TG1 - Chương 8: Bạch Cốt mỹ nhân gian xảo cướp y phục của Đại Thánh??! | Lần đầu hôn môi với Đại Thánh là cảm giác như thế nào??!

“Đến lượt ngươi, mau nói ngươi là từ yêu quái gì biến thành?” Tôn Ngộ Không thật sự là có chút tò mò, hỏa nhãn kim tinh được luyện ra từ lò bát quái của Thái Thượng lão quân của hắn có thể phân biệt hết thảy yêu ma quỷ quái, lại không thể nhìn được nguyên hình của tiểu yêu này.

“Ta là từ một đống bạch cốt biến thành.” Phó Trăn Hồng ghé vào trên đầu Tôn Ngộ Không, sâu kín mở miệng: “Kiếp trước bởi vì dung mạo ta quá đẹp mà bị nói thành yêu nghiệt*, những người đó sau khi gϊếŧ chết ta, đem ta ném xuống vực sâu, chim ưng mổ thân thể của ta, cuối cùng chỉ còn lại có một đống xương trắng.”

(*) Yêu nghiệt: là yêu ma, gieo rắc tai vạ cho người.

Trong giọng nói Phó Trăn Hồng cũng không lộ ra bất kì cảm xúc bi thương nào nhưng là bởi vì bình đạm tự thuật, ngược lại càng giống như ra vẻ trấn định kiên cường, làm người ta không tự giác được mà sinh ra cảm giác thương tiếc.

Tôn Ngộ Không trầm mặc, hắn là từ một hòn đá trên Hoa Quả Sơn thai nghén mà thành, sau lại bái bồ đề tổ sư tu hành trên danh nghĩa sư đồ.Hắn tiếp xúc cũng không quá nhiều người, tuy biết được nhân tâm mới là thứ khó đo lường nhất, nhưng gặp qua lại không nhiều lắm, thỉnh thoảng lại có vài người ác độc có ác ý với hắn cuối cùng cũng đều bị một trượng xử chết.

Hắn còn tưởng rằng tiểu yêu kia hẳn là cũng giống với đại bộ phận yêu quái, là đều có nguyên hình, thí dụ như Ngưu Ma Vương nguyên hình chính là một con trâu, hay như chồn tinh chặn đường lúc hắn lên núi, đều là đang trong trạng thái bản thể, thông qua tu luyện mới biến thành người, lại không nghĩ rằng đối phương không có nguyên hình, mà là linh hồn bạch cốt.

Trách không được hoả nhãn kim tinh của hắn ở trước mặt tiểu yêu này lại không có tác dụng.

Khi Phó Trăn Hồng cùng Tôn Ngộ Không nói về thân thế của chính mình, thanh âm cũng không có cố tình đè thấp, Đường Tăng cùng Trư Bát Giới bọn họ chỉ đi cách đó vài bước ở phía trước, tự nhiên cũng nghe được toàn bộ.

Lúc này Trư Bát Giới quay đầu lại nhìn Phó Trăn Hồng, một phen nước mũi nước mắt nói: “Phàm nhân thường nói thần quỷ yêu ma nhất đáng sợ, không nghĩ tới nhân tâm mới là thứ âm độc nhất, tiểu công tử, kiếp trước của ngươi cũng quá đáng thương.”

Con heo ngốc hiện tại đã biết thân phận của Phó Trăn Hồng, lại vẫn như cũ gọi hắn là tiểu công tử như lần đầu tiên gặp mặt.

Sa Ngộ Tịnh ở một bên gật đầu, trong mắt cũng hiện ra một mảng thương tiếc: “Cũng là người đáng thương.”

Đường Tăng tuy không có quay đầu lại xem hắn, nhưng Phó Trăn Hồng thấy biểu hiện của mấy đồ đệ của hắn, liền cũng biết cuộc nói chuyện của mình đã vô tình kéo gần lại khoảng cách giữa mình và bốn thầy trò.

Hệ thống:[ không hổ là Tiểu Hồng, nam tử như ngươi thật tâm cơ.]

Tuy rằng hệ thống gà mờ không vô dụng, nhưng dù sao cũng theo Phó Trăn Hồng xuyên qua vô số thế giới, cũng coi như là tương đối hiểu Phó Trăn Hồng.

