Chương 16: Định để tôi ngủ với em đêm nay?

Lâm Trĩ Kinh vừa nghe vậy, lập tức trở nên ngoan ngoãn.

Cô lên xe và theo Giang Dữ về nhà.

Có lẽ ấn tượng với Giang Dữ còn khá mờ nhạt, nên mới mơ hồ như vậy.

Đợi đến khi về đến nhà, cô cũng không nghĩ nhiều nữa.

Người bên cạnh đúng là chồng mình.

Giang Dữ hỏi cô có cần uống nước không, Lâm Trĩ Kinh lắc đầu nói mình buồn ngủ quá, bây giờ muốn đi ngủ sớm, sau đó đi thẳng lên tầng.

Cô ngủ một giấc rất sâu, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, cô mới nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua.

Như thường lệ, Giang Dữ dậy sớm tập thể dục và chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Nhưng hôm nay anh rời nhà rất sớm, chỉ để lại cho cô một tờ giấy nhắn cô phải nhớ ăn sáng.

Đến tối, Lâm Trĩ Kinh mới nhận được điện thoại của Giang Dữ.

Giang Dữ: "Hai ngày tới tôi phải đến nơi khác một chuyến.”

Lâm Trĩ Kinh: "Chuyện công việc sao?”

Giang Tự: "Phải, khách sạn bên kia xảy ra chút chuyện, tôi phải đi xử lý.”

Lâm Trĩ Kinh: "Vậy khi nào anh về?”

Giang Tự: "Thời gian chưa biết được, nhưng hẳn là không lâu lắm.”

Lâm Trĩ Kinh vẫn nhớ đêm hôm đó bạn anh nói chuyện định đi leo núi, nên có chút do dự hỏi: "Vậy còn cùng mấy người Phùng Vi ra ngoài không?"

Giang Dữ: "Còn, đến lúc đó tôi về đón em.”

Xem ra kế hoạch không thay đổi, Lâm Trĩ Kinh nhẹ giọng nhắn nhủ vài câu qua điện thoại, dặn anh chăm sóc tốt cho bản thân.

Vốn là thuận miệng nói, nhưng có vẻ Giang Dữ coi đó là thật.

Bên kia vang lên tiếng bật lửa, sau đó có thể nghe thấy rất rõ tiếng bật lửa được đặt lên bàn.

“Quan tâm tôi à?”

Lâm Trĩ Kinh ngẩn ra, sau đó bình tĩnh trả lời: "Tuy rằng chúng ta ở bên nhau không có tình cảm, nhưng dù sao anh cũng là chồng trên danh nghĩa của tôi, tôi vẫn phải quan tâm chứ.”

Giang Dữ khẽ cười: "Dù nói thế nào, đây cũng là thật lòng đúng không?”

Lâm Trĩ Kinh không phủ nhận.

“Đúng vậy.”

Giang Dữ: "Được, vậy tôi cũng rất vui vẻ nghe theo, quan tâm đến em, tôi cũng sẽ dẫn em ra ngoài chơi.”

Lâm Trĩ Kinh: "Anh cứ làm theo kế hoạch của anh đi, ra ngoài chơi không quan trọng lắm đâu.”

Giang Dữ lại hỏi cô: "Ở nhà một mình có sợ không?”

Thật ra một mình cô ở trong căn biệt thự lớn này đúng là cảm thấy trống trải, nhất là buổi tối không có ai, rất dễ cảm thấy lạc lõng.

Tuy trước đây cô ở trong căn phòng nhỏ, nhưng lại có cảm giác an toàn.

Có lẽ bây giờ cô đã hiểu tại sao người giàu có đôi khi lại vô thức buồn chán cô đơn.

Giang Dữ: "Nếu sợ hay có chuyện gì, thì gọi điện thoại cho tôi.”

Lâm Trĩ Kinh: "Được.”

Chủ đề nói chuyện dường như đã kết thúc.

