Chương 10

"... Không phải việc của cậu."

“Anh Luật, sao anh có thể nói những lời vô tình như vậy?” Tần Thư tỏ vẻ tổn thương: "Anh là bạn thân nhất của em mà!”

Vẻ ngoài Tần Thư sạch sẽ dễ thương như một chú mèo ragdoll được cưng chiều trong nhà kính, đối diện với ánh mắt chân thành của cậu ấy, Lữ Nho Luật thấy hơi mềm lòng nói: “Được rồi, tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng cậu không được nói với Tạ Lan Chi.”

"À, tôi nhất định sẽ không nói với anh ấy."

"Thật ra không có gì đâu, tôi chỉ mới tham gia Hiệp Hội Bảo Vệ Cẩu Độc Thân thôi."

Một chiếc chân gà rơi từ đũa Tần Thư xuống bát: “Hả?”

Nửa giờ sau, nồi lẩu đã lắng xuống nhưng Tần Thư vẫn không chịu rời đi, nhất quyết ở lại quán lẩu đợi đàn em họ Đoàn kia đến, rồi cùng đi dự lễ chào mừng của Hiệp Hội Bảo Vệ Cẩu Độc Thân.

"Em phải chắc chắn anh đang tham gia một hiệp hội chính quy trong khuôn viên trường." Tần Thư nói.

Không lâu sau, Đoạn Dã Châu đến theo địa chỉ Lữ Nho Luật gửi cho hắn, sau khi Lữ Nho Luật giới thiệu hắn với Tần Thư, Tần Thư thì thầm: “Anh Luật, anh đứng cạnh cậu ta nhìn như người tí hon vậy”.

Lữ Nho Luật nhất thời không nói nên lời: “Tên tí hon chưa tới mét tám như cậu còn dám chỉ trích tôi à?”

Tần Thư không hiểu tại sao hai anh chàng đẹp trai trước mặt lại muốn gia nhập một hiệp hội nghe có vẻ không đáng tin cậy lắm, Đoạn Dã Châu trả lời: "Để có thêm tín chỉ."

Tần Thư ngạc nhiên nói: “Nhưng chẳng phải ở trường chúng ta chỉ có hội trưởng mới được cộng tín chỉ sao?”

Đoạn Dã Châu gật đầu: "Đúng vậy, mục tiêu của tôi là hội trưởng."

Lữ Nho Luật chợt nhận ra.

Thảo nào Đoạn Dã Châu không muốn thêm Wechat của Viên Cửu Cửu mà chỉ muốn thêm của mình, hóa ra là muốn chiếm đoạt vị trí của Viên Cửu Cửu.

Mọi chuyện đều có lý do của nó! Đoạn Dã Châu không phải gay, không có ý gì với mình hết. Tuyệt vời, mình sắp có một người anh em trai thẳng!

“Còn anh Luật thì sao?” Tần Thư quay sang Lữ Nho Luật: "Tại sao anh lại muốn gia nhập Hiệp Hội Bảo Vệ Cẩu Độc Thân?”

“Cậu nghĩ thử xem?” Lữ Nho Luật cười lạnh: "Chắc không phải vì bốn tên gay các cậu ngày nào cũng kí©h thí©ɧ tôi đâu.”

Tần Thư bối rối: “Bọn em có à?”

Lữ Nho Luật chỉ vào tai cậu ấy: "Cậu ngày nào cũng gọi Tạ Lan Chi là ‘chồng’ trước mặt tôi, cậu cho rằng tôi là ‘Lữ bị điếc’ à?"

Tần Thư sửng sốt: “Không phải, em không có!” Cậu ấy oan ức đến mức muốn lao vào nồi lẩu để chứng minh mình vô tội: “Em gọi Tạ Lan Chi là ‘chồng’ trước mặt anh khi nào vậy? Em chưa từng gọi anh ấy là "chồng" lúc bình thường mà!"

Lữ Nho Luật nhạy bén nắm bắt được mấu chốt, ranh mãnh hỏi: “Vậy thường gọi khi nào?”

Tần Thư nghẹn một chút rồi lớn tiếng nói không: "Anh cút đi! Em không muốn trả lời câu này!"

Phản ứng của Tần Thư bất ngờ khiến Lữ Nho Luật tìm lại niềm vui trêu chọc đôi tình nhân trẻ, thay vì bỏ đi, anh lại theo đuổi chiến thắng: “Tạ Lan Chi có gọi cậu là ‘vợ’ không?”

Tần Thư cuống cuồng nói: "Không! Ah ah ah ah, anh đủ rồi! Dù sao trước mặt anh em cũng không gọi anh ấy là chồng!"

Lữ Nho Luật khịt mũi lạnh lùng: “Cậu không gọi, cậu gọi “anh ơi”, nhưng mà! Giọng điệu, ánh mắt, vẻ mặt của cậu có gì khác biệt với việc gọi chồng không? Trương Phi cũng sẽ gọi Quan Vũ là anh giống như cậu sao?"

Tần Thư mở to mắt không thể tin được, lưỡng lự mấy lần rồi mới phân trần: "Anh Luật, anh là trai thẳng mà nhạy cảm quá vậy! Trên người anh chỗ nào cũng nhạy cảm!"

"Cậu còn có gan nói ra à, cậu muốn biết là ai đã biến Lữ Nho Luật thành ra như này không?" Lữ Nho Luật giơ đũa lên, chỉ trích: "Cậu, Tạ Lan Chi, Sở Thành, Từ Ninh - các cậu không ai có thể trốn tránh trách nhiệm được!”

Nghĩ lại hồi đó anh rất tin tưởng bạn bè, trước khi đôi tình nhân trẻ công khai, mỗi lần họ tổ chức teambuilding năm người, anh đều vui mừng, thấy Tạ Lan Chi thì thầm với Tần Thư, anh còn vui vẻ hét lên: "Mọi người nói gì vậy, cho tôi nghe nữa,"; thấy Từ Ninh và Sở Thành đi về phía chỗ vắng vẻ, anh vội chạy theo nói: "Hai người đi đâu đó, cho tôi đi cùng nữa."