Chương 18: Hiện trường trở mặt thành thù

Có lẽ nhận ra khoảng cách giữa hai người lúc này quá gần, Lâm Trĩ Kinh vội vàng đứng dậy.

Sau khi đứng dậy, cô còn lo lắng nhìn Giang Dữ: "Không đè đau anh chứ?”

Giang Dữ cong môi cười: "Ý em là chỗ nào?”

Lâm Trĩ Kinh: "......”

Giang Dữ lại nhanh chóng giải vây cho cô: "Yên tâm, em rất nhẹ, tôi không yếu đuối đến mức như vậy.”

Anh đứng dậy và đi lên tầng.

“Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, Phùng Vi bình thường thích đùa giỡn lung tung, em quen dần là được.”

Lâm Trĩ Kinh gật đầu.

Hai người lên tầng, vào cùng một phòng.

Giang Dữ đi tắm trước, sau đó chỉ vào sô pha bên cạnh: "Tối nay tôi ngủ đây là được.”

Lâm Trĩ Kinh nhìn sô pha, rồi nhìn Giang Dữ: "Chắc là không ngủ được đâu.”

Dù sao dáng người Giang Dữ cũng rất cao, sô pha này thật sự không chứa nổi anh.

“Chịu một đêm là được.”

“Hay là để tôi ngủ sô pha đi.”

"Nếu để người khác biết tôi để vợ mới cưới ngủ sô pha, thì tôi sẽ nổi tiếng mất."

Giang Dữ ném khăn tắm qua một bên, sau đó nằm xuống sô pha, nhắm mắt giả vờ ngủ, "Chuyện này em đừng giành với tôi, mau đi tắm đi.”

Thấy thái độ kiên định của anh, Lâm Trĩ Kinh cũng không giành với anh nữa.

Đợi sau khi cô tắm rửa xong bước ra, Giang Dữ vẫn nhắm mắt như cũ.

Cô nhỏ giọng nói: "Vậy tôi tắt đèn nhé.”

Người trên sô pha không trả lời cô, hình nhứ đã ngủ rồi.

Lâm Trĩ Kinh lên giường, cẩn thận đắp chăn, động tác rất nhẹ nhàng, sợ làm ồn đến Giang Dữ.

Nhưng, ngay khi cô sắp chìm vào giấc ngủ, người trên sô pha bỗng nhiên gọi cô.

“Cô Lâm.”

Hóa ra anh vẫn chưa ngủ.

Lâm Trĩ Kinh nghiêng đầu nhìn về phía hắn, hỏi: "Sao vậy?”

Trong căn phòng trống trải vào ban đêm, giọng nói của Giang Dữ dường như nhẹ nhàng đến lạ thường.

"Thời gian ở bên tôi cảm thấy thế nào?"

Lâm Trĩ Kinh im lặng hai giây, sau đó trả lời anh:

“Rất tốt.”

“Lời thật lòng sao?”

“Ừ.”

“Vậy thì tốt.” Nghe thấy lời này, anh có vẻ đã yên tâm, nhắm mắt lại, khóe môi hơi cong lên, ôm gối ôm trong tay, nhỏ giọng nói: “Ngủ đi, có tôi ở đây, đừng sợ.”

Rõ ràng hai người mới ở bên nhau chưa bao lâu, nhưng nghe anh nói như vậy, Lâm Trĩ Kinh lại cảm thấy rất an tâm.

Bởi vì có anh ở đây, căn phòng trống trải này trông cũng không đáng sợ đến thế.

Hơn nữa, trong tiềm thức cô còn tin rằng anh sẽ không làm chuyện gì tổn thương đến cô.

Lâm Trĩ Kinh cẩn thận suy nghĩ trong lòng, là vì anh là chồng của cô, hay là vì trong lòng cô đã coi anh là một người tốt.

Chuyện này chính bản thân cô cũng không rõ, suy nghĩ miên man một hồi cũng không biết đã ngủ thϊếp đi từ lúc nào.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đám người Phùng Vi bọn họ đã gõ cửa, bảo bọn họ nhanh chóng lên đường đi leo núi.

Lâm Trĩ Kinh thay quần áo và giày thể thao, vội vàng đi ra ngoài gặp mọi người.

Buổi sáng không khí trong lành dễ chịu, trời vừa tờ mờ sáng, đám người bọn họ lưng đeo túi chuẩn bị xuất phát.