Giang Dữ im lặng vài giây, sau đó dịu dàng nói:

“Vậy tôi cúp máy đây.”

Lâm Trĩ Kinh: "Ừm.”

Người nọ lại khẽ cười hỏi cô: "Không có gì muốn nói với tôi sao?”

Lâm Trĩ Kinh ngẩn ra, sau đó nhỏ giọng nói với anh:

“Ngủ ngon nhé.”

Nghe được lời chúc ngủ ngon của cô, người đàn ông ở đầu dây bên kia mới cảm thấy hài lòng.

“Ừ, ngủ ngon.”

……

……

Trong mấy ngày Giang Dữ đi công tác, hai người đều không liên lạc.

Lâm Trĩ Kinh vốn không phải là người thích đeo bám, hơn nữa, cũng không quá quen với Giang Dữ, nên không thể nào không biết xấu hổ mà thường xuyên gửi tin nhắn quấy rầy anh.

Ngược lại, Mẹ Giang Dữ biết Giang Dữ đi công tác, tối thứ năm gọi điện cho cô, bảo cô về nhà ăn cơm.

Trong nhà rất náo nhiệt, ba người quầy quần bên bàn ăn.

Giang Thanh Di vừa làm xong bài tập, thấy Lâm Trĩ Kinh bước vào, vội vàng thân thiết gọi: "Chị dâu.”

Củng Lâm cười nói: "Đứa nhỏ này miệng ngọt thật.”

Giang Thanh Di ưỡn ngực nói: "Anh con đã dặn rồi, nhìn thấy chị dâu, nhất định phải lễ phép gọi chị dâu.”

Lâm Trĩ Kinh tới bên này còn mang theo chút hoa quả, tuy không đáng giá lắm, nhưng đây là tấm lòng của cô.

Dì rửa sạch hoa quả cô mang đến và đặt lên bàn.

Củng Lâm đi tới, nhìn cô nói: "Nghe nói mây ngày nay Giang Dữ đi công tác.”

Lâm Trĩ Kinh: "Đúng vậy, nhưng anh ấy sắp về rồi, thứ bảy tụi con còn ra ngoài.”

Củng Lâm: "Đi chơi với bạn bè à?”

Lâm Trĩ Kinh: "Vâng.”

Củng Lâm: "Như vậy mới phải, lúc trước mẹ đã nói với Giang Dữ, kết hôn rồi phải đối tốt với vợ một chút, ai lại vừa kết hôn đã không ở nhà.”

Lâm Trĩ Kinh cười nói: "Không sao, công việc là trên hết.”

Củng Lâm: "Vẫn là con hiểu chuyện, hồi mẹ còn trẻ không dễ nói chuyện như con đâu, khi đó ba Giang Dữ còn đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp, nhưng nếu có một đêm không về nhà ngủ, mẹ sẽ ra ngoài tìm ông ấy, tránh để ông ấy trêu hoa ghẹo bướm bên ngoài.”

Nghe vậy, Giang Nguyên Khải có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng: "Bà đang nói bậy bạ gì trước mặt bọn trẻ vậy.”

Củng Lâm: "Chỉ đùa chút thôi, ông chột dạ cái gì?”

Giang Nguyên Khải: "Muộn rồi, mau ăn cơm thôi, Tiểu Lâm làm việc cả ngày chắc cũng mệt rồi.”

Củng Lâm dẫn Lâm Trĩ Kinh tới bàn ăn.

“Hôm nay đều nấu món con thích, Giang Dữ không ở nhà, con đừng mất tự nhiên nhé, bây giờ chúng ta là người một nhà.”

Lâm Trĩ Kinh có thể nhìn ra ba mẹ Giang Dữ coi cô như con dâu trong nhà.

Cho dù cô và Giang Dữ không có tình cảm, nhưng vô duyên vô cớ nhận được phần ưu ái này, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.

Ngày thường cô rất khó có thể ăn một bữa cơm đoàn viên với ba mẹ, hôm nay cùng họ ăn tối ở nhà họ Giang, cô thật sự rất vui.

