu bây giờ còn ......" Bạch Thịnh nhíu mày quan sát dáng vẻ máy bay, mấy giây sau mới chịu nói: "Thấy không rõ, phó cơ trưởng mới vừa dùng đầu đập vào bảng điều khiển."

Ghế phụ hấp hối không thể nhịn được nữa giãy giụa, nhưng há mồm chỉ phí công mà "Ọc!" một tiếng, nôn ra một ngụm máu.

"Trước mắt cần phải hạ cánh khẩn cấp, nhưng tôi đối với máy bay dân dụng như B777-300ER chở khách không thạo lắm, yêu cầu đài quan sát hỗ trợ hạ cánh khẩn cấp. Có thể cho chạm đất không?"

Phòng khống chế "Oanh" một tiếng.

Vô số người kinh hoảng thất thố, vô số người lớn tiếng kêu la, không đếm được có bao nhiêu tiếng động lớn nhỏ thông qua đài vô tuyến truyền tiến khoang điều khiển, Bạch Thịnh kiên nhẫn chờ đợi.

Một lát sau, hắn rốt cuộc nghe thấy một thanh âm rõ ràng ổn định từ đầu bộ đàm kia truyền đến.

"Tôi là đài quan sát." Thẩm Chước đứng ở cửa sổ sát đất, ngẩng đầu nhìn trời cao: "Cho phép hạ cánh, yêu cầu làm theo tất cả chỉ thị."

Mười phút sau.

Máy bay dân dụng thật lớn rít gào, từ từ đáp xuống sân bay, hơn một trăm dị năng giả của phòng giám sát vây quanh sẵn sàng đón quân địch, họng súng san sát lập loè ánh sáng trắng.

Thẩm Chước đeo tai nghe chiến thuật có micrô ở cổ họng, ngón trỏ đã đè ở cò súng, đáy mắt sâu thẳm nhắm chặt cửa khoang máy bay.

Mỗi phút mỗi giây đều trở nên vô cùng dài lâu, sau một lúc cửa khoang rốt cuộc "Keng" một tiếng bị kéo mạnh ra, vẻ mặt mọi người đều rất căng thẳng.

Một thân ảnh trẻ tuổi xuất hiện sau khoang cửa, là Bạch Thịnh.

Người này thân cao đến gần 1m9, trên vai vác balo có găng tay boxing cùng bóng rổ, nửa người trên là chiếc áo sơ mi, nhưng chỉ đóng hai cái cúc áo phía dưới, mơ hồ lộ ra đường cong cơ bụng rắn chắc.

Bên trái xương quai xanh, chữ S đỏ chói xuất hiện trong mắt mọi người.

"......"

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Hai mắt Bạch Thịnh trời sinh đã cực kỳ sắc bén, vết máu dính trên mi mắt còn chưa khô, khi hắn nhìn xuống, đáy mắt rõ ràng lập loè sự lạnh băng khó thấy.

"Cấp S kìa......" Trong đám người truyền đến thanh âm hít một ngụm khí lạnh.

Sau đó, Bạch Thịnh lật mặt nhanh như chớp, cười cười thân thiện, như gió xuân quất vào mặt, đối với đông đảo họng súng phất tay chào hỏi: "Hello mọi người!"

Rồi hắn nhảy xuống.

Từ cửa khoang đến mặt đất cách đến 3 mét, hắn nhảy xuống lại không phát ra tiếng gì, hai tay kéo theo vật lớn, bạch! Bạch! Mà nện xuống.

Đó là hai sợi dây thừng leo núi, mỗi sợi buộc một nhóm người vặn vẹo, tay chân rối rắm không nhìn rõ dạng, cứ y như bánh quai chèo hình người vậy, bên trái là hai tên động phạm cướp máy bay xương cốt đã gãy, tay chân chồng lên nhau, bên phải là thân thể sống sờ sờ bị uốn thành hình xoắn ốc thủ phạm chính Trương Văn Dũng.

Trong phút chốc lòng mọi người nhảy rộn, cho dù là nhóm giám sát kiến thức rộng rãi thiếu chút nữa cũng ói mửa. Trần Miểu vội vàng che mặt không nhìn nữa, ra hiệu cho thuộc hạ áp giải tội phạm cùng mình.

