TG1 - Chương 7: Tiểu Hồng mỹ nhân ra sức làm nũng với hòa thượng | Ngươi dám bắt ta, ta liền đem đầu của ngươi bứt trọc

Ai đó cho tui ý kiến một chút đi ạ xem xét xem tui có nên tiếp tục edit truyện này nữa k ạ, chứ chuyện này rất chi là dài á mà tui lại đang nổi lên tính lười chảy thây đang muốn dừng 😅 cho tui xin ý kiến. Nếu 1 tuần sau k có ý thì tui sẽ dừng nha vì mấy bà im lặng là mấy bà ngấm ngầm đồng ý r (((tại mấy bà k ủng hộ tui🥺(((( à thui 1 tháng đi ha dù sao thì tui cũng đang rất bận😖

_________________

Chỉ trong vài giây, con mèo trắng đã biến thành người và khỏa thân ngồi trên đùi Đường Tăng. Biến cố này là điều mà không ai trong bốn vị thầy trò đoán được.

Đường Tăng sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, muốn đẩy thiếu niên ra, nhưng tay vừa chạm vào làn da thịt lõα ɭồ, hắn đột nhiên co rúm lại như thể bị bị điện giật.

Tôn Ngộ Không cũng choáng váng tại chỗ, Trư Bát Giới vội vàng bịt mũi lại để máu mũi không chảy ra, ngược lại Sa Ngộ Tĩnh, người đến sau cùng lại là người đầu tiên tỉnh táo lại và gầm lên: "Yêu quái mau thả sư phụ ra!"

"Ta không buông." Phó Trăn Hồng thậm chí không nhìn lại, sau đó ôm Đường Tăng chặt hơn.

Cảm nhận được sự mềm mại xuyên qua một lớp quần áo, đó là thân thể của thiếu niên , Đường Tăng cả người đã hoàn toàn cứng lại rồi.

Dọc theo đường đi của hắn, không phải là không có gặp qua yêu quái muốn dùng sắc đẹp câu dẫn hắn, nhưng không có ai giống như thiếu niên này, lớn mật như thế, như thế không biết xấu hổ. Hắn có thể bình tĩnh đối mặt với những yêu quái dụ dỗ hắn, lại không cách nào giữ vững thái độ ở trước mặt thiếu niên này.

Có lẽ vì mấy ngày qua thân thiết mà trong tiềm thức anh đã có cái nhìn khác về thiếu niên này và không thể phớt lờ như những yêu quái khác , cũng có lẽ là do dung nhan của thiếu niên, quả thực là tuyệt sắc diễm lệ tuyệt luân*.

(*) không gì sánh bằng.

Cho dù phải đối mặt với cái chết cũng chưa thể làm khí độ trầm ổn bình thản của Đường Tăng bị ảnh hưởng mảy may, lại cố tình động tác giờ phút này của thiếu niên, làm Bạch Y Tăng nhân cảm thấy lại quẫn lại thẹn, cuối cùng dứt khoát trực tiếp nhắm mắt lại, phi lễ chớ coi.

Sau một lúc chấn lăng, Tôn Ngộ Không cũng phản ứng lại đây, lạnh lùng nói: “Yêu quái, ngươi đây là đang tìm chết.” Nói xong liền lắc mình tiến lên, giơ lên gậy Như Ý ở phía sau lưng Phó Trăn Hồng vung xuống một lực đạo mạnh mẽ.

Phía sau lưng vững chắc ăn một côn, một ngụm máu tươi trào ra từ trong miệng Phó Trăn Hồng, phun tới trên tăng y tuyết trắng của Đường Tăng. Chẳng sợ Phó Trăn Hồng sớm có chuẩn bị, giờ phút này cũng bởi vì một gậy này của Tôn Ngộ Không mà bị thương một ít nguyên khí.

Một gậy này y sẽ nhớ, chờ kế hoạch thành công, y sẽ muốn tìm khỉ con này để tính sổ. Ánh mắt Phó Trăn Hồng soẹt qua một tia tàn nhẫn, ở thời điểm Đường Tăng vì biến cố này mà mở mắt, lập tức biến thành mèo trắng ghé vào đùi Đường Tăng.

"Meo..." y lại ngẩng đầu lên nhẹ nhàng gọi Đường Tăng, một giọng thì thầm mềm mại như sáp, nhưng có vẻ yếu ớt rõ ràng do vết thương.

Tôn Ngộ Không không quan tâm đến điều này, hắn giơ cây gậy lên chuẩn bị một gậy đánh yêu quái từ trên đùi sư phụ rớt xuống, sau đó một gậy kết thúc.

“Từ từ, Ngộ Không.”

Tôn Ngộ Không đột ngột dừng lại, khó hiểu nhìn về phía Đường Tăng: “Sư phụ?”