Phó Trăn Hồng xác thật là có cố ý dụ Tôn Ngộ Không hỏi chuyện nguyên hình của y, như vậy y mới có thể thuận thế nói ra thân thế Bạch Cốt Tinh. Sẽ không như cố tình, cũng không làm người cảm thấy là cố ý bán thảm**, mà y làm vậy, mục đích chính là vì hòa hoãn thái độ của thầy trò bốn người đối với y.

(**) Cố tỏ ra khổ.

Thời điểm một người đối với một người khác tâm sinh thương hại, điều đó cũng có nghĩa là trái tim ngươi trong tiềm thức sẽ trở nên mềm mại hơn khi đối mặt với sự tiếp cận của người đó.

Mà vô luận là Tôn Ngộ Không hay Trư Bát Giới thì bọn họ cũng không cứng cỏi như con người. Tình yêu và hận thù của bọn họ đơn giản hơn tình cảm của con người rất nhiều.

“Tiểu công tử, ngươi hiện tại đi theo bọn ta đi, lão heo ta sẽ không để ngươi phải chịu thiệt!” Trư Bát Giới vỗ ngực bảo đảm.

Tôn Ngộ Không nhìn hắn một cái, “ lúc bảo hộ sư phụ sao không thấy ngươi tích cực như vậy?”

Trư Bát Giới bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm : “ Điều này có thể giống nhau sao? Sư phụ lại không đẹp như tiểu công tử này.”

Tôn Ngộ Không nghe được, trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái: “Cái tên ngốc này, sớm hay muộn gì cũng vì cái tính háo sắc của ngươi mà gặp chuyện.” Tiểu yêu này liền tính thân thế đáng thương, lại cũng không phải đơn thuần vô hại, lòng người khó dò, yêu quái lại có thể mê hoặc nhân tâm.

Phó Trăn Hồng nhìn một màn này, cũng khó nhịn nổi lên một tia hưng phấn.

Thời điểm sắp rời khỏi Bạch Hổ Lĩnh, Tôn Ngộ Không nói với Phó Trăn Hồng: “Ngươi xuống khỏi đầu ta, ta ôm ngươi đi.”

“Không cần.”

"Một con mèo nằm trên đầu ta, còn ra thể thống gì chứ?” Tôn Ngộ Không nhẫn nại tính tình nói lại một lần: “Ngươi xuống mau.”

Phó Trăn Hồng nghe vậy cũng không hề chọc hắn, sau khi dùng móng vuốt kéo xuống một sợi tóc của Tôn Ngộ Không, lúc này mới từ trên đầu của hắn nhảy xuống vai.

“Ngươi kéo tóc ta làm gì?” Tôn Ngộ Không nhíu mày.

Phó Trăn Hồng không trả lời hắn, ngồi ở trên vai hắn giơ lên miêu trảo, đem sợi tóc màu đen lúc nãy đặt trước miệng Tôn Ngộ Không, “Ngươi thổi đi.”

Tôn Ngộ Không: “?”

Đây là có ý gì?

“Ta nghe nói ngươi không chỉ có tập được 72 phép biến hóa, thổi một cọng tóc là có thể biến ra một cái phân thân giống ngươi như đúc.” Phó Trăn Hồng có chút tò mò: “Ngươi thổi một cái cho ta nhìn xem.”

Tôn Ngộ Không khinh thường nói: “Ngươi kêu ta thổi một cái ta liền phải thổi một cái cho ngươi?" Đường đường là Tề Thiên Đại Thánh hắn không cần mặt mũi?

“Thì ra là gạt người sao……” Phó Trăn Hồng trong giọng nói mang theo rõ ràng đáng tiếc: “Ta còn tưởng rằng trong truyền thuyết đại náo thiên cung Tề Thiên Đại Thánh thần thông quảng đại.”

"Cái đồ tiểu yêu nhà ngươi là đang cố ý kích lão tôn?”

Phó Trăn Hồng không tỏ ý kiến: “Vậy ngươi có thổi không?”

“Ta cự tuyệt.”

Phó Trăn Hồng nhẹ nhàng ‘ ân ’ một tiếng, cũng không nhiều lời nữa.

Tôn Ngộ Không thấy y tựa hồ thành thật, trong lòng không hiểu sao lại nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Kết quả vài giây sau, bên lỗ tai liền cảm giác được một trận ấm áp, là hơi thở của tiểu yêu này, đối phương đang hướng tới bên lỗ tai hắn. Ngứa, Tôn Ngộ Không theo bản năng che lại lỗ tai, “Ngươi lại muốn làm gì?”