Nhưng mà vài người còn chưa kịp tiến lên, Bạch Thịnh đã ngăn cản bọn họ: "Từ từ, trả lời nghi vấn của tôi trước."

Trần Miểu gian nan mà dùng ánh mắt xin hắn hỏi nhanh lên.

"Trước khi bọn cướp nổ súng với tôi, tôi nghe thấy trong bộ đàm có người nói hắn sẽ không cùng tội phạm giao dịch, vậy tên hỗn tướng kia là——"

"Tôi."

Bạch Thịnh quay đầu lại, đối diện ánh mắt của Thẩm Chước.

Trang phục của giám sát trưởng cùng những người khác ở phòng giám sát thành phố Thân Hải luôn khác nhau, tây trang đen vừa vặn, áo sơ mi trắng, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, môi mỏng xinh đẹp mím lại theo thói quen.

Găng tay da màu đen vừa mỏng vừa khít, có thể nhìn thấy các đốt ngón tay thon dài, ngón trỏ cầm cò súng vẫn luôn không nhúc nhích.

Đến cả tiếng gió cũng như đọng lại, quanh mình không ai dám động, thậm chí không ai phát ra âm thanh, rất nhiều họng súng rõ ràng đều không quá ổn định.

"......"

Trước mắt bao người, sắc mặt của Bạch Thịnh đã xảy ra biến hóa cực kỳ phức tạp, giống như có chút tức giận lại rất thoải mái, sau một lúc lâu mới thở dài lẩm bẩm nói: "Xinh đẹp thật là vũ khí có sức thuyết phục nhất trên đời...... Hiện tại tôi tin rồi."

"Tôi bỏ qua cho cậu, giám sát trưởng." Bạch Thịnh cao giọng, hếch cằm với Thẩm Chước: "Tới làm giao dịch với tôi đi!"

Đáy mắt Thẩm Chước nhìn không ra chút gợn sóng nào.

Bạch Thịnh ý bảo anh tới xem dây leo núi hắn đang cầm trên tay: "Tôi không đυ.ng tay nữa, cậu mau tới đây thắt nút đi, ba gã cướp này liền giao cho phòng giám sát thành phố Thân Hải các cậu, đồng thời bỏ qua tất cả, thế nào?"

Chỉ đơn giản như vậy?

Nếu chỉ xem mặt mà nói thì Bạch Thịnh sẽ khiến cho mọi người đều có cảm giác dễ thân, nhưng tất cả mọi người đều biết, Tiến Hóa giả cấp S tố chất cận chiến có thể so với vũ khí hình người, cho dù chỉ đứng đó cười cười, cũng sẽ khiến bọn họ có cảm giác bị áp bách.

"......" Thẩm Chước nghiêng đầu đưa mắt ra hiệu cho Trần Miểu, ý bảo cậu ta đi qua đi.

"Tôi bảo chính là cậu, giám sát trưởng." Bạch Thịnh nhấn mạnh.

Sau đó hắn nhướng mày mỉm cười: "Tôi thích được người đẹp phục vụ hơn."

Một khắc kia tất cả mọi người đều trộm nhìn bóng dáng Thẩm Chước, suy đoán anh giờ nên có vẻ mặt gì, nhưng chú định sẽ không có được đáp án.

"......"

Chỉ thấy Thẩm Chước bất động tại chỗ khoảng mấy giây,rốt cục thở ra một hơi, đem súng giao cho Trần Miểu, vững vàng bình tĩnh đi tới, đứng ở trước mặt Bạch Thịnh.

Thẩm Chước thân cao lại thon dài, nhưng khi mặt đối mặt, tầm mắt anh chỉ tới cằm Bạch Thịnh, rũ mắt không nói một lời, đem toàn bộ cúc áo cài lại.

"Có chuyện tôi rất tò mò." Bạch Thịnh hơi nghiêng đầu, ở bên tai Thẩm Chước nhẹ giọng hỏi: "Nếu hôm nay tôi không ở trên chuyến bay này, vậy chuyện lần này cậu sẽ giải quyết thế nào cho tốt đây?"

"...... Trong quá trình nhân loại và Tiến Hóa giả cùng tồn tại, không có bất cứ lần xung đột nào là tốt." Ít khi Thẩm Chước mới trả lời.

