Chương 4: Có người đánh lén pha lê của tôi

Chapter 4

Tác giả: Hoài Thượng

Mấy ngày sau.

Thành phố Thân Hải.

Nhịp trống đinh tai nhức óc vang lên, ánh đèn rực rỡ ở sân nhảy quét tới quét lui, đám người say mê cùng DJ tận tình kêu gọi.

Hắc đào A cùng champagne(Sâm panh) như suối phun theo tầng tầng lớp lớp tràn xuống, tỏa sáng rực rỡ quyến rũ, một nhóm các cô gái uống champagne ồ lên vỗ tay hoan hô, cứ như muốn đảo loạn cả hộp đêm: “Anh tuyệt thật!”

“Triệu ca mạnh nhất!”

……

Rầm một tiếng vang lên, Triệu Thuân đem bình rượu rỗng tùy tay dùng sức bóp chặt, thuận tay ôm thiếu niên bồi rượu thanh tú bên người, gác chân cười nói: “Tao nghe nói họ Thẩm kia từ thành phố B tới Thân Hải, toàn bộ Tiến Hóa giả của Thân Hải các người đều bị hắn biến thành chim nhốt trong l*иg, chắc nghẹn khuất lắm nhỉ?”

Đám bạn hồ ly ngồi trên ghế dài, trong đó một người cười khổ: “Không phải tôi nói láo chứ, Triệu ca à, nhà anh ở thành phố B đương nhiên là muốn thế nào cũng được, nhưng ở Thân Hải này vẫn là nên cẩn thận một chút đi. Cách làm việc của Thẩm Chước cậu chưa thấy qua đâu……”

Những người bên cạnh cũng khó nhịn mà phụ họa, Triệu Thuân thấy thế thương hại: “Bọn bay đúng là không có tiền đồ, họ Thẩm kia lúc ở thành phố B cũng chẳng kiêu ngạo như vậy đâu, sao chỉ vừa mới đến Thân Hải này liền giáo huấn các người thành như vậy chứ!”

Nhóm người mày nhìn tao tao nhìn mày, người trước kia mở miệng tò mò hỏi: “Là sao Triệu ca, anh biết gì về hắn sao?”

Đúng là một đám thật sự đã uống say, nếu là đám người bình thường chắc chắn sẽ không dám ở sau lưng xì xào Thẩm Chước. Triệu Thuân cười ha ha khoát tay: “Đến cái này cũng không biết? Họ Thẩm lúc trẻ là một học giả, ở trung tâm viện nghiên cứu làm chủ nhiệm, chuyên môn lấy Tiến Hóa Giả tới làm để làm vật thí nghiệm, không có Tiến Hóa Giả nào không hận hắn. Nếu không có Phó Sâm che chở, hắn đã sớm bị người chửi chết cả vạn lần rồi……”

“Phó Sâm?” Có người say khướt mà phản ứng lại, “Người này không phải là lão đại của trung tâm phòng giám sát lúc đó sao, che chở họ Thẩm làm gì?”

Triệu Thuân phụt cười một tiếng, trong ánh mắt có vẻ chế nhạo cùng hạ lưu không thèm che giấu, vươn người về trước đè thấp thanh âm:

“Nghĩ thử coi, tại sao?”

Nhóm người này chơi đến vui vẻ, nghe vậy an tĩnh hai giây, sau đó một đám trong lòng hiểu rõ không nói ra mà cười ha hả.

Thiếu niên trong lòng ngực Triệu Thuân lo lắng động đậy, một tay chống cằm, như lơ đãng mà che đi chiếc khuyên tai nghe lén, lại bị một nữ bồi rượu khác âm thầm đè lại.

Hai người rót rượu liếc nhau, nhìn mặt nhau cũng đã hiểu rõ mấy lời muốn nói.

“Triệu ca.” Thiếu nữ rõ ràng thuần thục hơn, cố nặn ra nụ cười quyến rũ: “Nói những cái thứ mất hứng làm gì nha, tới đây, giúp em gái ném xúc xắc đi……”

“Không đúng nha,” lúc này bên ghế dài có người tò mò mà thò qua, “Phó Sâm không phải sớm đã chết rồi sao, tôi hình như nghe người ta nói chính là bị Thẩm Chước tự mình gϊếŧ chết mà?”

“Nữ bồi rượu” giật mình một cái, suýt chút nữa làm gãy luôn bộ móng của mình.

