Chương 9

Đồng thời, Đoạn Dã Châu cũng xem được biệt danh của Lữ Nho Luật - “Coi không gay là nhiệm vụ của mình.”

Viên hội trưởng, người có được hai trai đẹp trong một ngày, ngay lập tức chia sẻ tin vui này với các thành viên khác của hiệp hội trên Wechat. Viên hội trưởng chỉ ra việc thêm người mới có ý nghĩa rất lớn đối với hiệp hội, cậu ấy muốn tổ chức một buổi lễ chào đón hoành tráng, dự kiến

vào chủ nhật tuần này.

Lữ Nho Luật tạm thời chưa muốn nói chuyện mình tu luyện Vô Tình Đạo... gia nhập Hiệp Hội Bảo Vệ Cẩu Độc Thân với bốn người bạn đồng tính. Dù sao lúc bọn họ yêu đương cũng giấu anh, anh muốn giữ bí mật nhỏ cho riêng mình, rồi tiết lộ khi đến thời điểm thích hợp. Anh muốn thấy vẻ mặt khϊếp sợ của họ, còn sốc hơn khi anh phát hiện tất cả những người bạn tốt của mình đều là gay, phải để gặp những người đồng tính đó trở tay không kịp.

Tuy nhiên, anh suýt quên một chuyện - anh đã đồng ý đi ăn buffet lẩu với Tần Thư vào chủ nhật tuần này.

Tần Thư là sinh viên năm thứ hai, kém anh một tuổi, là một tên kỳ lạ, mạch não bất thường, thích đọc tiểu thuyết đam mỹ và quan hệ tìиɧ ɖu͙© với nam giới. Cách đây không lâu, sau khi suýt chết ngạt vì một quả anh đào, Tần Thư tham ăn, ăn đồ chua xong mắc bệnh viêm dạ dày cấp tính, bị bạn trai Tạ Lan Chi bắt ăn đồ nhẹ cả tháng, hôm nay chịu không nổi nữa nên với gọi anh bí mật đi ăn ngoài.

Quán lẩu náo nhiệt, nồi nước nóng bốc khói được nấu trước mặt từng khách hàng, Lữ Nho Luật nhìn Tần Thư nhóng xong bò viên, và lòng bò, sột sột ăn, Anh không yên tâm nhắc nhở: “Ăn thế này dạ dày có chịu nổi không?”

"Em đã khỏi bệnh từ lâu rồi, không sao đâu." Tần Thư ăn xong toát mồ hôi đầm đìa, thất vọng nói: "Chỉ là mùi quá nồng, mùi lẩu nồng nặc thế này không về nhà được, anh Luật, lát nữa chúng ta đi spa nhé."

Lữ Nho Luật vừa định trả lời thì Viên Cửu Cửu gửi tin nhắn Wechat cho biết địa điểm tổ chức tiệc chào mừng, nhờ anh báo cho Đoạn Dã Châu luôn.

Lữ Nho Luật tìm “Một bát cháo rau dại”, gửi thời gian, địa điểm qua.

Coi không gay là nhiệm vụ của mình: [Hai giờ chiều, phòng 205, trung tâm hoạt động.]

Một bát cháo rau dại: [Tôi không biết đường, anh đang ở đâu? Tôi đến chỗ anh, anh có thể dẫn tôi đi.]

Trung tâm hoạt động là một tòa nhà nổi bật trong khuôn viên trường, điểm dừng chân đầu tiên của các sinh viên năm nhất đến nộp hồ sơ là ở đó. Đoạn Dã Châu thực sự không biết trung tâm hoạt động ở đâu... thật khả nghi, rất đáng ngờ.

Rađa “rò gay” trong đầu Lữ Nho Luật bắt đầu chạy không kiểm soát.

Nếu Đoạn Dã Châu biết trung tâm hoạt động ở đâu, tại sao cậu ta lại nói dối ——vì để mình đưa cậu ta đi?! Nhưng tại sao Đoạn Dã Châu lại phải nhờ mình đưa cậu ta đến đó?

—— Để dành nhiều thời gian ở với mình hơn? Lần trước cậu ta còn không muốn thêm Wechat của Viên Cửu Cửu mà chỉ muốn thêm Wechat của mình!

Không, không, mình chỉ mới gặp Đoạn Dã Châu một lần, không thể nào, tuyệt đối không thể nào!

Lữ Nho Luật nhìn đáy nồi lẩu đỏ sủi bọt, lẩm bẩm: “Mình tự luyến quá rồi, mình cảm thấy mình điên thật rồi.”

“Anh Luật?” Tần Thư nhận thấy Lữ Nho Luật có gì đó khác thường, lo lắng hỏi: “Anh không sao chứ? Có nghe thấy em nói không?”

Lữ Nho Luật uống một ngụm lớn nước mận chua, hít một hơi thật sâu nói: "Tôi không sao, cậu vừa nói gì thế?"

"Ồ, anh có muốn đi chăm sóc cơ thể với em không?"

“Không, không." Lữ Nho Luật nói bịa: "Tôi hẹn Sở Thành chiều nay chơi bóng.”

Tần Thư ngừng gặm chân gà, nhìn Lữ Nho Luật bằng ánh mắt kỳ lạ: "Anh không thấy nhóm bạn của Ninh Ninh à? Hôm nay cậu ấy dạy kèm Sở Thành tiếng anh cấp sáu."

Ninh Ninh, Từ Ninh, “Ninh” trong CP "Ninh Thành", bạn trai Sở Thành.

Lữ Nho Luật nhất thời không nói nên lời.

“Anh có vấn đề.” Tần Thư kiên quyết nói: “Khai mau, sao anh lại nói dối? Buổi chiều anh định làm gì?”