"Phương pháp xử lý và kỹ thuật đàm phán từ lâu vốn đã không thể áp dụng với đám bắt cóc con người, bởi vậy mỗi lần dị năng giả phạm tội đều có rất nhiều người bỏ mạng, mà tôi cần phải nghiêm khắc dựa theo điều thứ nhất trong sổ tay làm việc để tiến hành xử lý."

Gió thổi qua sân bay trống trải, chỗ cao phi cơ cửa sổ mạn tàu thượng, lộ ra các hành khách hoảng sợ mà mờ mịt mặt.

"Cho nên," Thẩm Chước nâng mắt, "Nếu tiến hóa rơi xuống đầu người thường, đều chính là tai họa ngập trời."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, khoảng cách gần như vậy, Bạch Thịnh thậm chí có thể thấy bóng dáng của mình trong mắt người nọ.

"Đây là thứ khiến cậu cứng rắn chống lại, có thái độ không tốt đẹp mấy với Tiến Hóa giả trên toàn cầu sao," Bạch Thịnh khóe miệng câu lên, "Giám sát trưởng Thẩm Chước?"

Thẩm Chước không trả lời, đóng xong cúc áo cuối cùng ở chỗ xương quai xanh của Bạch Thịnh, lui ra phía sau nửa bước, ngẩng đầu bình tĩnh đối diện với hắn:

"Tuân theo pháp luật, không được phạm tội. Sổ tay làm việc của giám sát trưởng, điều một khoản một quy định tôi cần phải tỏ vẻ thân thiện với anh."

Bạch Thịnh: "......"

Trần Miểu ngừng thở, căng da đầu dẫn người tiến lên, thật cẩn thận từ hai tay Bạch Thịnh cầm lấy dây leo núi, đem ba tên cướp hoàn toàn nhìn không rõ sống chết kia kéo vào xe phòng chống bạo lực.

Một tổ cứu hộ khác chạy vào máy bay chở khách, chuẩn bị sửa lại cabin, cứu người bị thương ra.

"Tôi đại biểu phòng giám sát thành phố Thân Hải cảm ơn Bạch tiên sinh đã vì an toàn của thành phố mà cống hiến hết mình." Thẩm Chước lễ phép mà cúi đầu: "Chào mừng về nước, lời chào đã được gửi đi, xe của phòng giám sát sẽ hộ tống anh rời khỏi sân bay này."

Một chiếc xe hơi bọc thép chậm rãi chạy tới, ngừng ở bên cạnh hai người, Thẩm Chước mở cửa xe làm ra tư thế "Mời".

Rất tốt, rất thân thiện.

Bạch Thịnh vuốt cằm ngồi vào trong xe, Thẩm Chước đang muốn đóng cửa, đột nhiên bị hắn duỗi tay chống lại: "Từ từ, có thể cho tôi mượn sổ tay làm việc của giám sát trưởng mấy người không...... Để tôi mượn đọc thử?"

Hai người cách cửa sổ xe đối diện nhau, Bạch Thịnh đầy mặt tò mò.

"Mỗi quyển sổ tay làm việc đều sẽ căn cứ theo tính cách của giám sát trưởng đó mà cho ra nội dung khác nhau." Thẩm Chước lãnh đạm trả lời, "Quyển của tôi vừa dài dòng lại không thú vị, tôi hy vọng chỉ có mình tôi biết nội dung thôi là được."

Bạch!

Cửa xe đóng lại, sau đó chậm rãi chạy về phía trước.

Nhìn kính chiếu hậu thân ảnh Thẩm Chước càng đi càng xa, Bạch Thịnh rốt cuộc không nhịn được nữa, mở di động ra hỏi tài xế: "Anh em."

"Bạch tiên sinh mời nói."

"Muốn có một trăm vạn tiền mặt sống cả đời không?"

"......" Tài xế khó có thể tin mà quay đầu nhìn hắn, cảm động nói: "Bạch ca, có tiền hay không không quan trọng, chủ yếu là tôi kính nể nhân phẩm của cậu —— lên núi đao xuống biển lửa gì tôi cũng làm được, nói đi!"

Bạch Thịnh cổ vũ mà vỗ vai hắn: "Đi trộm sổ tay làm việc của giám sát Thẩm tới cho tôi đi, có được không?"