Nhà họ Giang dạy dỗ con cái rất cởi mở, cũng không có nhiều quy tắc.

Giang Thanh Di ăn được một nửa đã no rồi, ầm ĩ đòi gọi điện cho anh trai.

Củng Lâm: "Lúc này con làm phiền anh làm gì, nói không chừng anh đang bận đấy.”

Giang Thanh Di: "Lần trước anh hứa sẽ mang quà về cho con, lần này con phải nhắc nhở anh.”

Củng Lâm: "Được, đúng lúc chị dâu con cũng ở đây, con hỏi xem anh đang làm gì.”

Giang Thanh Di cầm điện thoại của mình, trực tiếp gọi video với anh.

Vừa hay Lâm Trĩ Kinh ngồi bên cạnh Giang Thanh Di, có thể nhìn thấy màn hình điện thoại.

Sau khi bấm gọi một lúc, bên kia liền nghe máy.

Có thể thấy rõ, một khuôn mặt đẹp trai đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Giang Dữ kéo cà vạt trước ngực, lười biếng hỏi cô bé: "Tìm anh có chuyện gì?”

Giang Thanh Di bĩu môi: "Anh ơi, anh đừng quên mang quà về cho em.”

Giang Dữ: "Biết rồi, không quên đâu.”

"Hôm nay em muốn cho anh một bất ngờ, anh đoán xem?” Nói rồi, Giang Thanh Di còn cố ý ranh mãnh chớp chớp mi.

Giang Dữ có vẻ không mấy hứng thú với "bất ngờ" của cô bé.

Anh vừa họp xong, đang tựa vào sô pha trong khách sạn, khẽ nâng cằm, trả lời rất bất nhân tính: "Không đoán.”

“......” Giang Thanh Di buồn bực: “Em cho anh thêm một cơ hội, anh xác định không muốn đoán?”

Giang Dữ nhếch môi trêu chọc cô bé: "Không có việc gì thì anh cúp máy đây.”

Giang Thanh Di tung ra chiêu cuối, điện thoại hơi nghiêng qua, sau đó nhắm ngay camera về phía Lâm Trĩ Kinh đang ăn canh ở bên cạnh.

“Này, vợ anh ở đây.”

Lâm Trĩ Kinh không ngờ Giang Thanh Di sẽ hướng điện thoại về phía mình, suýt nữa thì sặc trong lúc hoảng loạn.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trên màn hình.

Người nọ cũng đang nhìn cô.

Tầm mắt hai người cứ như vậy mà chạm nhau.

Lâm Trĩ Kinh đỏ mặt một cách quỷ dị, sau đó lắp bắp nói: "Anh... anh đang ở khách sạn à?”

Ánh mắt Giang Dữ lập tức trở nên nhu hòa.

Anh trả lời nhẹ nhàng: "Ừ, đang ở khách sạn.”

Lâm Trĩ Kinh nhìn về phía ba mẹ anh.

Hai vị trưởng bối tuy không nhìn về phía này, nhưng tai đang dựng lên nghe như đang âm thầm ăn dưa.

Giang Dữ hỏi cô: "Hôm nay về nhà ăn cơm à?

Lâm Trĩ Kinh: "Phải, dì...... không phải, là mẹ, mẹ gọi em về ăn cơm.”

Giang Dữ biết bên cạnh cô có người, chậm rãi hỏi cô:

“Có nhớ anh không?”

Lời này vừa nói ra, ba người bên cạnh đều có chút sững sờ.

Cơm chó này đúng là làm cho người ta chịu không nổi.

Lâm Trĩ Kinh biết Giang Dữ cố ý, ân ái quá mức rồi.

Nhưng Giang Dữ đã hỏi như vậy, cô cũng không thể không trả lời, đành mơ hồ trả lời: "Ừm... nhớ."

Đáp lại lời này là tiếng cười trầm thấp khàn khàn của người đàn ông.