Triệu Thuân rung đùi mà cầm ly Whiskey, nói: “Đừng có nực cười như vậy, chẳng phải họ Thẩm kia chỉ là người bình thường thôi sao? Hắn ghét Tiến Hóa Giả, hắn chính là tên tâm lý biếи ŧɦái thích đem người biến thành cẩu, dưỡng không thành đều sẽ bị hắn nghĩ cách trị chết, lại móc tim móc phổi ăn luôn cũng không chừng!”

Nói rồi chính hắn cũng tự nở nụ cười: “—— Tôi thấy rất kỳ quái, họ Thẩm rốt cuộc trông như thế nào, có thể khiến Phó Sâm đang sống sờ sờ mà treo cổ trên thân cây có độc kia?”

Chung quanh ồn ào tiếng cười.

Thẩm Chước cực kỳ ít nói, lại rất ít khi xuất đầu lộ diện, đám đang ngồi kia cũng chưa ai gặp qua anh, nhưng người trong giới xã hội thượng lưu đều từng nghe tin mặt anh rất đẹp, lại đám người thường xuyên qua đều nửa tin nửa ngờ.

“Nói không chừng họ Thẩm kia thực sự là vậy đó nhỉ?”

“Chắc chắn là vậy rồi!”

“Ai biết đã xảy ra chuyện gì, ha ha ha……”

Nam bồi rượu tiểu sắc mặt trắng bệch, nhìn kỹ mới phát hiện đồng tử của cậu đang co rụt lại, một tay gắt gao che lại khuyên tai, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Đám ô ngôn uế ngữ thông qua máy nghe lén, rành mạch truyền tới ngoài cửa hộp đêm cách đó không xa, đến vị chỉ huy trong xe ở bãi đỗ xe——

Thẩm Chước ngồi trong đó nghe lén, màn hình ánh huỳnh quang chiếu vào sườn mặt lạnh lùng của cậu, không thấy cảm xúc gì.

Tổ viên trong xe yên lặng, chỉ hận rằng mình không tàng hình luôn đi cho rồi.

"Dựa vào tuổi của hắn, năm đó sao có thể bò lên vị trí chủ nhiệm của viện nghiên cứu được chứ, chỗ này nói không chơi bẩn ai mà tin……”

Thẩm Chước cuối cùng cũng nhấn mic, giọng nói bình tĩnh rõ ràng không chút dao động, cứ như cái người trong hộp đêm bị đám đàn ông lấy ra làm trò không phải là anh vậy:

“Bỏ qua thảo luận không có nghĩa, đem đề tài chuyển tới chỗ giao dịch khối Tiến Hóa.”

Trên ghế dài hộp đêm, thiếu niên cực khổ mà nuốt nước bọt.

Triệu Thuân lại chẳng cảm thấy gì, còn bắt chéo chân: “Chính là bởi vì Phó Sâm đã chết, đám người trong trung tâm phòng giám sát mới hận không thể đem Thẩm Chước kia gϊếŧ cho hả giận, nên hắn bị giáng chức đuổi khỏi viện nghiên cứu……”

“A!”

Tiếng kêu sợ hãi vang lên, thiếu niên không giữ vững chén rượu, champagne hất hết lên quần áo của Triệu Thuân.

“Triệu ca thực xin lỗi, Triệu ca thực xin lỗi, tôi đây liền lau cho ngài!”

Khẩu vị của Triệu Thuân hiển nhiên rất đặc biệt, đối với tuổi trẻ xinh đẹp của “Quán bar thiếu gia” rất kiên nhẫn, không chỉ không tức giận, còn ha ha cười đi kéo tay thiếu niên.

Đúng lúc này “Nữ bồi rượu” kia cũng rất ăn ý mà phối hợp dựa sát lại, nhanh tay lẹ mắt lấy đi vật trên cổ của Triệu Thuân: “Ấy, Triệu ca đây là cái gì vậy?”

Triệu Thuân quấn một sợi dây da quanh cổ, treo một chiếc đồng hồ quả quýt vỏ kim loại, nhưng mở ra bên trong không phải là đồng hồ.

Mà là một viên đá có kích thước bằng chiếc nắp chai với ánh sáng xanh nhạt.

Vẻ mặt Triệu Thuân lập tức thay đổi, một tay cầm lấy cục đá, đẩy nữ bồi rượu ra: “Sờ loạn cái gì! Đi xuống!”