Bên trong xe đột nhiên trầm mặc.

Tài xế chậm rãi nói: "Ca, giá phải trả chính là cả nhà diệt môn đó."

Mặt trời lặn dần về phía tây, tại sân bay người đến người đi, tất cả hành khách đều bị nhân viên làm việc của phòng giám sát kiểm tra đưa xuống máy bay, rất nhiều người ngay cả đứng cũng không vững, run run rẩy rẩy mà tựa vào nhau.

"Ô oa —— oa ——" Một bé con tầm bốn năm tuổi trong đoàn rối ren lạc đường, khóc đến cả mặt đỏ bừng, xoay người đυ.ng đầu vào chân phải của Thẩm Chước.

"......"

Thẩm Chước trầm mặc, cúi người sờ đầu bé, đem bé ôm lên.

"Xin lỗi thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi......" Một cô gái trẻ tuổi dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác chạy như điên tới, liên tục nói lời cảm ơn, kinh sợ mà đem cô nhóc từ trong ngực Thẩm Chước ôm đi.

"Giám sát trưởng." Trần Miểu bước nhanh tới, thấp giọng nói: "Trung tâm phòng giám sát mới vừa gọi điện thoại tới, yêu cầu ngài trần thuật lại sự kiện cướp máy bay lần này, xe chuyên dùng đã chờ ở bên ngoài."

—— Trung tâm phòng giám sát đã gây khó dễ với thành phố Thân Hải này từ lâu, từ ngày đầu tiên Thẩm Chước lên nhậm chức đã bắt đầu rồi.

Thẩm Chước gật đầu, lại không lập tức nhích người, chỉ lẳng lặng nhìn các hành khách cách đó không xa khóc thút thít, đột nhiên hỏi: "Tình huống của những người bị thương thế nào?"

"Chỉ có hai vị chính và phó cơ trưởng bị thương nghiêm trọng, phần lớn chỉ mất máu nhưng khá ổn định, cũng may là không có người tử vong."

"...... Tên họ Bạch kia chắc là có dị năng chữa trị." Thẩm Chước nhẹ giọng nói.

Chữa trị thuộc về loại dị năng hiếm thấy, trên toàn cầu tỷ lệ tồn tại có thể nói là ngàn dặm chọn một, nhưng Bạch Thịnh cấp S này lại càng hiếm thấy hơn, cho dù hắn có lung tung lộn xộn đến đâu cũng rất bình thường.

Trần Miểu như nghĩ cái gì mà vuốt cằm: "Không nghĩ tới thành phố Thân Hải của chúng ta sẽ đột nhiên có một tên cấp S tới thăm, sau khi Phó ca chết tôi đây cũng là lần đầu tiên thấy một cấp S đó......"

Sau đó cậu ta thoáng nhìn ánh mắt của Thẩm Chước, rùng mình một cái rồi mới phản ứng lại: "Thật xin lỗi học trưởng! Tôi không cố ý!"

Thẩm Chước dùng đôi mắt đen vô hồn lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu ta, không nói một lời.

"......" Trần Miểu hồn bay bốn phía đối diện với anh, lúc lâu sau vẫn không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Học...... Học trưởng, nếu phòng giám sát của chúng ta có một thêm tên cấp S như vậy, thì trung tâm giám sát kia chắc chắn sẽ không dám gây khó xử cho chúng ta. Hay là ngài nghĩ cách chiêu mộ anh ta gia nhập bộ của chúng ta đi?"

Thẩm Chước thu hồi ánh mắt, xoay người đi qua sân bay, hướng tới chiếc xe màu đen xa xa chuyên dùng kia.

"Không." Anh lạnh lùng mà trả lời, "Nguyện vọng sinh nhật mỗi năm của tôi, chính là cách xa Tiến Hóa giả một chút."

"—— Hả?!" Trần Miểu trợn tròn mắt: "Bao, bao gồm cả tôi sao? Học trưởng! Học trưởng ——"

Ánh chiều hoàng hôn buông xuống, đèn phương xa rực rỡ sắc màu.

Đô thị thật lớn dần bị màn đêm bao phủ, cuối bầu trời xanh thẳm, hai ba ngôi sao lập lòe ánh sáng nhỏ bé.

9 giờ tối, kênh tin tức.

