Chương 10: Sơ quen 5

Từ nay về sau, dù cho em ở trời nam, hay đất bắc, anh đều sẽ theo em ___ 《Sơ quen 》

- -

Hôm nay đến lượt Ôn Lộ trực nhật, chờ cậu khóa cửa phòng học xong, đi ra cổng trường, trường học đã không còn ai.

Chỉ có Thẩm Tại Đồ đi xe đạp đứng bên đường, đeo cặp.

Ôn Lộ thấy anh, ánh mắt chạm nhau, Ôn Lộ vội vàng cúi đầu.

Thẩm Tại Đồ thấy Ôn Lộ từ xa, dùng sức giẫm chân một cái, trèo lên: "Ôn Lộ, cậu muốn về sao?"

Ôn Lộ cúi đầu đáp: "Ừ."

Thẩm Tại Đồ chậm rãi đạp xe, trên đường không còn người, giữa tán lá rơi vãi một chút ánh sáng, chiếu lên người hai người.

Thẩm Tại Đồ đột nhiên cong lưng, quay đầu xe, dừng lại, cắt ngang trước mặt Ôn Lộ: "Cái kia, không ai tới đón cậu, tớ cũng vừa hay không có việc gì, thuận đường đưa cậu về đi."

Chỗ ngồi sau xe đạp người này, không biết có bao nhiêu cô gái muốn ngồi lên.

Nhớ tới những lời bạn cùng lớp nói, Ôn Lộ sợ rước lấy cãi vã dư thừa, lắc đầu, vượt qua anh: "Không cần, cám ơn."

Gặp phải cự tuyệt, Thẩm Tại Đồ vội vàng bắt kịp, có chút nhăn nhó giải thích: "Tớ chỉ muốn cảm ơn cậu hôm nay cho tớ giấy, không có ý gì khác."

Ôn Lộ: "Ừm."

Thẩm Tại Đồ: "Cậu đi bộ về nhà sẽ rất lâu nhỉ."

Tên ngốc cũng biết anh nghĩ cái gì, Ôn Lộ ngại ngùng nghiêm mặt, nhỏ giọng nói: "Thật sự không cần, cậu mau về nhà đi."

Ánh mặt trời chiếu lên người Ôn Lộ, Thẩm Tại Đồ đột nhiên dừng xe lại.

Vài giây sau, lời nói tiếp theo của anh không rõ là thăm dò hay là thật: "Kia, thật ra tớ bị lạc."

Ôn Lộ dừng bước, xoay người, ngược ánh chiều tà, thân ảnh mỏng nhẹ như tờ giấy, Thẩm Tại Đồ nhìn không rõ biểu tình chân thật của cậu, chỉ hiểu Ôn Lộ thản nhiên cười với anh, âm thanh ấm áp như nước mùa xuân: "Ừ, ngày mai gặp."

Trái tim chờ mong của Thẩm Tại Đồ cứ như vậy rơi vào khoảng không, đứng tại chỗ câm nín trong chốc lát.

Cuối cùng căm giận quay đầu xe đạp, rời đi.

Ôn Lộ si ngốc nhìn, thẳng đến khi xe đạp biến mất không thấy, mới tiếp tục đi.

Trên đường đặc biệt im lặng, im lặng đến mức chỉ còn lại âm thanh gió thổi lá động xào xạc.

Nên dù không quá lâu, thời gian cũng có chút lâu.

Phía cuối con đường, lại xuất hiện âm thanh xe đạp.

Xa xa, cách một con phố thật dài.

Thiếu niên từ trên xe đạp nhảy xuống, mang theo tai nghe, một tay dắt xe, đi theo.

Con đường nhựa bằng phẳng, hai thiếu niên.

Một trước một sau, lẳng lặng đi tới.

Cái bóng trên mặt đất bị léo ra thật dài.

Bên tai có tiếng ve kêu.

Ôn Lộ cảm thấy phía sau có người, quay đầu lại, mắt trợn tròn: "Cậu còn, đi theo tớ làm gì?"