Loảng xoảng một tiếng nữ bồi rượu ngã trên mặt đất, vẻ mặt sợ tới tái nhợt, vài người chung quanh sôi nổi đứng dậy, sắc mặt đều thay đổi: “Làm sao làm sao? Mau đem cô ta kéo xuống đi!”

“Bà chủ dạy người thế nào thế hả, sao không hiểu quy củ gì hết vậy!”

Có người cuống quít khuyên: “Không sao đâu Triệu ca, người có gen tiến hóa cả ngàn dặm mới được một, cho dù cô ta có sờ đến cục đá này cũng không có sao đâu……”

Tiếng người ồn ào hoàn cảnh hỗn loạn, nữ bồi rượu nhân cơ hội chặt chẽ nhìn chằm chằm viên đá kia, nhưng giây lát đã bị Triệu Thuân nhét vào cổ áo không thấy.

Cùng lúc đó, hình ảnh thông qua kính áp tròng trong mắt cô, truyền tới chỉ huy trong xe đang theo dõi.

Cạch một tiếng Thẩm Chước ấn nút tạm dừng, nhìn chằm chằm cục đá màu xanh trên màn hình.

“Cậu có thể xác định đây là thiên thạch tiến hóa cứ?” Sau một lúc lâu anh nhíu mày hỏi Trần Miểu.

Trần Miểu cẩn thận đoan trang tiến lên nhìn màn hình, sau một lúc lâu mới khó xử mà lắc đầu: “Học trưởng, nghiên cứu chuyên môn là của ngài, đến ngài cũng không phân biệt được, huống chi là tôi……”

Tự mình giữ khối tiến hóa là trọng tội, nhưng bởi vì trong chợ đen lại có lợi nhuận kếch xù, nên tạo giả khối tiến hóa chính là một trong những cách lập nghiệp mới.

Trong những năm đầu tiên, bọn họ sử dụng sắt đá huỳnh quang chất lượng thấp, Tiến Hóa giả chân chính liếc mắt một cái là có thể nhận ra là hàng nhái. Nhưng sau này kỹ thuật phát triển đến cả vật chất phóng xạ cùng sinh vật cũng có thể làm giả, ngay cả Thẩm Chước chuyên gia đứng đầu cũng không thể dùng mắt thường phân biệt là thật hay giả.

“Triệu gia có quyền có tiền, tôi nghĩ hắn sẽ tạo giả khối tiến hóa để kiếm lợi nhuận đâu, nhưng tốt nhất vẫn là nên mang về kiểm tra qua.” Trần Miểu nhíu mày, “Nhưng chúng ta còn chưa biết người mua là ai, vẫn là nên chờ Triệu Thuân cùng người mua gặp nhau rồi một mẻ bắt gọn luôn.”

Ai ngờ lúc này máy nghe lén truyền đến tiếng người trên ghế dài nói chuyện, nghe như là đang sôi nổi khuyên bảo: “Triệu ca, Triệu ca ngài đừng đi mà!”

“Lúc này còn chưa tới 10 giờ đâu!”

Nhưng Triệu Thuân rõ ràng đã hết hứng thú: “Có hẹn với một người, đi trước, các người tự chơi đi.”

“—— Sao lại đi? Tình báo rõ ràng nói Triệu Thuân cùng người mua hẹn nhau lúc 11 giờ mà!” Trần Miểu cúi đầu vừa thấy, nhất thời nóng nảy: “Không được, tổ phụ trách bắt người còn chưa vào vị trí đâu!”

Ai cũng không nghĩ tới Triệu Thuân sẽ bởi vì mất hứng mà rời đi trước, ngoài ý muốn tới đột ngột không kịp phòng ngừa, tất cả mọi người trong xe chỉ huy đều bắt đầu khẩn trương. Thẩm Chước thấp giọng phân phó: “Báo với tổ điều tra, kế hoạch thay đổi, lập tức cho người chuẩn bị theo dõi.” Sau đó ấn xuống tai nghe ở hiện trường: “1002, nghĩ cách giữ mục tiêu ở hiện trường hoặc là cùng hắn hành động, ngay!”