Đường Tăng rũ mắt, nhìn thoáng qua vết máu trước ngực mình, đem mèo trắng bị thương từ trên đùi mình ôm xuống dưới: “Y mấy ngày nay vẫn chưa làm ta bị thương.”

“Sư phụ, yêu quái vốn quỷ kế đa đoan, không thể mềm lòng.” Tôn Ngộ Không nhưng nhớ rõ những lời yêu quái này nói khi ở trên lưng mình.

Đường Tăng lại là nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không giải thích nhiều, chỉ là đứng lên nói: “Đi thôi, chúng ta xuống núi.”

Có một số việc hắn còn cần đi kiểm chứng.

“Hòa thượng, ngươi định bỏ rơi ta như vậy sao?” Trên mặt đất Bạch Miêu đột nhiên đã mở miệng,

"Trên Bạch Hỗ Lĩnh này còn có những yêu quái khác, ta hiện tại bị đại đồ đề của ngươi đả thương, pháp lực giảm đi, liền chỉ còn kết cục là rơi vào miệng của những yêu quái khác.”

Đường Tăng nhấp môi, liễm hạ mặt mày tựa như đang suy tư, Tôn Ngộ Không thấy vậy, mày tức khắc nhíu lại:

“Ngươi, cái yêu quái này muốn dùng hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc sư phụ ta?”

Phó Trăn Hồng không phản ứng Tôn Ngộ Không mà là tiếp tục nói với Đường Tăng: “Ngươi mới vừa rồi làm con khỉ dừng tay này, đó là vì không muốn ta bỏ mạng, nhưng ta hiện tại bị trọng thương, liền cơ bản nhất hình người đều duy trì không được, ngươi bỏ mặc ta, ta cũng sẽ chết.”

Thế giới này vốn chính là cá lớn nuốt cá bé, yêu quái chém gϊếŧ lẫn nhau so với nhân loại mà nói càng là hung tàn, trực tiếp hơn. Gặp được cường giả liền tạm thời phục tùng, gặp được nhỏ yếu liền tùy tính mà nghiền sát.

Đường Tăng nghe hiểu ý tứ trong lời nói Phó Trăn Hồng, trên mặt có một tia buông lỏng.

“Phật gia các ngươi đều nói chúng sinh bình đẳng, phàm nhân còn có thể được khoan thứ, vì cái gì mà yêu quái thì không thể? Ngươi mang ta theo, độ ta, liền cũng là đang độ Phật tâm của ngươi.” Phó Trăn Hồng dừng một chút, lại nói tiếp: “Ngươi đi Tây thiên cầu được chân kinh, sẽ là công đức. Thành công độ hóa ta, cũng sẽ là công đức. Hòa thượng, mang ta theo, có được không?”

Mấy chữ cuối cùng y phóng thấp ngữ khí, thanh âm nhẹ mà thiển**, bởi vì suy yếu mà mang lên một chút mềm mại, như là trăng sao trên trời rớt xuống nhân gian, làm nhân tâm sinh thương hại.

(**) bản gốc là thiển ( 淺), nghĩa là nước.

“Sư phụ yêu quái quỷ kế đa đoan, không thể dễ dàng tin tưởng.” Tôn Ngộ Không vẻ mặt cảnh giác mà nhìn Phó Trăn Hồng.

Trư Bát Giới không vui: “Đại sư huynh, thêm một người đi lấy kinh bảo hộ sư phụ, trên đường không phải càng an toàn hơn sao?”

Tôn Ngộ Không trừng mắt nhìn Trư Bát Giới một cái, ám chỉ tên ngốc háo sắc này bị sắc đẹp mê hoặc rồi, có yêu quái công kích một chút vào tinh thần liền đi chung mới là không an toàn nhất.

Đường Tăng nhìn mèo trắng trên mặt đất, bởi vì bị thương, trên lông tơ tuyết trắng dính lên đỏ tưới máu, màu đen đồng tử tựa như lưu li lộng lẫy dưới ánh sao, nhưng Đường Tăng biết phía sau đôi mắt này, có lẽ là lạnh lẽo cùng sâu thẳm mà yêu quái giấu kín, có lẽ là lại một lần cố ý này ngụy trang.

Hắn nghĩ tới mấy ngày nay ở chung, nghĩ tới Ngộ Không dễ như trở bàn tay và đánh lên trên lưng của yêu quái, nghĩ tới lời nói của đối phương.

Đều là yêu quái này trêu chọc hắn ba lần. Lần đầu tiên là ngụy trang thành bạch y công tử thân thế bất hạnh, lần thứ hai là dùng khuôn mặt thật mà cố ý trêu đùa với hắn, mà hiện tại, là lần thứ ba.