Lâm Trĩ Kinh biết anh đang cười mình, có chút oán trách trừng mắt nhìn anh.

Nhận được ánh mắt của Lâm Trĩ Kinh, Giang Dữ ho nhẹ một tiếng, thu lại nụ cười của mình.

Củng Lâm biết đôi vợ chồng trẻ này là tiểu biệt thắng tân hôn*, bây giờ mới xa nhau vài ngày, cũng đã nhớ đến như vậy.

(*Cảm xúc khi xa cách còn mãnh liệt hơn cảm xúc trong đêm tân hôn)

Lúc bà còn trẻ cũng ở tình trạng này nên có thể hiểu được.

Người duy nhất không hiểu ở đây chính là Giang Thanh Di, vừa nghe anh trai cô nói ra lời sến súa này, lông mày cô bé nhíu lại, thật sự có thể kẹp chết một con ruồi.

Thậm chí cô bé còn có chút không thể tin được,lời nói sến súa vừa rồi là chính miệng anh trai mình nói ra.

Anh trai cô bé là ai chứ?

Là trai thẳng top 1 thành phố G.

Chưa bao giờ theo đuổi con gái, cũng không biết cách làm cho người ta vui.

Trước đây có một chị gái, con nhà thế giao với nhà họ Giang vô cùng thích Giang Dữ, thường xuyên đến nhà làm khách.

Thật ra, ai tinh tường đều có thể nhận ra, vậy chị gái kia là cố ý đến tìm Giang Dữ.

Kết quả, Giang Dữ thì hay rồi, mỗi lần người ta tới đều không xuất hiện hoặc giữ vẻ mặt lạnh lùng không nói lời nào.

Sau vài lần, khiến con gái người ta tức đến phát khóc, cảm thấy Giang Dữ không coi cô ấy ra gì.

Giang Dữ bị ba mẹ răn dạy một trận, cũng không hề có ý định muốn sửa đổi, vẫn làm theo ý mình.

Thế nên Giang Thanh Di không bao giờ ngờ rằng, anh trai mình sau khi kết hôn lại biến thành bộ dáng này.

Đúng là đáng sợ.

Có lẽ anh em ruột sinh ra đã không vừa mắt nhau.

Giang Thanh Di lấy lại điện thoại, phóng to mặt mình lên màn hình, vẻ mặt nghiêm túc nói với Giang Dữ: "Anh, sao anh sến vậy, em vừa mới ăn cơm xong đó.”

Người trong màn hình đột nhiên thay đổi sắc mặt, Giang Dữ khẽ nhíu mày, lắc đầu nói: "Lại là em.”

Giang Thanh Di hừ nhẹ một tiếng: "Đây vốn dĩ là điện thoại của em.”

Giang Dữ: "Được rồi, em ăn tiếp đi, anh cúp đây.”

Giang Thanh Di: "Vậy anh đừng quên quà của em đấy.”

Giang Tự: "Xem sao đã”

Giang Thanh Di: "Anh——!”

Khi bị cúp điện thoại, Giang Thanh Di vẻ mặt vô cùng bực bội.

Lâm Trĩ Kinh mỉm cười xoa đầu cô bé: "Chị sẽ giúp em nhắc anh ấy.”

Giang Thanh Di quay đầu nhìn cô: "Chị dâu, bây giờ em có chút đồng cảm với chị rồi.”

Lâm Trĩ Kinh: "Hả?”

Giang Thanh Di: "Ở bên anh trai em, chắc hẳn rất vất vả.”

Củng Lâm ở bên cạnh vỗ vai cô bé: "Nói bậy bạ gì đó, ăn xong thì qua chỗ khác chơi.”

Lâm Trĩ Kinh nghĩ một chút về dáng vẻ của Giang Dữ, hơi hoảng hốt, sau đó nghiêm túc trả lời:

“Không vất vả.”

“Thật ra anh ấy rất tốt với chị.”