Hành động số 1002 “ thiếu gia bồi rượu” rơi vào tay của một sinh viên vừa tốt nghiệp mới tiến vào phòng giám sát, hóa trang thành money boy đã làm hắn rất muốn khóc, nhưng so với chuyện này hắn lại càng sợ hãi giám sát Thẩm, chỉ phải cố nén cảm giác không ổn trong người làm hoa trắng nhỏ, nhu nhược lại đáng thương mà duỗi tay đi kéo góc áo Triệu Thuân:

“Triệu ca sao lại đi, sao không ở lại với tôi, đêm nay ngoại trừ Triệu ca tôi không tiếp ai hết……”

Nếu là bình thường Triệu Thuân sẽ không cản được thiếu niên còn nhỏ lại nũng nĩu này, nhưng giờ đây hắn đã hết hứng thú, trong lòng chỉ nghĩ giao dịch kế tiếp, có lệ mà vung tay đẩy trai trẻ ra: “Lần sau đi, lần sau sẽ đến tìm em, ngoan.”

Không có lần sau! Hôm nay không ngăn cản mày, ngày mai giám sát Thẩm liền sẽ thật sự thiến tao đem tao biến thành MB* luôn!

( MB (Money Boy) = Bạch kiểm = Tên mặt trắng = tiểu quan: Trai bao.)

Trai trẻ nhào tới ôm lấy đùi Triệu Thuân, đến khớp hàm cũng run theo: “Triệu ca, Triệu ca anh đừng đi, Triệu ca anh dẫn tôi theo đi! Tôi không nỡ xa anh!!”

Chung quanh thấy một cảnh “Nhóc con thật dính người” này cười vang cũng mượn cơ hội giữ lại.

Triệu Thuân nhìn mắt biểu, ly ước định giao dịch thời gian còn có hơn một giờ —— nhưng hắn lúc này thật sự đã bị đoạn nhạc đệm kia làm mất hết khẩu vị ăn uống, hứng thú tẻ nhạt mà xua xua tay: “Nghe lời, đêm nay có chính sự, đêm mai tôi lại mang em ra ngoài chơi, nha.”

Triệu Thuân cất bước liền đi ra ngoài, trai trẻ thật sự sợ đến điên rồi: “Mang tôi đi cùng đi Triệu ca! Chuyện đời cái gì chỉ muốn đi cùng anh! Đừng đi, đừng đi mà!!”

“Dây dưa làm gì không biết!” Triệu Thuân cũng nóng nảy, tiện chân liền đá trai trẻ đáng thương một cái: “Buông tay!”

Cùng lúc đó, trong xe chỉ huy.

“Không được tổ trưởng, không kịp!” Một đội viên của phòng giám sát cầm điện thoại nôn nóng mà ngẩng đầu: “Cảnh sát khu vực đang định điều thêm quân tiếp viện, nhưng nửa giờ mới có thể vào chỗ!”

Trần Miểu thiếu chút nữa đưa “mẹ kiếp” khỏi miệng, nhưng cuối cùng vẫn bị cậu ta kiên cường nuốt xuống, “Học trưởng, hiện tại nên làm sao đây —— học trưởng?!”

Chỉ thấy Thẩm Chước một tay tháo micro xuống, nhanh chóng cởϊ áσ vest. Anh bên trong mặc chính là sơ mi trắng, được cắt may để tôn lên bờ vai thẳng tắp, vòng eo thon nhỏ, quần đen gọn gàng:

“Mọi người ở tại chỗ đợi lệnh, tổ kỹ thuật chuẩn bị định vị vị trí của tôi.”

Mọi người bên trong xe: “?”

Thẩm Chước đứng dậy mở cửa xe, một tay nới lỏng cà vạt, bước nhanh đến hộp đêm truyền ra tiếng người ồn ào nơi xa.

Toàn bộ tổ viên phía sau trợn mắt há hốc mồm: “—— Giám, giám sát trưởng!”

Cửa hộp đêm mở ra, âm nhạc điên cuồng đập vào mặt, cứ như trong nháy mắt liền sẽ nuốt hết toàn bộ.

Cả trai lẫn gái tận tình nhảy Disco, từng gương mặt tuổi trẻ dưới ánh đèn lập loè mê say. Thẩm Chước mặt lặng như nước, đi nhanh qua sân nhảy, đi ngang qua chỗ không người thuận tay cầm một chai Whiskey còn thửa, ngửa đầu uống một ngụm, còn lại thì đổ hết lên người mình.

Rượu mạnh theo cổ áo rộng mở chảy vào, làn nước màu trắng làm ướt cả áo sơ mi, dán sát ngực cùng eo lưng, thậm chí vẻ ra đường cong cơ bụng.

“Soái ca đi gặp bạn sao?”

“Soái ca không uống rượu hở?”