Bành Khả Nhi bước đến bên cạnh Lâm Trĩ Kinh, muốn nói chuyện phiếm với cô.

Giang Dữ không nhanh không chậm đi theo phía sau.

Bành Khả Nhi hỏi cô: "Tối qua nghỉ ngơi thế nào?”

Lâm Trĩ Kinh: "Cũng được.”

Bành Khả Nhi nháy mắt mập mờ với cô: "Có phải sáng nay suýt nữa không dậy nổi khỏi giường không?”

Lâm Trĩ Kinh: "......”

Bành Khả Nhi: "Đừng ngại, đêm qua Phùng Vi đã nói cho em biết rồi.”

Lâm Trĩ Kinh: "Anh ấy nói gì với em?”

Bành Khả Nhi: "Nói đêm qua thấy chị và Giang Dữ củi khô lửa nóng dưới tầng, suýt nữa anh ấy đã phá hỏng chuyện tốt của hai người, về phòng áy náy rất lâu, biết vậy đã không xuống tầng."

Lâm Trĩ Kinh im lặng ngại ngùng một hồi.

Phùng Vi còn rất nhanh miệng, quay đầu liền nói cho bạn gái mình nghe.

Bành Khả Nhi khoanh tay, bình luận: "Em đã nói người đàn ông này không tệ chút nào mà, tối qua Giang Dữ đặc biệt chạy đến đây, hai người làm như xa lạ không nói lời nào, không ngờ sau lưng tụi em lại lợi hại như vậy, em coi chị là bạn tốt, chị chia sẻ với em một chút về cuộc sống ngọt ngào mỗi ngày của hai người đi.”

Lâm Trĩ Kinh: "Làm gì có ngọt ngào mỗi ngày...”

Bành Khả Nhi nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt tròn kia: "Vậy chị nói xem, phương diện kia của Giang Dữ thế nào, có phải rất lợi hại không?"

Lâm Trĩ Kinh đang kinh ngạc trước câu hỏi táo bạo của Bành Khả Nhi.

Một giây sau, Bành Khả Nhi đã bị Phùng Vi trừng phạt.

Phùng Vi vừa hay đang ở phía sau nghe thấy Bành Khả Nhi nói lung tung, túm lấy tay áo cô ấy và kéo đi, tránh cô ấy lại tiếp tục nói lung tung ở đây.

Đợi sau khi hai người rời đi, Lâm Trĩ Kinh mới thở phào nhẹ nhõm.

Đột nhiên.

Phía sau truyền đến một giọng nói.

“Có muốn uống nước không?”

Giang Dữ đi tới bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Trĩ Kinh lắc đầu: "Vẫn chưa khát lắm.”

Hôm nay anh mặc một chiếc áo gió màu đen, mái tóc đen ngắn, đường nét khuôn mặt sắc sảo rõ ràng, sáng sớm không khí trên núi đặc biệt trong lành, khí chất của người này lại nghiêm nghị xuất chúng, cằm hơi nâng lên, nhìn đôi mắt trong veo của cô.

Giây tiếp theo.

Lâm Trĩ Kinh cảm thấy bả vai nhẹ đi.

Giang Dữ lấy ba lô trên vai cô, tùy ý đèo vào người, nói: "Để tôi.”

Lâm Trĩ Kinh cảm thấy ngượng ngùng: "Ba lô này nặng lắm, để tôi tự mang là được.”

Giang Dữ khẽ cười nhìn cô: "Em xem có bạn trai nào để bạn gái của mình đeo ba lô không?”

Mấy cặp đôi phía trước, bạn trai làm đều mang hết, trên tay bạn gái bên cạnh thật sự là trống trơn.

Giang Dữ: "Hơn nữa, quan hệ của chúng ta còn gần gũi hơn họ, nếu anh không chăm sóc chu đáo một chút, người khác sẽ nói anh đối xử khắc nghiệt với cô Lâm đấy.”

Cô Lâm: "Không có chuyện đó đâu......”

Khác với Bành Khả Nhi và Phùng Vi trước đó, trong khi leo núi, cô và Giang Dữ luôn im lặng.

Ngược lại, hai người phía trước, cãi nhau ầm ĩ rất là khó nói.

Sau đó bọn họ dừng lại ở một nơi.

