Chương 46: Thực Lực Tăng Vọt

Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc vẫn hôn mê nằm trên giường, Tiêu Dật ở bên cạnh quan sát.

Được xem là một luyện dược sư, quen thuộc kiến thức chế thuốc, ngoại trừ luyện đan dược thì còn có hiểu biết về các loại nguyên liệu và công dụng đối với cơ thể người.

Dù sao luyện đan là để võ giả sử dụng, đương nhiên phải cân nhắc tới mối liên quan giữa cơ thể con người và đan dược.

Bởi vậy bản thân luyện dược sư phải có y thuật cao siêu.

Nếu chỉ là những căn bệnh nhẹ như cảm nóng sốt bình thường thì luyện dược sư chỉ cần một viên hồi nguyên đan, cường thân đan để hỗ trợ bồi dưỡng, cường thân kiện thể thì có thể trị hết.

Mà võ giả bị bệnh nặng thì nguyên nhân thường là vết thương tạo thành trong chiến đấu, hoặc là khi tu luyện bị phản phệ, lúc này cần có đan dược cao cấp để điều trị.

Tiêu Dật kiểm tra cho hai người một phen, nhíu mày.

"Võ giả chiến đấu nhiều tình huống bị thương, đan điền bị tổn thương, kinh mạch bị tổn hại là chuyện bình thường như cơm bữa, trong số đan dược nhị phẩm có vài loại có thể điều trị hiệu quả."

"Nhưng đối với đan điền đã bị hủy hoàn toàn thì chưa bao giờ có tiền lệ chữa trị thành công, ít nhất thì ở thành Tử Vân này chưa từng có người thành công."

Tiêu Dật nhìn tin tức Đại trưởng lão vừa đưa tới, suy nghĩ.

Trong Tiêu gia cũng có một số tộc nhân bởi vì chiến đấu mà bị hủy đan điền, nhưng ngay cả luyện dược sư tam phẩm như Đại trưởng lão cũng không có cách nào giúp bọn họ điều trị.

Tiêu Dật tiếp tục xem thư.

"Sở dĩ nguyên nhân chủ yếu không thể điều trị đan điền hoàn toàn bị hủy hoại không phải đan dược không có hiệu quả mà là cơ thể không thể hấp thu được dược lực."

"Đan điền sẽ hấp thu những sức mạnh ở bên ngoài, khi đan điền bị hủy, không quản là linh khí trời đất hay sức mạnh đan dược, tự nhiên không thể bị cơ thể hấp thu, cũng không thể nào có hiệu quả."

"Đan điền không chữa trị thì không thể hấp thu dược lực; mà không có dược lực thì đan điền lại không thể khôi phục. Nó hình thành một vòng tuần hoàn chết, một bế tắc không thể tháo gỡ."

"Bế tắc sao?" Chân mày Tiêu Dật nhíu chặt, lẩm bẩm: "Nếu Đại trưởng lão đã gửi tin cho mình thì chắc chắn có phương pháp tháo gỡ."

Quả nhiên đợi đến khi Tiêu Dật đọc thư xong thì chân mày hơi thả lỏng một chút.

"Tiêu Tráng, Tiêu Tử Mộc, đáng tiếc hai người chỉ là võ giả Phàm Cảnh, nếu là võ giả Hậu Thiên Cảnh thì ngoại trừ để đan điền hấp thu được sức mạnh của đan dược thì còn có thể để kinh mạch chính hấp thu dược lực."

"Nếu có thể nghĩ ra cách giúp hai người bọn họ đột phá Hậu Thiên Cảnh, kích hoạt sức mạnh của kinh mạch chính thì có thể dùng phương pháp ngược lại, không cần mượn đan điền, trực tiếp đưa dược lực vào kinh mạch chính để phát huy hiệu quả của thuốc."

"Tất nhiên đây cũng là một bế tắc. Không có đan điền thì không thể ngưng tụ khí đan, bọn họ không thể luyện hóa kinh mạch chính, cũng không thể trở thành Hậu Thiên Cảnh. Mà nếu như không đột phá Hậu Thiên Cảnh thì bọn họ lại không có cách nào khôi phục đan điền."

"Hai bế tắc, ta chỉ có thể mở ra một cái. Phần còn lại phải xem bản lĩnh của chính các ngươi."

Xem thư xong, phía sau là một vài lời cổ vũ của Đại trưởng lão.

Tiêu Dật cất thư đi, đột nhiên mỉm cười: "Muốn thử thách bản lĩnh của ta sao? Ồ, chỉ sợ không phải là bản lĩnh chế thuốc, mà là..."

"Đại trưởng lão à Đại trưởng lão, thứ mà ngươi gọi là thử thách, đối với ta mà nói chỉ là một chuyện rất đơn giản." Tiêu Dật cười nhẹ.



Tiêu Dật lấy túi càn khôn ra, lựa chọn nguyên liệu ở bên trong, chẳng qua hắn không luyện đan.

