Chương 17: Tay sờ chỗ nào vậy?

Cửa phòng vừa đóng, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.

Lâm Trĩ Kinh chớp mắt, tiêu hóa lời Giang Dữ vừa nói với cô.

Cô lặng lẽ lui về phía sau một bước, giải thích: "Anh hiểu lầm rồi, vừa rồi tôi gửi nhầm tin nhắn.”

Nghe thấy lời này, Giang Dữ tựa vào cửa, lười biếng nhìn cô.

“Hửm?”

“Vậy ban đầu em định gửi cho ai?”

Hình như càng nói càng đen tối hơn.

Lời này làm cho người ta nghe có chút hiểu lầm.

Lâm Trĩ Kinh: "Bạn gái của Phùng Vi, tôi tưởng hôm nay anh chưa đến, ở một mình trong này có hơi sợ, nên muốn em ấy qua đây với tôi.”

Giang Dữ nhìn lướt qua căn phòng.

"Sợ cái gì?"

“Không phải tôi tới rồi sao.”

Lâm Trĩ Kinh: "......”

Giang Dữ khẽ cười nhìn cô: "Đêm nay tôi ngủ ở đây, không thì nếu để người khác nhìn thấy, se cho rằng tình cảm của chúng ta không tốt.

Lâm Trĩ Kinh cũng hiểu ý anh, gật đầu hiểu ý.

“Được.”

Trong căn phòng rộng rãi.

Giang Dữ cởϊ áσ khoác, chỉnh lại cúc cổ tay áo: "Đã nhiều năm rồi tôi chưa tới đây, trước đây tuổi còn nhỏ cũng thỉnh thoảng cùng bạn bè tới đây chơi."

Lâm Trĩ Kinh: "Nhưng trong này rất sạch sẽ.”

Giang Dữ: "Ừ, thỉnh thoảng sẽ có nhân viên vệ sinh tới quét dọn.”

Lâm Trĩ Kinh cũng bước vào bên trong vài bước: "Chuyến công tác này có mệt không?”

Giang Dữ: "Không sao, chỉ là có chút việc tạm thời bị chậm lại, không thì có thể tự mình trở về đón em rồi.”

Lâm Trĩ Kinh: "Không có gì, Phùng Vi rất tốt, trên đường đi cũng nói với tôi không ít chuyện.”

“ Nói chuyện gì?” Giang Dữ ung dung nhìn cô.

“Sao anh lại tò mò quá vậy, chẳng lẽ sợ anh ấy nói ra chuyện gì à? "Lâm Trĩ Kinh cố ý nói đùa.

"Chuyện này thì tôi không sợ, dù sao chuyện của tôi, bọn họ đều rõ, hơn nữa tôi cũng không có chuyện gì để đồn nhảm, trước đây bên cạnh không có phụ nữ, chuyện này bọn họ đều có thể làm chứng, khác hoàn toàn với loại người như Dương Khai Thừa."

Lúc anh nói lời này rất bình tĩnh.

Nhưng Lâm Trĩ Kinh có thể nghe ra vài phần ghét bỏ Dương Khai Thừa.

Thật ra trong giới bọn họ có không ít người thích ăn chơi như Dương Khai Thừa, nhưng tính cách của Giang Dữ thì lại là độc nhất vô nhị.

Trong lúc đang nói chuyện thì có người gõ cửa ở bên ngoài.

Lâm Trĩ Kinh mở cửa, thấy Bành Khả Nhi và Phùng Vi đang đứng ở cửa.

Bọn họ định gọi Lâm Trĩ Kinh xuống ăn thịt nướng, kết quả là phát hiện Giang Dữ cũng ở trong phòng.

Phùng Vi thò đầu vào: "Tới nhanh vậy?”

Giang Dữ: "Ừ.”

Phùng Vi: "Vậy mau xuống đi, bọn họ đang làm đồ nướng ở dưới rồi, chỉ còn thiếu hai người các cậu thôi.”

Mấy người xuống tầng chuẩn bị nướng thịt.

Phùng Vi để hai cô gái ngồi một bên chờ đồ ăn, còn mấy người đàn ông bọn họ đứng đó nướng thịt.

Bành Khả Nhi ngồi bên cạnh Lâm Trĩ Kinh, đưa cho cô một lon nước, cảm khái nói: "Lúc đi ngủ chị thường nghĩ gì?"

“Cái gì?” Lâm Trĩ Kinh không hiểu ý của cô ấy, kinh ngạc nhìn qua.