Đường Tăng phân không rõ lời nói của yêu quái có bao nhiêu phần là thật tình. Giờ phút này, hắn an tĩnh rũ mặt mày, ngón tay trắng nõn sạch sẽ như ngọc ở trên phật châu làm bằng gỗ trầm hương chậm rãi vuốt ve, nghe hương tức nhàn nhạt quen thuộc, kia mảnh dài lông mi của hắn nhẹ nhàng kích động mà bao trùm mí mắt phía dưới, ở trong ánh nến đong đưa hạ một mảng suy tư.

Thật lâu không có tiếng nói.

Hắn suy tư thật lâu, lâu đến mỗi Phó Trăn Hồng cho rằng kế hoạch đã không thể thành công, thời điểm chuẩn bị tiến hành phương án thứ hai, Bạch Y Tăng nhân rốt cuộc mở miệng, hắn môi mỏng khẽ mở, chỉ trả lời một chữ: “Được.”

Này đó là đồng ý mang lên hắn.

Bạch Miêu đi đến bên chân Đường Tăng, nhẹ nhàng dựa vào mắt cá chân hắn, thập phần tự nhiên nói: “Ta hiện tại không biến trở về hình người được, ngươi ôm ta.”

Đường Tăng còn chưa nói chuyện, Tôn Ngộ Không liền đã đi tới, ôm chặt mèo trắng: “Ta tới ôm ngươi.”

Tôn Ngộ Không ôm có chút chặt, cánh tay siết Phó Trăn Hồng đến nỗi thiếu chút nữa không thể hô hấp, Phó Trăn Hồng trực tiếp quăng cho hắn một móng vuốt, Tôn Ngộ Không lúc này mới hơi thả lỏng một ít.

Nhìn thoáng qua vết cài trên mu bàn tay, Tôn Ngộ Không cúi đầu cảnh cáo y: “Ngươi tốt nhất thành thật một chút, đừng ra vẻ.”

Phó Trăn Hồng hỏi lại: “Ta đều bị ngươi một gậy đánh thành như vậy, còn có thể chơi cái gì hoa chiêu?”

Tôn Ngộ Không nghe vậy, lại cười lạnh không nói.

Trên đường xuống núi, Tôn Ngộ Không ôm Phó Trăn Hồng đi ở sau cùng, hắn nhìn thoáng qua Đường Tăng đi phía trước, ngay sau đó mới nhỏ giọng nói: “Lúc nãy ta chưa nói đến nên ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi là cố ý đón một gậy của ta.”

Phó Trăn Hồng lười biếng giương mắt, đối với con ngươi thẳng tấp mà nhìn chằm chằm của Tôn Ngộ Không, con khỉ này khuôn mặt là một loại sắc bén lại bá đạo anh tuấn, đôi mắt sáng ngời, đen nhánh, lại sắc bén, giống một cây đao gió, thời điểm chém thẳng đến, chỉ bằng vào ánh mắt cũng có thể làm một đám tiểu yêu rung rẫy trong lòng.

Nhưng Phó Trăn Hồng không phải đám tiểu yêu kia, ánh mắt cảnh cáo như vậy đối với hắn không có một chút tác dụng.

“Ngươi cố ý giả bộ nhu nhược, chính là muốn cho sư phụ ta mang ngươi theo.” Tôn Ngộ Không hàm dưới hơi hơi nhấc, khi nói chuyện hầu kết lăn lộn: “Ta sẽ để mắt đến ngươi.”

“Ngươi cho rằng sư phụ ngươi nhìn không ra được sao?”

Tôn Ngộ Không ngơ ra một đốn, môi mỏng mím chặt, tựa hồ là ở suy tư lời nói của Phó Trăn Hồng. Nếu sư phụ hắn biết yêu quái này là cố ý giả bộ mà ra, vì sao lại phải đáp ứng mang theo đối phương?

Phó Trăn Hồng nhìn thoáng qua Tôn Ngộ Không bởi vì nghi hoặc mà bất giác nhăn lại mày kiếm, tầm mắt thuận thế xuống phía dưới, từ góc độ của hắn, có thể rõ ràng nhìn đến Tôn Ngộ Không cằm hợp với cổ kia đường cong cứng cỏi.

So với tăng y nhu thuận của Đường Tăng, Tôn Ngộ Không ăn mặc có vẻ thập phần tùy tính cùng không kềm chế được, cổ áo hỗn độn hơi banh ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng làn da màu lúa mạch.

“Đừng nghĩ, đầu óc của tiểu khỉ con ngươi đơn giản như vậy, có thể đoán được tâm tư của sư phụ ngươi?” Phó Trăn Hồng chọc hắn.

Tôn Ngộ Không không vui: “Ngươi nói ai đầu óc đơn giản?”

“Ta nói chính là ngươi đó khỉ con, bộ ngươi là hắn sao?”