Bên này có không ít khỉ, tính khí của chúng còn rất xấu.

Bành Khả Nhi đang cầm một chai hồng trà lạnh trong tay, nhưng bị con khỉ ở bên cạnh giật lấy, giống như tên cướp, trực tiếp mở nắp ra uống.

Bành Khả Nhi bị con khỉ dọa sợ, mặt mày tái nhợt muốn khóc.

Phùng Vi ở bên cạnh vội vàng an ủi nói: "Được rồi được rồi, đừng tức giận với con súc vật này, lát nữa anh sẽ mua cho em, hơn nữa giờ anh cũng đánh không lại đám khỉ này đâu..."

Lâm Trĩ Kinh ở phía sau khẽ cười ra tiếng.

Vừa quay đầu lại, cô thấy Giang Dữ đang nhìn mình.

Nụ cười của Lâm Trĩ Kinh lập tức dừng lại, sau đó mím môi nhỏ giọng hỏi: "Sao lại nhìn tôi?”

Giang Dữ liếc nhìn phong cảnh cách đó không xa: "Có muốn chụp một bức ảnh không?”

“Bây giờ sao?”

“Ừ, bây giờ.”

Lâm Trĩ Kinh cảm thấy đề nghị của anh không tệ, liền đứng qua một bên chuẩn bị để Giang Dữ chụp ảnh cho mình.

Tư thế đứng của cô rất dịu dàng, người phụ nữ trong ống kính có mái tóc đen mềm mại buông xõa trước ngực, nụ cười hiền dịu xinh đẹp, giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.

Im lặng nhưng luôn cảnh giác, giống như động vật ăn cỏ, cũng có điểm mấu chốt và sức tấn công của mình.

Giang Dữ luôn cảm thấy cô giống loài vật như vậy.

Đáng yêu đến mức khiến người ta muốn bảo vệ.

Đợi đến khi chụp ảnh xong, Lâm Trĩ Kinh đến xem thành quả, có chút hối hận nói: "Ôi... biết vậy không đưa tay ra “hi”, thấy quê ghê.”

Giang Dữ: "Không đâu, rất giống thỏ.”

Lâm Trĩ Kinh ngẩn ngơ ngẩng đầu: "...... Thỏ?”

Giang Dữ mỉm cười cất điện thoại: "Chúng ta đi tiếp thôi.”

Đi được một đoạn đường, Lâm Trĩ Kinh mới phát hiện một chuyện quan trọng.

Rõ ràng là chụp ảnh cho cô, sao Giang Dữ không nói sẽ gửi ảnh cho cô?

Nhưng sau đó leo núi quá mệt, Lâm Trĩ Kinh cũng quên mất chuyện này.

Đợi đến khi xuống núi, cả đám người đã sức cùng lực kiệt.

Bành Khả Nhi tựa đầu vào vai Lâm Trĩ Kinh, than thở: "Hôm nay mệt quá đi.”

Phùng Vi: "Khả Nhi, em đừng quấn lấy cô Lâm nữa, hôm nay mọi người đều rất mệt, em để cô ấy nghỉ một lát đi.”

Lâm Trĩ Kinh ở bên cạnh nói giúp cô ấy: "Không sao.”

Bành Khả Nhi đắc ý nhướng mày: "Thấy chưa, quan hệ của tụi em tốt hơn anh tưởng đấy.”

Phùng Vi cười nói: "Được rồi, không ngờ anh lại lo chuyện bao đồng rồi.”

Cả đám người trông rất mệt mỏi, Phùng Vi đặt ánh mắt lên người Giang Dữ bên cạnh.

Người này vừa vặn một chai nước khoáng, đang ngồi uống ở bên cạnh, hai chân anh mở rộng, cánh tay tùy ý đặt lên đầu gối, yết hầu gợi cảm nhô ra trượt lên trượt xuống theo động tác nuốt.

Những người bên cạnh đều đã mệt mỏi vậy, mà trông người này vẫn rất bình tĩnh.

Phùng Vi tức giận mỉm cười: "Giang Dữ, thể lực của cậu tốt vậy, không mệt chút nào.”

Giang Dữ liếc nhìn anh ta một cái: "Khuyên cậu bình thường nên vận động nhiều, mà cậu chỉ hút thuốc, uống rượu, không vận động gì, thể lực tốt được mới lạ đấy.”