Bành Khả Nhi uống coca trong tay: "Lúc ngủ nhìn khuôn mặt đẹp trai này ngủ, chắc hẳn là rất hạnh phúc.”

Lâm Trĩ Kinh cười một tiếng.

“Cũng ổn.”

Bành Khả Nhi: "Thật ngưỡng mộ người đã kết hôn như hai người, có thể ở bên nhau mỗi ngày.”

Cô ấy đang ở độ tuổi yêu đương nồng nhiệt, nên thường dính lấy Phùng Vi.

Ngược lại, ở độ tuổi của Phùng Vi, thì đã quá quen với những mối tình, đôi khi cũng mong cô ấy có chút không gian riêng, không cần phải luôn dính lấy anh ta.

Quan điểm tình yêu của hai người không giống nhau, cho nên cũng sẽ xảy ra cãi vã.

Vừa rồi lúc ở trên tầng, Phùng Vi đã dặn Bành Khả Nhi không nên nói lung tung, cũng đừng nhắc đến những chuyện như Dương Khai Thừa, dù sao chuyện này có chút nhạy cảm, nói ra cũng chỉ thêm gượng gạo.

EQ của Bành Khả Nhi không thấp đến mức đó, chỉ cảm thấy có chút ngạc nhiên.

Lâm Trĩ Kinh trông rất xinh đẹp, nhưng tính cách rất ngoan ngoãn, không giống như loại phụ nữ thủ đoạn cao minh, không ngờ lại có thể khiến hai anh em tốt Giang Dữ và Dương Khai Thừa trở mặt thành thù, nếu không phải hôm nay gặp được Lâm Trĩ Kinh, cô ấy nhất định sẽ nghĩ người phụ nữ này là một cao thủ tình trường.

Nhưng trông Lâm Trĩ Kinh đâu có giống một cao thủ EQ.

Sau đó, Giang Dữ đưa cho họ một nắm xiên thịt, Lâm Trĩ Kinh cũng khách sáo nói cảm ơn.

Giang Dữ nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói: "Cẩn thận nóng.”

Lâm Trĩ Kinh: "Được.”

Bành Khả Nhi háo hức nhìn cử chỉ của hai người, sau đó chỉ cho Lâm Trĩ Kinh: "Người ta đặc biệt nướng thịt xiên cho chị, chị đáp lại kém quá đi.”

Lâm Trĩ Kinh: "Vậy chị nên trả lời thế nào?”

Bành Khả Nhi mỉm cười dạy cô: "Chị nói cảm ơn ông xã đi, còn có thể hôn anh ấy một cái nữa, em thấy anh ấy không quản mệt mỏi chạy tới đây là để ở bên chị đêm nay đấy, tốt xấu gì chị cũng phải thưởng cho người ta một chút chứ.”

Lâm Trĩ Kinh: "......”

Cô cũng không tiện nói chuyện riêng tư của mình với người khác, cũng chỉ cười qua loa có lệ.

Hiệu suất nướng bên đó rất nhanh, mang rất nhiều đồ nướng qua cho hai người ăn.

Sức ăn của hai người họ cũng không nhiều, chẳng bao lâu đã no.

Giang Dữ ngồi cùng mấy người bạn có uống chút bia, ánh mắt như có như không nhìn sang bàn bên kia.

Lâm Trĩ Kinh vẫn im lặng nghe bọn họ nói chuyện phiếm, không chen miệng vào, thỉnh thoảng Bành Khả Nhi nói chuyện với cô, cô mới đáp lại.

Giang Dữ cúi đầu hỏi cô: “No rồi sao?”

Lâm Trĩ Kinh: "Ừ, cũng khá no rồi.”

Giang Dữ: "Muốn uống chút trà ấm không?”

Ấm trà ở chỗ mấy người Giang Dữ, Lâm Trĩ Kinh nhìn: "Em tự lấy được rồi.”

Giang Dữ ngăn cô lại, động tác vô cùng săn sóc rót cho cô một ly trà.

Cận Bân ở bên cạnh tấm tắc nói: "Đàn ông tốt chính là như vậy, lúc nào cũng chăm sóc vợ, Phùng Vi, cậu cũng học theo đi.”

Phùng Vi ăn một miếng thịt, hừ cười: "Tôi nào có quan tâm được như Giang Dữ.”

Bành Khả Nhi trừng anh: "Anh không muốn học.”

Phùng Vi: "Học, học, học, vậy em có muốn uống trà không?”