Tôn Ngộ Không giật giật môi, muốn nói cái gì, nhưng mỗi một câu nói của yêu quái này làm cho hắn có cảm giác trả lời câu nào cũng không được , vì thế cuối cùng dứt khoát khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Phó Trăn Hồng thấy vậy, trong mắt cũng mang lên một chút ý cười, hắn từ trên tay Tôn Ngộ Không nhảy đến trên đầuTôn Ngộ Không , móng vuốt trắng tinh ở trên đầu tóc thô cứng của Tôn Ngộ Không dẫm vài cái.

“Ngươi làm gì!” Tôn Ngộ Không mày một nhíu, muốn bắt Phó Trăn Hồng từ trên tóc mình đem xuống.

“Ngươi dám bắt ta, ta liền đem đầu của ngươi bứt trọc.”

Tay Tôn Ngộ Không cứng đờ, ngay lúc này Đường Tăng đi ở đằng trước cũng quay đầu lại nhìn lại đây.

"Khỉ con, ngươi tóc cứng quá nha.” Phó Trăn Hồng ở trên đầu Tôn Ngộ Không có chút ghét bỏ nói.

Còn dám ghét bỏ?

Tôn Ngộ Không cũng rất khó chịu: “Ngươi quản ta?” Tóc cứng thì làm sao?

“Miễn cưỡng có thể làm đệm.”

Tôn Ngộ Không rất tức giận, nhưng là Đường Tăng nhìn hắn, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh cũng quay đầu lại nhìn hắn, bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm, Đại Thánh không thể trút giận được.

Chờ ba người đi trước quay đầu tiếp tục đi, Tôn Ngộ Không mới hung ác nói: “Ngươi, tiểu yêu này, thành thật một chút cho ta.”

Phó Trăn Hồng lại là không chút để ý hỏi hắn một câu: “Khỉ con, ngươi sống được bao nhiêu năm?”

“Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Bởi vì ngươi vẫn luôn gọi ta là tiểu yêu, cái này làm cho ta có chút buồn rầu.”

Tôn Ngộ Không nhướng mày: “Ngươi không phải tiểu yêu thì sao lại bị một gậy của lão tôn đây đánh thành bộ dạng như bây giờ?”

“Ngươi không phải nói ta cố ý bị đánh sao?”

Tôn Ngộ Không: “……” Không muốn cãi với y .

Vì thế Phó Trăn Hồng cũng an tĩnh xuống, y thanh thản ghé vào đầu tóc Tôn Ngộ Không, cái đuôi nhỏ thật dài thường thường đảo qua gương mặt bên phải Tôn Ngộ Không.

Tôn Ngộ Không bị lông tơ trên đuôi Phó Trăn Hồng làm cho mặt có chút ngứa, đột nhiên liền hỏi hắn một câu: “Ngươi một hồi biến xương cốt một hồi lại biến thành mèo, rốt cuộc ngươi là thứ đồ chơi gì?”

“Ngươi đoán xem.”

“Không nói nữa.”

“Ngươi nói trước ngươi sống bao nhiêu năm, ta liền nói cho ngươi nguyên hình của ta là cái gì.”

Tôn Ngộ Không nghe vậy thực nghiêm túc hồi tưởng một chút, mới nói nói: “Lão tôn ta năm đó 342 tuổi đại náo Diêm La Điện, lúc sau ở Thiên giới làm quan mười lăm năm, lại làm Tề Thiên Đại Thánh 180 năm, lại bị đè ở dưới Ngũ Hành Sơn 500 năm, không sai biệt lắm một ngàn tuổi.”

“Ngươi ở Thiên giới nhậm chức quan gì?” Phó Trăn Hồng cố ý hỏi hắn.

Tôn Ngộ Không ánh mắt chợt lóe, “Ngươi hỏi cái này làm gì?”

“Ta nghe nói Thiên giới từng có một cái Bật Mã Ôn chỉ làm mười lăm năm, hay là chính là ngươi?” Phó Trăn Hồng trong giọng nói đã mang lên một chút trêu chọc.

Tôn Ngộ Không: “……”

Biết rõ còn cố hỏi? Tiểu yêu ntì là cố ý tra rồi đi!

Tác giả có lời muốn nói:

Ta ném! Điểm đánh giá cùng cất chứa sao không tăng lên! Chẳng lẽ là khúc dạo đầu thế giới tây du làm một ít thôi mà tỷ muội ghét bỏ né xa ba thước rồi huhuhu!

Tây du như vậy manh nói!

………………

Tiểu Hồng cùng Đại Thánh ở chung một nhà là tương đối nhẹ nhàng ~

Quá thích Đại Thánh hắc hắc kkk~

Tiểu Hồng: Ta vẫn luôn có một cái nghi vấn

Đại Thánh: Nói

Tiểu Hồng: Mông của khỉ con là màu hồng sao?

Đại Thánh: Ngươi cút cho ta