Tiểu yêu này sao lại phiền toái như vậy!

“Ta muốn nhìn gậy Như Ý của ngươi có phải hay không đặt ở lỗ tai.”

“Ta nghĩ ngươi là đang muốn ăn một gậy của lão tôn!” Tôn Ngộ Không không thể nhịn được nữa, túm cổ Phó Trăn Hồng đem y từ bả vai chuyển qua trước ngực, đôi tay ôm lấy y không cho y lại lộn xộn.

Lúc này Phó Trăn Hồng cuối cùng cũng thành thật, vùi đầu vào trước ngực Tôn Ngộ Không không nhúc nhích.

Ra khỏi Bạch Hổ Lĩnh, thầy trò bốn người đi tới một dòng suối, Đường Tăng nhìn về phía bạch miêu trong lòng ngực Tôn Ngộ Không, ánh mắt dừng lại vài giây trên lông tơ trên lưng dính máu Bạch Miêu: “Ngộ Không, đưa y tới chỗ dòng nước .”

Nói xong, chính hắn cũng cởϊ áσ ngoài tăng y có dính máu Phó Trăn Hồng, đặt ở suối nước bắt đầu rửa sạch lên.

Tôn Ngộ Không đi đến bên cạnh Đường Tăng, túm cổ Phó Trăn Hồng không lưu tình chút nào liền đem y ném xuống nước.

“Ngộ Không!” Đường Tăng không tán đồng nhìn về phía Tôn Ngộ Không.

khe suối suối nước này rất sâu, Phó Trăn Hồng bị ném vào đột nhiên như vậy, trực tiếp phun ra một mảnh bọt nước. Âm thầm ghi nhớ mối thù này thề rằng sẽ nguyền chết khỉ con đáng ghét kia, Phó Trăn Hồng thuận thế làm ra bộ dáng sắp chết đuối, quơ quơ vài cái móng vuốt liền bắt đầu giả bộ chìm xuống.

Một giây, hai giây…… Một phút đi qua, Bạch Miêu còn không có ngoi đầu ra tới.

Đường Tăng mày nhăn lại, “Ngộ Không, ngươi đi xuống xem một chút.”

Tôn Ngộ Không không nhúc nhích, lại qua mấy chục giây, hắn thấy mặt nước như cũ là một mảng tĩnh lặng, lúc này mới nhảy vào trong nước.

Này nói là suối nước, lại càng như là một con sông tụ lại phía sau thác nước, nước rất sâu, Tôn Ngộ Không một bên lặn xuống một bên tìm kiếm tiểu bạch miêu.

Vẫn luôn bơi tới chỗ sâu nhất, Tôn Ngộ Không mới tìm được tiểu bạch miêu, tiểu yêu bị vài cọng cỏ lớn nước cuốn lấy, đang huy động móng vuốt giãy giụa, tựa hồ là muốn thoát khỏi đám cỏ đang trói buộc thân thể mình.

Tôn Ngộ Không ánh mắt chợt lóe, sau khi nhanh chóng bơi đến liền dùng sức kéo đứt thủy thảo, một tay ôm lấy Bạch Miêu liền bơi hướng lên trên.

Nhưng mà hắn mới bơi vài cái, bạch miêu trong lòng ngực hắn đột nhiên biến thành hình người.

Đây là một thiếu niên dung mạo cực kỳ diễm lệ, mi như mặc họa, một đôi lệ mục câu hồn nhϊếp phách, khóe mắt đuôi lông mày gian đều toát ra một loại yêu mị cùng phong tình thái độ, tú đỉnh quỳnh mũi dưới là đôi môi kiều tích tinh xảo như hoa****, giờ phút này, đôi môi này chính hơi hơi giơ lên, câu ra một mạt độ cung cực kì nhạt nhẽo.

(****) dịch thô cho dễ hiểu: lông mày như tranh mực, đôi mắt đẹp đến mức câu hồn đoạt phách, khóe mắt và lông mày lộ ra một loại quyến rũ yêu mị cùng phong tình, dưới chiếc mũi xinh đẹp là đôi môi thanh tú như hoa.

Tóc đen như mực ướŧ áŧ dính vào da thịt trơn mịn tinh xảo, trắng nõn như tuyết của thiếu niên, cùng thủy thảo*****màu lục đậm đan chéo ở bên nhau, quấn quanh ở trên người thiếu niên, nửa che nửa lộ giống như là hải yêu mê hoặc nhân tâm, vô cớ lộ ra vài phần ý dục làm người ta huyết mạch phun trào.