Sau đó Giang Thanh Di bị đuổi đi, còn mang theo vẻ mặt không phục.

Lâm Trĩ Kinh ăn tối ở bên này, còn mang một ít thuốc bổ về nhà, đây đều là Củng Lâm mang cho cô, nói rằng bình thường cô làm việc vất vả, nhất định phải chú ý uống thêm thuốc bổ.

Lâm Trĩ Kinh nói cảm ơn rồi về, đúng lúc Giang Dữ gửi tin nhắn cho cô.

Giang Dữ: [Đáng lẽ thứ bảy sẽ về đón em, nhưng là thời gian có chút gấp rút, Phùng Vi nói cũng có thể đón em theo, hôm đó cậu còn dẫn bạn gái đi cùng, em đi theo xe cậu ấy có được không?]

Lâm Trĩ Kinh: [Tôi thấy được.]

Giang Tự: [Được, vậy thứ bảy gặp lại.]

Lâm Trĩ Kinh: [Thứ bảy gặp lại.]

……

……

Chớp mắt một cái.

Đã đến thứ bảy.

Phùng Vi dẫn bạn gái tới đón Lâm Trĩ Kinh.

Vừa lên xe, bạn gái của Phùng Vi kinh ngạc nhìn Lâm Trĩ Kinh: "Cô là vợ Giang Dữ à?"

Lâm Trĩ Kinh có chút mơ hồ nhìn cô ấy.

Phùng Vi cười: "Bạn gái tôi tuổi còn nhỏ, cô đừng nghĩ nhiều nhé. Trước đây cô ấy từng gặp Giang Dữ vài lần, cảm thấy cậu ấy vô cùng đẹp trai, vô cùng lạnh lùng, nên luôn tò mò cậu ấy có bạn gái hay không. Hôm nay tôi nói với cô ấy, Giang Dữ kết hôn rồi, cô ấy còn không tin, phải cho cô ấy gặp trực tiếp mới tin."

Lâm Trĩ Kinh có chút ngượng ngùng: "Chúng tôi kết hôn rồi.”

Bạn gái Phùng Vi tên là Bành Khả Nhi, năm nay mới 19 tuổi, đã không đi học nữa, bây giờ là một người mẫu, tính cách cởi mở và rất được yêu thích.

Bành Khả Nhi vừa nhìn thấy Lâm Trĩ Kinh liền líu ríu trò chuyện không hết, rất nhanh sau đó hai người đã thêm wechat của nhau.

Phùng Vi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua phía sau, nhắc nhở: "Em đừng quấn lấy cô Lâm nữa, cô Lâm tính cách hướng nội, dù là bị em làm phiền, cô ấy cũng không tiện mở miệng nói thẳng đâu.”

Bành Khả Nhi mất hứng: "Ai nói chị ấy bị em làm phiền, anh đừng ở đây châm ngòi ly gián.”

Lâm Trĩ Kinh vội vàng nói: "Không phiền không phiền, chúng tôi nói chuyện rất vui vẻ, anh không cần lo, cứ lái xe là được.”

Bành Khả Nhi: "Đúng vậy, lái xe của anh đi, nói nhảm nhiều vậy.”

Phùng Vi nhún vai: "Được được được, anh làm tài xế đây.”

Lâm Trĩ Kinh nhịn không được lại hỏi: "Giang Dữ khi nào thì đến vậy?”

Phùng Vi: "Chuyện này tôi cũng không rõ, có điều cậu ấy bận việc xong là tới ngay, cô đừng lo, cho dù Giang Dữ không tới, chúng tôi cũng có thể chăm sóc tốt cho cô, cô là vợ Giang Dữ, không ai dám đυ.ng tới cô đâu, nếu cô thiếu một sợi tóc, Giang Dữ sẽ liều mạng với chúng tôi đấy.”

Nghe vậy, Bành Khả Nhi tò mò hỏi Lâm Trĩ Kinh: "Có phải Giang Dữ rất yêu chiều vợ không?”