Những thứ này đều là nguyên liệu có dược tính ôn hòa có hiệu quả hộ mạch dưỡng huyết. Nhưng có một thứ vừa lấy ra thì cả căn phòng lập tức bị một luồng ánh sáng đỏ yêu dị bao bọc.

Nó chính là quả yêu huyết viêm tâm.

"Quả yêu huyết viêm tâm, linh quả tam phẩm bậc đỉnh, dược lực rất mạnh mẽ, cũng không biết cơ thể Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc có chịu nổi hay không, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn."

Nghĩ xong, Tiêu Dật đi tới trước người Tiêu Tráng, bỏ chút thịt quả của quả yêu huyết viêm tâm vào trong miệng Tiêu Tráng.

Thịt quả vừa bỏ vào cơ hồ là trong nháy mắt đã hóa thành một luồng sáng màu đỏ kỳ dị tiến vào trong cơ thể Tiêu Tráng.

Quả yêu huyết viêm tâm có công hiệu đốt gân luyện mạch thần kỳ. Đối với võ giả Hậu Thiên Cảnh thì đây chính là thần quả hiếm thấy, võ giả dùng nó thì có thể nhanh chóng luyện hóa kinh mạch chính, tăng cao tu vi.

Nếu Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc không thể dựa vào sức mạnh của mình để luyện hóa kinh mạch chính, Tiêu Dật liền mượn quả yêu huyết viêm tâm, trực tiếp luyện hóa kinh mạch chính cho bọn họ.

"A." Tiêu Tráng đang hôn mê đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau đớn, cả người nóng lên, mặt đỏ nhiệt độ tăng cao, đầu túa đầy mồ hôi.

Tiêu Dật nhíu mày, có chút lo lắng.

May mắn là tình huống này chỉ kéo dài hơn mười giây. Sau đó vẻ mặt Tiêu Tráng khôi phục bình thường.

Tiêu Dật tiếp tục cho hắn dùng quả yêu huyết viêm tâm từng chút một.

Sau khi Tiêu Tráng đã dùng xong một nửa quả yêu huyết viêm tâm thì đột nhiên có một luồng hơi thở mênh mông bùng nổ từ trên người hắn.

Cùng lúc đó trên cơ thể Tiêu Tráng cũng không ngừng tiết ra chất lỏng sền sệt màu đen thùi lùi.

"Hơi thở tuôn trào, đây là dấu hiệu đột phá; tạp chất bị tiết ra chứng minh một kinh mạch chính đã được luyện hóa; Tiêu Tráng có thể lập tức đột phá Hậu Thiên bậc một." Tiêu Dật vui vẻ.

Sau khi hơi thở của Tiêu Tráng ngừng tuôn trào, Tiêu Dật cảm nhận một phen, quả nhiên hơi thở của Tiêu Tráng là Hậu Thiên bậc một.

"Cảnh giới đã đột phá, kinh mạch chính cũng đã luyện hóa thành công, sau này chỉ cần luyện đan dược chữa trị đan điền, dược lực sẽ thông qua kinh mạch chính để phát huy hiệu quả."

Tiêu Dật tự lẩm bẩm, thầm gật đầu.

Sau đó, Tiêu Dật làm theo cách tương tự, đút nửa quả yêu quả viêm tâm còn lại cho Tiêu Tử Mộc, Tiêu Tử Mộc cũng thành công đột phá tới Phàm Cảnh bậc một, cũng luyện hóa được một kinh mạch chính.

"Phù..." Tiêu Dật thở phào nhẹ nhõm, trong lòng buông được một tảng đá lớn, xoay người rời khỏi phòng.

Ngoài cửa phòng, Tứ trưởng lão và Lục trưởng lão đang chờ đợi.

"Sao các ngươi lại ở đây?" Tiêu Dật nhàn nhạt hỏi.

"Đương nhiên là trông cửa, tránh để người khác quấy rầy ngươi chữa thương cho Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc." Tứ trưởng lão cười ha hả nói.

Tiêu Dật nghiền ngẫm cười: "Hai con cháu Phàm Cảnh lại phiền tới hai vị trưởng lão tự mình giữ cửa bảo vệ sao? Ha ha, hai vị trưởng lão có lòng rồi."

Dứt lời Tiêu Dật xoay người rời đi, lúc gần đi thì giọng điệu khôi phục lạnh nhạt như thường: "Để bọn họ nghỉ ngơi một chút, ngày mai ta luyện đan dược cho bọn họ là ổn."



Đợi đến khi Tiêu Dật đã hoàn toàn rời đi, Lục trưởng lão mới sửng sốt nói: "Sao ta cảm thấy trong lời nói của thằng nhóc này có gai vậy, lẽ nào hắn phát hiện rồi?"

"Ngươi cứ nói coi?" Tứ trưởng lão dùng ánh mắt nhìn kẻ ngu mà nhìn Lục trưởng lão.