Bành Khả Nhi ghét bỏ thái độ có lệ của anh ta, liếc mắt một cái, trả lời: "Không uống, tránh ra.”

Sau đó, bọn họ nói chuyện cũng đã xong, chuẩn bị nghỉ ngơi sớm một chút, dù sao ngày mai còn dậy sớm leo núi.

Sau khi cả đám người dọn dẹp sạch sẽ nơi này, Lâm Trĩ Kinh nhịn không được ngáp một cái.

Hôm nay đi đường cả ngày, đúng là có chút mệt mỏi.

Những người khác hầu như đã đi lên tầng, dưới tầng chỉ còn cô và Giang Dữ.

Ngay khi cô quay lại hỏi Giang Dữ có muốn lên tầng không, thì thấy Giang Dữ hình như đang kiếm gì đó trong phòng khách.

Cô tò mò tiến lại gần, hỏi: "Anh đang tìm gì vậy?”

Giang Dữ mở ngăn kéo ra, nhẹ giọng nói: "Lâu rồi không tới đây, đồ bên trong chắc vẫn còn.”

Ở đây có rất nhiều thứ trước đây anh cùng bạn bè để lại, mở ra xem đều là hồi ức.

“Có muốn tôi giới thiệu cho em một chút không?” Giang Dữ đề nghị.

Lâm Trĩ Kinh cũng không từ chối: "Được.”

Hai người dừng lại ở ngăn tủ phòng khách.

Giang Dữ lấy xuống cho cô một mô hình, để cô đặt trong tay thưởng thức.

"Trước đây tôi không thích ở nhà, luôn thích chạy nhảy khắp nơi, cảm thấy tự do lớn hơn tất cả, cũng từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ bước chân vào hôn nhân sớm như vậy, nhưng sự thật chứng minh," khóe môi anh khẽ cong lên, tiếp tục nói: "Suy nghĩ của con người luôn thay đổi, quyết định ở tuổi mười tám không thể đại diện cho những suy nghĩ sau này."

Lâm Trĩ Kinh: "Có lẽ sau khi lớn lên, anh có thêm một phần trách nhiệm và không muốn để ba mẹ lo lắng.”

Giang Dư dừng lại vài giây, sau đó đáp lại: "Một phần là vậy.”

Nhưng phần nhiều là anh tự tình nguyện bước vào.

Nếu không phải anh cam tâm tình nguyện, không ai có thể ép buộc anh đưa ra bất kì quyết định gì.

Lâm Trĩ Kinh nhìn đồ trên tủ một lúc, cảm thấy có chút mới mẻ.

Sau đó, cô nhìn thấy trên giá còn có một quyển sách, liền hỏi: "Anh thích đọc sách à?”

Tầm mắt Giang Dữ ngẩn ra.

Giây tiếp theo.

Lâm Trĩ Kinh kiễng chân lấy quyển sách xuống.

Ai ngờ, khi vừa lấy xuống, cô đã bị bìa sách làm cho chấn động.

Người phụ nữ ăn mặc mát mẻ dựa vào sô pha, bày ra động tác vô cùng quyến rũ.

Cái này...... có phải lộ liễu quá rồi không?

Nhưng thật sự rất táo bạo và sεメy.

Cô chớp chớp mi, sau đó dè dặt hỏi Giang Dữ bên cạnh: "Trước kia anh đọc loại sách này sao?"

Giang Dữ có chút đau đầu lấy cuốn album từ trong tay cô.

"Không phải của tôi."

“Cái này trên giá sách của anh.”

“Trước đây bạn bè tới chơi, có lẽ là người nào đó mang tới đây.”

“Anh chưa từng xem?”

“Chưa từng xem.”

Nói xong, Giang Dữ liền ném cuốn album đó vào thùng rác không chút thương tiếc.

“Ấy, sao anh lại vứt đi?” Lâm Trĩ Kinh cảm thấy vứt đi thật đáng tiếc.

“Giữ lại cũng vô dụng.”

“Bỏ đi.” Giang Dữ xoay người rời đi, giọng nói thanh đạm: “Em đừng nhìn thứ đó nữa, không thích hợp cho trẻ em.”

Lâm Trĩ Kinh: "......”

Nhưng nhìn thấy phản ứng của Giang Dữ, Lâm Trĩ Kinh oán thầm, người này không phải ngượng đấy chứ.

Ngay lúc hai người định đi lên tầng, đèn trong phòng khách bỗng nhiên tối lại.

Trong phòng thoáng cái đã tối đen, Lâm Trĩ Kinh không thấy rõ đường phía trước, dưới chân hình như vấp phải thứ gì đó, suýt nữa thì ngã.