(*****) là mấy cái rong rêu cây cỏ ở dưới sông hồ á.

Tôn Ngộ Không vẫn chưa có nhìn qua khuôn mặt nguyên bản của Phó Trăn Hồng, thời điểm một gậy kia của hắn đánh xuống, Phó Trăn Hồng là đưa lưng về phía hắn.

Cho nên vào lúc này, đối mặt với du͙© vọиɠ xung kích không có chút nào báo trước, ngay cả Tôn Ngộ Không giờ phút này cũng có chút choáng váng.

Độ cung bên khóe miệng Phó Trăn Hồng gợi lên lớn hơn nữa, y thừa dịp Tôn Ngộ Không ngây người, đôi tay như bạch ngọc ôm láy mặt hắn, trực tiếp đem đôi môi mềm mại bao phủ trên môi Tôn Ngộ Không.

Đôi mắt Tôn Ngộ Không đột nhiên trợn to, hắn thực sự choáng váng, đại danh đỉnh đỉnh Tề Thiên Đại Thánh đã bao giờ gặp qua loại sự tình này, hắn là thạch hầu biến thành, sau lại tu đến pháp thuật vô thượng, lên trời xuống đất không gì làm không được, làm gì có yêu quái nào dám ở trước mặt hắn làm càn như thế.

Trên môi là tinh tế mềm mại xúc cảm, Tôn Ngộ Không theo bản năng liền muốn đẩy ra Phó Trăn Hồng, lại phát hiện chính mình bị đối phương ôm chặt lấy, mà hơi thở trên người đang bị đối phương chậm rãi hút đi.

Tiểu yêu đem môi phủ ở trên môi hắn là đang muốn hút dương khí của hắn!

Tôn Ngộ Không nhăn mày lại, đang chuẩn bị cường thế thi lực đẩy tiểu yêu ra, đối phương lại phảng phất biết hắn sẽ làm như vậy, đột nhiên vươn răng nanh cắn môi hắn.

Tức khắc một chút đau đớn len lỏi vào đầu Tôn Ngộ Không, theo đó là một loại tê dại cực kỳ quái dị.

Phó Trăn Hồng mày đẹp nhăn lại, ngay trước khi Tôn Ngộ Không còn bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà chưa phản ứng kịp, móng tay sắc nhọn trên tay y mọc dài ra, khoảnh khắc y dứt khoát lưu loát kéo đai lưng của hắn xuống, cánh tay dùng hết toàn lực lôi kéo quần áo Tôn Ngộ Không khiến hắn bởi vì quán tính mà xoay người, giây tiếp theo Phó Trăn Hồng nháy mắt kéo xuống ngoại bào của Tôn Ngộ Không, sau đó hung hăng rùng chân đạp hắn một cái.

Phía sau lưng đột nhiên bị một lực đạo lớn đá, Tôn Ngộ Không bị sặc đến trực tiếp nuốt vài ngụm nước sông. Hắn ánh mắt lạnh lùng, một cái quay người liền duỗi tay đi bắt Phó Trăn Hồng đã bọc quần áo của hắn đang bơi lên mặt nước.

Mắt cá chân bên trái bị bàn tay Tôn Ngộ Không dùng sức nắm lấy, sắc mặt Phó Trăn Hồng lại không thấy một tia hoảng loạn.

Y quay đầu lại, đối với Tôn Ngộ Không hơi hơi mỉm cười, giây tiếp theo, chân trái hắn trực tiếp biến thành một khúc xương trắng dễ như trở bàn tay tránh thoát từ trong tay Tôn Ngộ Không, sau đó một cái chân khác lấy tốc độ tia chớp nhắm ngay khuôn mặt tuấn tú của Tôn Ngộ Không dùng sức giẫm một cái, lực đạo ngoan độc****, lạc điểm*****chuẩn xác, không chút cản trở đem Tôn Ngộ Không đá xuống.

(****) ngoan độc: tàn nhẫn.

(*****) lạc điểm: nghĩa ở đây là điểm hạ chân của tiểu hồng.


_________________

Editor & Beta: Deus Generis Iyan.

Mịa nó có ai thấy tính năng của truyện hd như c*i con c*c k ạ, ((phế vãi)))) tui chỉnh sửa mà mãi vẫn chưa chỉnh đcj😅