Bầu không khí cuồng hoan xung quanh chen chúc tới, Thẩm Chước đẩy mấy nhóc con đã say nhèm nhem ra, rẽ vào một lối đi, đối mặt với Triệu Thuân vẻ mặt không vui đi ra, đang chuẩn bị rời đi.

Bụp!

Hai người trực tiếp chạm nhau, Triệu Thuân mất cảnh giác lảo đảo, tâm tình càng không tốt:

“Không có mắt à, mày ——”

Thẩm Chước cũng không ngẩng đầu lên, dường như say đến độ run rẩy, hấp tấp nắm chặt tay hắn mới miễn cưỡng đứng vững.

Thẩm Chước cả thân ướt đẫm, lông mi rũ xuống xuất hiện bóng chồng mảnh dài, ánh đẹp hộp đêm lung tung rối loạn sườn má anh, lúc này có một loại căng thẳng kinh người, đột nhiên mất cảnh giác mà tiến vào tầm mắt.

Triệu Thuân chỉ cảm thấy tim mình đập chậm nửa nhịp.

Nhưng chỉ trong nháy mắt kia, Thẩm Chước không chút lưu luyến nào mà buông tay hắn, lảo đảo lướt qua.

Triệu Thuân nhịn không được mà xoay người đi theo: “Cậu là……”

Đúng lúc này kia “ thiếu gia bồi rượu” phấn đấu quên mình đuổi theo, câu kia Triệu ca còn chưa kịp nói xong, nghênh đón chính là cảnh tượng trước mặt này, nhất thời như bị sét đánh: “Giám ——”

“Nữ bồi rượu” có dũng có mưu không muốn sống nhào lên, một tay gắt gao che kín miệng trai trẻ, dùng sức lớn đến mức suýt nữa thì đem trai trẻ ngốc nghếch ép đến ngất ngay tại chỗ.

Triệu Thuân hai mắt đăm đăm, hoàn toàn không để ý tới ai, cũng chẳng nghe lọt chữ nào.

Hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Thẩm Chước đẩy cửa toilet ra, có thể nói là say đến hoảng hốt, quay đầu lại nhoẻn miệng cười với hắn, khóe môi bị rượu mạnh thấm qua xuất hiện đường cong.

Sau đó anh đẩy cửa đi vào.

Nam bồi rượu: “……”

Nữ bồi rượu:: “……”

Sấm sét ầm vang đánh xuống đầu, hai thám tử chết lặng tại chỗ.

Sau một lúc lâu trai trẻ run rẩy hai tay, bóp chặt lấy yết hầu của mình một phen.

Nếu nói Triệu Thuân vừa rồi chỉ là trái tim ngừng nhảy, vậy hiện tại chính là thình thịch thình thịch liên hồi, thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại thân thể đã nhanh hơn não, đuổi theo vào toilet.

Thẩm Chước dưới màn nước lạnh ào ào, bồn rửa tay đá cẩm thạch màu đen khiến ngón tay anh trắng bệch đến kinh người, trên sườn má như bị bao bọc bởi vầng sáng khó mà miêu tả, làm người không thể dời mắt.

Triệu Thuân theo phản xạ có điều kiện mà sửa sang lại cổ áo, thuận tay rút ra vài tờ giấy, không tự chủ được điều chỉnh thành giọng điệu ôn nhu từ tính,mặc dù ngay cả hắn cũng có thể nghe thấy cả điệu cuối cũng không ổn định do kích động:

“Xin..xin chào, làm bạn chứ? Tôi giúp cậu lau qua ha?”

Thẩm Chước một tay đỡ bồn rửa tay, nhìn qua thì có vẻ không tỉnh táo lắm.

Triệu Thuân lắp bắp: “Người, người đẹp, thêm WeChat đi? Xe của tôi dừng ở bên ngoài, không thì chúng ta đi khách sạn đi……”

Rầm một tiếng vang lên, là Thẩm Chước muốn ngồi dậy, nhưng đứng không vững mà té xuống, được Triệu Thuân đỡ lấy.

Hương rượu gần trong gang tấc, khiến Triệu Thuân liền say, bởi vì kích động quá mức mà thở dồn dập, chỉ nghe thấy vị “Người đẹp” một tay khoát trên vai hắn, say khướt thì thầm vào tai hắn:

“Anh muốn đem tôi đi đâu, hở?”

Cửa toilet mở ra, hai vị thám tử lại lần nữa kinh hãi.