Phùng Vi: "Được được được, cậu giỏi, thể lực tốt, chẳng trách lại trẻ tuổi vậy.”

Phùng Vi lớn hơn Giang Dữ một tuổi, lúc này liền tự nói mình người già rồi, vì thể lực của kém mà kiếm cớ.

Giang Dữ khẽ cười một tiếng, cố ý trêu chọc anh ta: "Thể lực kém thế này, còn ‘được’ không đấy?”

Phùng Vi: "Con mẹ nó......”

Có nên nói hay không, tên nhóc này nhiều lúc rất tai hại.

Sau khi nghỉ ngơi, bọn họ cũng lái xe trở lại thành phố G.

Vừa đến thành phố G, vừa hay đến giờ cơm tối.

Phùng Vi tìm một nhà hàng, chuẩn bị mời cả đám cơm nước xong xuôi mới về.

Bọn họ vừa leo núi xong, cả đám y như sói đói, gọi rất nhiều món ăn, và đang chờ lên món.

Phục vụ sau lấy lại thực đơn rồi đi ra, và khi cánh của mở ra lần nữa, bọn họ còn tưởng là phục vụ bưng đĩa bước vào.

Ai biết người đi vào không phải là nhân viên phục vụ, mà là một người khác.

Vừa nhìn thấy người nọ, mấy người bọn họ đều ngây ngẩn cả người.

Dương Khai Thừa nhìn mọi người, nhướng mày cười: "Nghe nói các cậu đi chơi, mà chẳng gọi tôi?”

Phùng Vi đứng dậy, hơi xấu hổ nói: "Nghe nói gần đây cậu rất bận, bọn người Cận Bân gọi cậu ra ngoài ăn cậu cũng không ra, nên lần này không gọi cậu nữa, nếu cậu nói rảnh chúng tôi chắc chắn gọi cậu mà, cậu nói chuyện thế này, không phải là anh em chúng tôi cố ý bỏ qua cậu sao.”

Dương Khai Thừa: "Không sao, tôi hiểu.”

Nói xong, Dương Khai Thừa cũng không khách sáo mà đi vào: "Hôm nay vừa hay tôi cũng tới đây dừng bữa, không phiền nếu tôi vào ngồi cùng chứ?”

Mọi người im lặng.

Dương Khai Thừa liền coi sự im lặng này là đồng ý.

Bọn người Phùng Vi cảm thấy khá là đau đầu.

Sao hôm nay Dương Khai Thừa lại tới đây, tình cờ là Giang Dữ và Lâm Trĩ Kinh cũng ở đây.

Đây không phải là rất khó xử sao?

Vốn dĩ bọn họ chỉ muốn thoải mái ăn một bữa cơm, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Khi Dương Khai Thừa bước vào, ánh mắt Giang Tự lạnh lùng nhìn anh ta.

Anh cũng muốn biết hôm nay Dương Khai Thừa muốn gây chuyện phiền phức gì.

Dương Khai Thừa bước tới, liếc mắt nhìn Lâm Trĩ Kinh, thuận tay muốn kéo ghế bên cạnh cô ra để ngồi.

Giang Dữ đứng dậy đẩy ghế vào lại, lạnh nhạt nói: "Có người rồi, cậu đổi chỗ khác đi.”

Lời này vừa nói ra, liền có mùi thuốc súng.

Lúc này, tim của Phùng Vi như đã vọt lên tận cổ họng.

Thậm chí anh ta còn suy nghĩ, nếu lát nữa có đánh nhau, anh ta nên giúp Giang Dữ hay giúp Dương Khai Thừa.

Rất nhanh, anh ta đã có quyết định.

Anh ta phải giúp Giang Dữ.

Anh ta có quan hệ rất tốt với Giang Dữ, không thể hướng khuỷu tay ra ngoài được.

Dương Khai Thừa sắc mặt khó coi, sau đó cười ra tiếng: "Được, vậy tôi đổi chỗ khác.”

Nói xong, anh ta ngồi xuống bên cạnh Phùng Vi.

Phùng Vi sờ sờ mũi, làm dịu bầu không khí nói: "Sao món ăn còn chưa mang lên nhỉ?”

Dương Khai Thừa cười: "Hay là tôi ra ngoài giúp thúc giục nhé?”

Phùng Vi: "Không cần không cần, chắc là sắp rồi.”