"Hôm nay tại sân bay thành phố xuất hiện chuyện cướp máy bay ác tính, chúng tôi đã xác nhận, ba tên kẻ cướp máy bay lần này chính là bọn cướp bóc ngân hàng thành phố Thân Hải ngày trước, lần này toàn bộ bị bắt giữ đã phải thụ án......"

Trong phòng bệnh mục nát, TV kiểu cũ lập loè ánh huỳnh quang yếu ớt.

Hình ảnh biến hóa không ngừng, trước màn ảnh là hành khách ôm đầu khóc rống cùng người nhà. Các phóng viên đuổi tới như điên, một chiếc xe màu đen bọc thép biển số sáu số 1 chuyên dụng chậm rãi rời khỏi sân bay.

Trên ghế xe là người mặc tây trang cùng sơ mi trắng, sườn mặt trầm tĩnh không chút biểu tình, nhưng chỉ mới quay tới thôi, cửa sổ xe đã đóng lại.

TV trước, một thanh niên trẻ tuổi dáng người thon dài ngồi trên xe lăn, đáy mắt mang theo ý cười, một tay chống cằm, lẩm bẩm nói: "Thẩm Chước......"

Căn phòng thấp bé cũ nát, cứ như đã từng bị lửa lớn thiêu qua, vách tường cháy đen cùng tàn gạch bẩn thỉu ở thập niên 80 của thế kỷ trước. Nhưng trang phục của thanh niên này lại cực kỳ văn nhã, áo sơ mi quần dài cắt may rất gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn lại tuấn lãng, đôi mắt đen như hắc diệu thạch thâm thúy mà ôn nhu.

Trên người y tràn ngập hơi thở sang trọng, cùng những thứ xung quanh mình rất không hợp nhau.

Hình ảnh trên màn ảnh vừa chuyển, bắt đầu giới thiệu về tin tức quốc tế tiếp theo, thanh niên tuổi trẻ không thèm để ý đến mà thu hồi tầm mắt: "Đi thôi."

Hai người canh ở cửa, trong đó có một người phụ nữ tóc ngắn màu xanh lục lập tức tiến lên đẩy xe lăn, đẩy hắn ra khỏi cửa phòng.

—— Cửa ngoài phòng mở rộng lối đi, cách đó không xa chính là núi rừng mênh mông, trong lòng núi chính là thôn trang yên ả.

Xe việt dã đậu trên đất trống chờ thật lâu sau, mấy chục đèn xe chiếu sáng kiến trúc phía sau bọn họ, hóa ra chính là một trung tâm y tế đã bị thiêu cháy từ lâu giờ đã biến thành đống đổ nát..

Mấy chục tên vai vác súng, Tiến Hóa giả đạn lên nòng đứng trang nghiêm ở phía xa, mà một tên đàn ông bị áp giải quỳ xuống đất, mặt xám mày tro chật vật bất kham, nửa bên tai trái đã bị sống sờ sờ mà xé xuống, máu tươi như nước cuồn cuộn chảy xuôi xuống gương mặt.

Nhìn thấy người trẻ tuổi ngồi trên xe lăn được đẩy ra, nam nhân kia hai mắt sáng ngời, té ngã lộn nhào mà xông đến ôm chân phải của y: "Vinh tiên sinh! Vinh tiên sinh tôi sai rồi! Tôi chỉ là nhất thời xuất hiện lòng tham, cầu xin ngài đó tôi không muốn chết!......"

Hừ một tiếng, tay của nữ nhân tóc ngắn xanh lục đột nhiên hóa thành dây leo, như tia chớp phóng lên không trung, đem nam tử quất ngã xuống đất.

Người trẻ tuổi trên xe lăn bị gọi là Vinh tiên sinh khoát tay, ngăn cản dây đằng của nữ sỉ.

"Đồ đâu?" Y ôn hòa hỏi.

Một thủ hạ lập tức tiến lên, chặt đứt dây leo treo trên cổ nam nhân, cúi đầu hai tay dâng lên phía trước.

Chỉ thấy đó là một ống cách ly trong suốt, cái ống có chứa cục đá màu đen lớn bằng móng tay, mặt ngoài thô ráp đá lởm chởm, lại óng ánh ánh sáng xanh, cứ như sương mù nhẹ nhàng mà thần bí, giống ngôi sao lập loè trong trời đêm.