Chỉ thấy Triệu Thuân rất ân cần mà đỡ Thẩm Chước đi ra,người sau dường như đã bất tỉnh, đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Trong phút chốc nội tâm hai người sấm sét ầm vang, trai trẻ thiếu chút nữa chân trái vướng chân phải té ngã, té ngã lộn nhào xông đến đi: “Ai nha lúc đầu không phải đã nói chuyện rồi sao, mau để tôi tới để rôi tới ——”

Triệu Thuân lập tức xua đuổi: “Làm gì làm gì, tránh ra!”

“Triệu ca, Triệu ca, quản lý của chúng tôi không thể ra ngoài,” Nữ bồi rượu trong cái khó ló cái khôn, làm bộ muốn gọi điện: “Để tôi gọi điện cho bà chủ để xin lỗi ngài……”

Triệu Thuân cả giận nói: “Tôi và các bà chủ các người quen biết nhiều năm vậy rồi, còn dám để cho cô ở đây nhiều chuyện sao? Người đâu mau lôi cô ta đi đi!”

Nữ thám tử bị hắn một xô đẩy, di động lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.

Động tĩnh lớn như vậy khiến cho đám người cách đó không xa chú ý tới, mấy bảo vệ trong hộp đêm đều đi về phía bên này.

Trong hỗn loạn không có biện pháp gì, hai người trơ mắt nhìn Triệu Thuân mang giám sát Thẩm hôn mê không tỉnh đi, đi qua sân nhảy nghênh ngang rời đi, chốc lát đã rời khỏi cửa hộp đêm.

Giai điệu của sàn nhảy bùng nổ, nhưng mà tất đất chỗ này lại yên lặng đến đáng sợ.

Hai người đều ở trong mắt run rẩy của đối phương nhìn thấy bộ dạng khϊếp sợ của chính mình, một lúc lâu sau trai trẻ run run ấn tai nghe, mở miệng khóc nức nở: “…… Tổ, tổ trưởng Trần không hay rồi……”

Đám đội viên trong xe chỉ huy cũng run tinh thần, Trần Miểu vội la lên: “Lập tức hội báo tình huống hiện trường! Mục tiêu hiện tại đang ở chỗ nào?!”

“Mục tiêu, mục tiêu,” Trai trẻ như cha mẹ mới chết: “—— mục tiêu đem giám sát trưởng uống say đi ra ngoài tìm phòng rồi!”

“Phụt!” Trần Miểu phun một ngụm nước lên màn hình.

Mọi người vẻ mặt thất thần, nhìn hộp đêm không xa, mùi vị tử vong khiến người hít thở không thông bao trùm lấy khoang xe.

“Triệu tổng, Triệu tổng sao lại ra sớm thế?” Ngoài hộp đêm một chiếc Bentayga đậu ở đó, tài xế vội xuống xe ra mở cửa, thấy Triệu Thuân ân cần mang theo một người đang hôn mê, nhịn không được trừng lớn hai mắt, thức thời hỏi: “Chúng ta là trực tiếp đến chỗ giao dịch, hay là……”

Tài xế là người quen mà Triệu Thuân vì giao dịch lần này mang riêng đến Thân Hải, hắn cũng không giấu giếm, một bên đỡ Thẩm Chước lên xe một bên phân phó: “Trực tiếp đến chỗ giao dịch đi, dù sao người mua cũng là hẹn ở khách sạn, thời gian này anh cũng giúp tôi đặt phòng đi.”

“Vâng!”

Triệu Thuân vui vẻ, tài xế cũng cười theo, một bên khởi động ô tô một bên dò mở thiết bị hướng dẫn GPS ——

Ghế sau không người chú ý đến, Thẩm Chước mở mắt ra, liếc nhìn định vị.

Khách sạn Bạch phủ cẩm giang.

Là một siêu khách sạn 5 sao, cách chỗ này lái xe không đến hai mươi phút.

Thẩm Chước nhắm mắt lại, đột nhiên trong lòng khẽ động, không hiểu sao lại tên khách sạn này có chút quen tai, hình như gần đây trong báo cáo công tác đã từng nhìn thấy qua.

…… Bạch phủ cẩm giang?

Thẩm Chước nhăn mi, di động hệ thống định vị trong túi quần không tiếng động vận hành, phát tín hiệu cho xe chỉ huy của phòng giám sát, hòa vào cảnh đêm náo nhiệt của thành phố Thân Hải.