Cô khẽ thốt ra một tiếng, khi cơ thể sắp mất thăng bằng, thì người đàn ông trước mặt xoay người nắm lấy cổ tay cô, sau đó theo quán tính, bị cô đè ngã xuống sô pha.

Khi Giang Dữ ngã xuống sô pha, rõ ràng đã rên lên một tiếng.

Trọng lượng cả người Lâm Trĩ Kinh đều dồn trên người anh, hơn nữa áp lực thực sự làm cho người ta có chút không chịu nổi.

Trong phòng khách không nhìn thấy gì hết, chỉ có một tia sáng mà ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ.

Lâm Trĩ Kinh đặt tay lên cổ người đàn ông, hơi thở hỗn loạn nhìn gương mặt đối diện.

Cô không thấy rõ vẻ mặt của Giang Dữ, muốn giãy dụa đứng dậy.

Giang Dữ rêи ɾỉ xong lại cắn răng chịu đựng, bàn tay ôm lấy eo cô, trầm giọng cảnh cáo:

“Đừng làm loạn.”

Anh vừa nói như vậy, Lâm Trĩ Kinh liền không dám động đậy nữa.

Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng, cô có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi trao đổi qua lại với nhau.

Ngay khi cô định mở miệng nói gì đó, đèn trong phòng khách lại được bật sáng.

Phùng Vi mơ mơ màng màng đứng ở đầu cầu thang nhìn qua bên này, nói ra:

“Thì ra dưới tầng có người.”

Ban đầu anh ta định đóng cửa sổ tầng hai, bỗng nhiên nhìn thấy đèn trong phòng khách vẫn sáng, tưởng rằng dưới tầng không có ai, nên vô thức tắt đèn.

Ai ngờ đèn vừa tắt, chợt nghe thấy một tiếng động không đúng lắm vang lên.

Đợi đến Phùng Vi bật đèn lại, liền nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng kí©h thí©ɧ này.

Giang Dữ dựa vào sô pha, Lâm Trĩ Kinh đang ngồi trên đùi anh, tên cầm thú Giang Dữ này còn đặt tay lên eo con gái người ta, từ góc độ của Phùng Vi chỉ có thể thấy gương mặt đỏ bừng của Lâm Trĩ Kinh và bóng lưng của Giang Dư.

Góc độ này cũng rất kỳ diệu, hai người bọn họ trông giống như đang......

Hôn nồng nhiệt.

Phùng Vi cười khan một tiếng, còn tưởng mình quấy rầy chuyện tốt của đôi vợ chồng mới cưới, gãi gãi đầu xấu hổ: "À thì...... Ngại quá, tôi không biết dưới tầng có người, hai người tiếp tục, tiếp tục đi."

Nói xong, Phùng Vi quay đầu định chuồn êm.

Anh ta vừa mới lên tầng, lại nhìn thấy Cận Bân đang định đi xuống.

Cận Bân đút hai tay trong túi hỏi anh ta: "Sao vậy?”

Phùng Vi lôi kéo anh ta lên tầng: "Đừng xuống, về phòng ngủ đi.”

Cận Bân không hiểu: “Ý gì thế?”

Phùng Vi: "Giang Dữ ở dưới tầng, vừa mới kết hôn chưa bao lâu, đây là lúc ham muốn mãnh liệt, chúng ta phải thông cảm, mau về ngủ thôi.”

Hai anh em tốt nhìn nhau cười, sau đó quay đầu đi lên tầng.

Hai người này bàn tán chuyện mà không hề giấu giếm, khiến hai người trên sô pha đều nghe được hết.

Lâm Trĩ Kinh: "......”

Giang Tự: "......”

Lâm Trĩ Kinh cắn môi nói: "Hình như bạn anh hiểu lầm rồi.”

Bây giờ Giang Dữ không có tâm trạng quan tâm đến mấy người Phùng Vi, anh có chỗ nào đó không ổn trong lòng anh cũng tự biết, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh lạnh lùng, lông mi đen dày giật giật, sau đó ngước mắt nhìn Lâm Trĩ Kinh trước mặt, giọng khàn khàn nói:

“Cô Lâm, tay sờ chỗ nào vậy?”

Lời này vừa nói ra, Lâm Trĩ Kinh mới ý thức được nãy giờ tay mình vẫn vô thức đặt trên ngực Giang Dữ.

“……”

Chẳng trách cảm thấy sờ đã như vậy.