Không lâu sau, phục vụ bưng món ăn vào.

Mọi người mới leo núi về, vốn dĩ không định uống rượu, nhưng Dương Khai Thừa lại gọi một chai, tồi tự rót cho mình, còn rót đầy ly trước mặt Giang Dữ.

Một giây sau, anh ta lại rót rượu cho Lâm Trĩ Kinh.

Anh ta đứng dậy, hăng hái nói: "Lần trước chưa uống rượu mừng, lần này bù lại, mong là đôi vợ chồng mới cưới các cậu đừng để ý."

Giang Dữ vuốt ly rượu trong tay, lạnh nhạt nói: "Yên tâm, không để ý.”

Lâm Trĩ Kinh từ đầu đến cuối không nói gì, cô cúi thấp mặt, không muốn nhìn Dương Khai Thừa.

Dương Khai Thừa cũng không để ý, trực tiếp ngửa cổ uống cạn ly rượu.

Anh ta uống nhanh như vậy, khiến người bên cạnh cũng cảm thấy kinh sợ.

Phùng Vi sợ anh ta mất bình tĩnh, đành phải ở bên cạnh khuyên nhủ: "Khai Thừa, uống từ từ thôi, đừng làm loạn.”

Dương Khai Thừa không để ý tới Phùng Vi, cười vẫn như cũ: "Hôm nay cũng là một ngày tốt, nên tôi tự phạt ba ly.”

Nói xong, anh ta tiếp tục rót đầy, một hơi uống hết hai ly rượu còn lại.

Dương Khai Thừa: "Vừa rồi, ly thứ nhất kính vợ chồng hai người tân hôn vui vẻ, ly thứ hai kính anh em tốt Giang Dữ của tôi kết hôn, ly thứ ba là…..."

"Kính anh em tốt Giang Dữ của tôi cướp bạn gái cũ của tôi, Dương Khai Thừa tôi thật sự phục sát đất. Ngay từ đầu Giang Dữ đã là người giỏi nhất trong giới chúng ta, từ gia thế đến phong độ, không ai không hâm mộ, không ngờ yêu đương cũng giỏi như vậy, có thể yêu luôn người phụ nữ của anh em, chuyện này gọi là gì đây?”

Anh nước miếng tung bay nói một hồi, xung quanh không có ai đáp lại.

Cảnh tượng trong phòng vô cùng khó coi.

Bành Khả Nhi đánh giá hai người đàn ông bên cạnh Lâm Trĩ Kinh.

Nụ cười kia của Dương Khai Thừa còn dữ tợn hơn khóc, tốt nhất là đừng cười nữa.

Thì ra đây là hiện trường anh em tốt trở mặt thành thù vì tranh giành một người phụ nữ sao?

Cô ấy âm thầm nín thở.

Con mẹ nó, quả thực là rất kí©h thí©ɧ.

Và......

Cô Lâm bình tĩnh thật.

Đúng là tấm gương mẫu mực cho thế hệ sau.

Thật ra Lâm Trĩ Kinh không bình tĩnh chút nào, cô không muốn để ý tới Dương Khai Thừa, hơn nữa cô cũng biết anh ta cố ý uống say làm loạn.

Dương Khai Thừa như vậy càng khiến cô cảm thấy khó chịu.

Sắc mặt cô hơi thay đổi, đứng dậy nói: "Tôi đi vệ sinh.”

Nói xong, cô xoay người ra ngoài.

Cô bước ra khỏi phòng, hít một hơi thật sâu, tựa vào hành lang bình tĩnh lại tâm trạng một lúc.

Ngay khi cô định đi vào phòng vệ sinh, một đôi bàn tay lạnh chạm vào cổ tay cô, sau đó đưa cô tới phòng bao không có người bên cạnh.

Lâm Trĩ Kinh thốt lên một tiếng, giây tiếp theo đã nhìn thấy gượng mặt của Giang Dữ xuất hiện trước mặt mình.

Thấy người tới là anh, Lâm Trĩ Kinh mới cảm thấy nhẹ nhõm.

Mùi hương dễ ngửi trên người đàn ông xông vào mũi, mang theo hơi thở mê hoặc.

Anh che môi Lâm Trĩ Kinh, khóe môi cười nhạt.

“Đừng lên tiếng.”

“Dương Khai Thừa ở bên ngoài.”