Một giây sau Tứ trưởng lão lộ ra nụ cười hiểu ý: "Tiêu Dật thật sự rất tốt, thiên phú tuyệt thế của hắn không cần bàn cãi, trí tuệ cũng hơn người, liếc mắt một cái đã thấy được ý đồ của chúng ta, ít ra so với tên ngu như ngươi thì thông minh hơn rất nhiều."

"Hắn thật sự biết à?" Lục trưởng lão lẩm bẩm: "Tuổi còn nhỏ lại có sức quan sát hơn người."

"Quả yêu huyết viêm tâm có sức hấp dẫn quá hạnh mẽ đối với võ giả Hậu Thiên, trong khoảnh khắc có thể luyện hóa kinh mạch chính, làm tu vi võ giả tăng lênrất nhiều, không ai có thể chống lại loại cám dỗ này."

"Mộ Dung Thiên Quân chính là ví dụ tốt nhất, trước đó đã biết có yêu mãng lưng bạc bảo vệ, tình huống rất nguy hiểm nhưng vẫn tình nguyện mạo hiểm chờ đợi thời cơ hái quả, thậm chí còn không tiếc tính kế tộc nhân Tiêu gia chúng ta, không từ thủ đoạn để có được nó."

"Nhưng Tiêu Dật gần như không hề lo nghĩ gì, lập tức dùng một quả gấp gáp trị thương cho Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc, chứng tỏ hắn xem tình nghĩa quan trọng hơn những thứ khác."

Tứ trưởng lão nói xong thì biểu cảm hài lòng trên mặt lại càng sâu sắc hơn.

Lục trưởng lão nghi ngờ hỏi: "Nếu khi nãy hắn không chịu lấy ra thì chúng ta sẽ cướp à?"

"Tất nhiên là không." Tứ trưởng lão nói: "Đó vốn định cho hắn, hắn mới là người có thiên phú cao nhất, quả yêu huyết viêm tâm cho hắn là thích hợp nhất."

Tứ trưởng lão nói tiếp: "Đại trưởng lão đưa ra thử thách này cho hắn chỉ là tiện tay thôi, cho dù hắn không cho thì cũng chẳng có ai ép buộc hắn. Nhưng hiện giờ ít nhất chúng ta cũng biết được, vị thiếu gia chủ này của chúng ta không phải loại người bạc bẽo thiếu tình người, sau này trở thành gia chủ sẽ đối xử với tộc nhân rất tốt. Với lại khi nãy rõ ràng đã nhìn thấu chúng ta nhưng lại không vạch trần, rõ ràng là muốn cho chúng ta một bậc thang đi xuống."

Lục trưởng lão gật đầu nói: "Cũng đúng, may mà trước đây Ngũ trưởng lão không để con trai Tiêu Nhược Hàn của hắn giành mất vị trí thiếu gia chủ. Hừ, thằng nhóc Tiêu Nhược Hàn đó ta vừa thấy đã biết là hạng người thủ đoạn độc ác, nếu như gia độc rơi vào trong tay bọn họ thì không biết sẽ trở thành dáng vẻ gì nữa."

Lục trưởng lão nói xong thì giống như nhớ tới gì đó, lập tức tức giận: "Tứ trưởng lão, ngươi vừa mới nói ai ngu ngốc hả? Ông đây cảnh cáo ngươi đấy nhé, sau này còn dám chửi bới ta thì ông sẽ không để yên đâu."

...

Tiêu Dật trở về phòng của mình, sau khi hồi phục đan điền cho Tiêu Tráng và Tiêu Tử Mộc, trong lòng giống như gỡ bỏ được một tảng đá lớn, hắn thật sự không muốn nợ ân tình của người khác.

Tiêu Dật lấy ra quả yêu huyết viêm tâm, hiện giờ hắn chuẩn bị dùng nó.

Trải qua trận chiến ở trong rừng năm ngày trước, hắn đã hiểu được sự tàn khốc và nguy hiểm của thế giới này, thực lực mới là sự đảm bảo tốt nhất.

Tiêu Dật không lo lắng tới chuyện dược lực của quả yêu huyết viêm tâm quá mạnh, dù sao thì thực lực và tu vi của hắn cũng nằm trong yêu cầu, vì thế liền một ngụm nuốt cả quả.

Một luồng sức mạnh yêu dị tuôn vào trong cơ thể, sau đó không thông qua đan điền, trực tiếp vờn quanh kinh mạch chính thứ ba.

Đồng thời cảm giác đau đớn vì bị lửa thiêu bùng lên làm hắn phải cắn răng.

Có điều cảm giác này không duy trì được bao lâu, không bao lâu sau, tạp chất của đường kinh mạch chính thứ ba đã hoàn toàn bị luyện hóa. Nhưng nguồn sức mạnh kỳ dị kia vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Dưới sự khống chế của Tiêu Dật bắt đầu vờn quanh kinh mạch chính thứ tư, tiến hành luyện hóa nó.

Một quả yêu huyết viêm tâm đủ để luyện hóa hai kinh mạch chính.

[hết 46]