Lâm Trĩ Kinh: "Cũng tạm......”

Bành Khả Nhi: "Lúc trước nhìn anh ấy rất lạnh lùng, nhưng em cảm thấy người đàn ông thế này chắc chắn sẽ ngược lại, không đối với vợ như đối với người khác, không giống một số tên đàn ông trong nóng ngoài nóng, đối với ai cũng tốt, vừa nhìn liền chán ghét.”

Phùng Vi vừa lái xe vừa hắt xì: "Chuyện gì vậy, anh nghi ngờ có người đang ngầm ám chỉ mình.”

Bành Khả Nhi vừa thấy anh ta nói vậy, càng cười vui vẻ.

Ba người nói nói cười cười suốt chặng đường, và đã đến biệt thự ngoại ô.

Khi bọn họ đến, mấy người khác cũng đã đến, chỉ còn thiếu mỗi Giang Dữ chưa đến.

Ngày đầu tiên bọn họ không định đi leo núi, mà chuẩn bị tiệc nướng cho buổi tối rồi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau mới đi leo núi.

Biệt thự này rất lớn, mỗi người đều chia phòng riêng.

Bởi vì Giang Dữ chưa tới, nên Lâm Trĩ Kinh đã được chia cho một căn phòng lớn ở tầng hai, vẫn ở một vị trí gần cửa sổ.

Tuy ở đây đều là bạn bè của Giang Dữ, nhưng một mình Lâm Trĩ Kinh ở trong căn phòng lớn như vậy vẫn có chút sợ hãi.

Hôm nay, trên đường đi Bành Khả Nhi nói chuyện với cô rất vui vẻ, Lâm Trĩ Kinh liền muốn hỏi cô ấy có thể ngủ cùng mình không.

Vừa rồi trên đường đi, cô hỏi Giang Dữ khi nào đến, Giang Dữ nói không chắc lắm, Lâm Trĩ Kinh nghĩ tối nay có lẽ anh vẫn chưa đến được.

Vì thế, Lâm Trĩ Kinh ngồi trên giường nhắn tin cho Bành Khả Nhi.

[Tối nay em có thể ngủ cùng chị không?]

[Chị sợ ngủ một mình.]

Có một cô gái bên cạnh, dù sao cũng tốt hơn một mình.

Sau khi gửi tin nhắn xong, Lâm Trĩ Kinh chờ đợi tin nhắn trả lời của cô ấy.

Kết quả là đợi một lúc lâu cũng không thấy tin nhắn của Bành Khả Nhi, Lâm Trĩ Kinh nhịn không được cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua.

Ai ngờ, tin nhắn này cô lại gửi nhầm, gửi đến Giang Dữ.

Lâm Trĩ Kinh luống cuống tay chân muốn thu hồi, nhưng thời gian đã vượt quá hai phút, căn bản không thể thu hồi.

Ngay lúc cô luống cuống tay chân, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Lâm Trĩ Kinh lập tức đứng dậy, hỏi: "Ai vậy?”

Giọng nói khàn khàn dễ nghe của người đàn ông xuất hiện.

“Tôi.”

Lâm Trĩ Kinh nghe giọng nói này có chút quen thuộc, vội vàng đứng dậy đi mở cửa.

Cửa vừa mở ra, thân hình cao lớn của người đàn ông lười biếng tựa vào cửa, nhìn cô đầy trêu chọc.

Lâm Trĩ Kinh không nhịn được mím môi, hỏi: "... Sao anh đến sớm vậy?”

Giang Dữ lắc lắc điện thoại trong tay: "Nhận được tin nhắn của em, nên đạp chân ga tới đây.”

Lâm Trĩ Kinh: "Tôi......”

Cô còn chưa nói xong, người đàn liền đi vào phòng, sau đó trở tay đóng cửa lại, cúi đầu nhìn cô:

“Định để tôi ngủ với em đêm nay?”