Là một viên thiên thạch.

5 năm trước, 4000 viên thiên thạch như vậy rơi xuống trái đất, khiến cho nhân loại đột nhiên tiến hóa, xã hội nhân loại lần nữa loạn lạc. Từ đó về sau này các viên thiên thạch đều bị chính phủ các quốc gia đào móc nghiên cứu, tất cả đều bị giấu trong trung tâm nghiên cứu tuyệt mật, khiến thế giới không còn thấy nó nữa.

Người thường có tiềm lực chỉ cần tiếp xúc với thiên thạch này liền sẽ tiến hóa, bởi vậy chúng nó còn bị gọi là khối tiến hóa, ở chợ đen có giá đến trên trời.

"Tôi, tôi không phải muốn bán đi, bởi vì dị năng của tôi quá yếu, chỉ là muốn có thêm nhiều sức mạnh hơn......" Nam nhân kịch liệt phát run nước mắt nước mũi đều chảy ròng: "Tôi lần sau sẽ không dám nữa, cầu xin ngài, cầu xin ngài đừng gϊếŧ tôi!......"

"Ngươi muốn sức mạnh sao?" Vinh tiên sinh hơi cúi người về phía trước, chen ngang lời xin tha của hắn.

Nam nhân che lại tai trái đổ máu: "Đúng, đúng vậy!"

Vinh tiên sinh cười rộ lên, không chút để ý mà tựa lưng vào ghế ngồi.

Y đem thiên thạch nhẹ nhàng ném lên lại bắt lấy, như trầm ngâm cái gì, cứ như thế lặp lại đến bốn năm lần liền, mới tùy tay đem thiên thạch ném về phía trước, ném ở trên bờ cát trước mặt nam nhân kia.

"Trong vòng nửa tháng, đem giám sát trưởng thành phố Thân Hải đến trước mặt ta, vậy nó chính là của ngươi."

Nam tử trừng lớn hai mắt, thực sự không thể tin hai tai của mình.

"Trong vòng nửa tháng hoàn thành giao dịch, ngươi sẽ vĩnh viễn có được sức mạnh tiến hóa ngươi muốn, trở thành một trong những người mạnh nhất của chúng ta; nếu không......"

Vinh tiên sinh mềm nhẹ mà dừng một chút, nhìn xuống hắn.

"—— ngươi cùng dị năng của ngươi, đều sẽ bị ta thu về cả gốc lẫn lời, hiểu chưa?"

Nam nhân kịch liệt thở hổn hển, lòng bàn tay gắt gao nắm lấy khối thiên thạch tiến hóa, đáy mắt xuất hiện ánh sáng tuyệt vọng, một lúc lâu sau mới cắn răng khàn giọng nói: "Tôi, tôi hiểu rồi."

Vinh tiên sinh cổ vũ mà vỗ vai hắn, xe lăn đi ngang qua, hướng tới chỗ xe việt dã.

"—— Vinh tiên sinh!" Nam nhân đột nhiên nhớ tới cái gì, bò quỳ mấy bước đuổi theo, quỳ trên mặt đất nhanh chóng hỏi: "Giám sát trưởng của Thân Hải, tên Thẩm Chước kia, tôi có thể đem thi thể của hắn mang cho ngài đúng không?"

Như không nghĩ tới vấn đề này, Vinh tiên sinh tạm dừng một chút.

Sau đó y chợt bật cười, quay đầu đánh giá kia nam tử kia một lát, nói: "Nếu ngươi có thể gϊếŧ chết hắn, vậy ta liền thưởng cho ngươi phần thưởng tối cao nhất...... trường sinh bất lão."

Nam nhân hai mắt trừng lớn.

Vinh tiên sinh mỉm cười xoay người rời đi.

Dưới bầu trời đêm rộng lớn, mấy chục chiếc xe việt dã xếp thành một hàng, dọc theo đường núi gập ghềnh chạy như bay, dần dần biến mất trong núi sâu tĩnh mịch.

Châu :Thật ra đồng hồ đo là một bộ phận của khoang điều khiển máy bay.Hồi Thiên - Chương 3B777-300ERHồi Thiên - Chương 3Tai nghe chiến thuậtHồi Thiên - Chương 3