Thẩm Tại Đồ phút chốc dừng lại, trong mắt hiện lên quẫn bách bị nắm thóp, khuôn mặt tuấn tú cố gắng không thừa nhận: "Ai, ai đi theo cậu? Cậu đừng tự mình đa tình."

Ôn Lộ lại bị tranh luận trở lại.

Thẩm Tại Đồ rất có khí phách, đi xe đạp, đến bên người Ôn Lộ: "Tớ về nhà cũng đi đường này."

Thẩm Tại Đồ đang nói dối, nhà anh ở hướng ngược lại.

Nhưng Ôn Lộ không biết: "Nhưng tớ, trước đây chưa từng nhìn thấy cậu."

Thẩm Tại Đồ nói dối không chớp mắt: "Sao cậu có thể gắp tớ được, mỗi lần tớ đều đến sớm hơn cậu."

Ôn Lộ có chút tin: "À."

Trên đường, một thiếu niên cưỡi trên xe đạp màu đen, đi theo thiếu niên kia.

Trái tim Thẩm Tại Đồ đập không thể khống chế.

Anh nghiêng đầu, nhìn lén Ôn Lộ.

Mang theo một loại cảm xúc lo lắng chân thành, anh lại hỏi: "Cậu, cậu có muốn ngồi lên đây không?"

Ôn Lộ cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, tai đỏ lên, không trả lời anh.

" Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ là thấy cậu đi đường chậm." Thẩm Tại Đồ nhìn chăm chú con đường phía trước, lấy cớ sứt sẹo để che dấu sự thật," Cho nên, cho nên mới thuận tiện chở cậu đi một đoạn."

Ôn Lộ đi chầm chậm, Thẩm Tại Đồ cảm thấy chính mình chỉ cần cứng rắn một chút là được rồi.

Chỉ còn một chút nữa.

Một chút.

Là có thể đưa Ôn Lộ về nhà.

Vì thế không tự giác liền vươn một bàn tay.

Cẩn thận nắm vai Ôn Lộ, dừng lại.

Biểu tình Thẩm Tại Đồ rất khốc, quay đầu về sau, tim cũng đập nhanh hơn: "Này."

Người nọ đỏ mặt, không được tự nhiên nhìn lướt qua, lạnh lùng: "Tớ thấy cậu ta không đến đón cậu, cho nên mới làm chuyện tốt, tích đức."

Ôn Lộ hiểu Thẩm Tại Đồ còn có ý khác, có chút mơ hồ: "Ai không đến đón tớ.?"

Nói đến việc này sắc mặt Thẩm Tại Đồ không tốt, trong lòng còn nhớ nam tiếp điện thoại, chua chua nói: "Cậu không phải, không phải có bạn trai sao?"

Đây là ăn không nói có, Ôn Lộ bị oan uổng trừng mắt: "Ai có bạn trai."

Vừa nói đến việc này, phản ứng của Thẩm Tại Đồ rất chua cũng rất khó chịu: "Tối hôm qua tớ gọi điện cho cậu, có nam sinh tiếp."

Ôn Lộ nhớ tới đêm qua Trương Viễn tiếp điện thoại.

Hơn nữa Thẩm Tại Đồ có một hôm cũng truy hỏi mình có phải hữu người yêu hay không, loại hiểu lầm này.......

" Tớ không yêu sớm." Ôn Lộ lập tức phản ứng lại, giải thích: "Người hôm qua tiếp điện thoại, là anh họ tớ."

Lời này vừa nói ra, Thẩm Tại Đồ ngây ngốc nhìn cậu hơn nửa ngày: "Cậu, hắn, không phải......."

" Thì ra cậu" Trái tim Thiếu niên trong nháy mắt bùng nổ, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cỗ vui sướиɠ, mở cờ trong bụng đứng lên: "Thì ra không có."

Đυ.ng phải đầu ngón tay nóng ẩm.

Ôn Lộ như bị bỏng rút tay về, nhếch môi, nhẹ nhàng chà lên quần áo.

Thẩm Tại Đồ kinh ngạc phát hiện bản thân làm ra chuyện gì, không nhịn được đỏ mặt, bắt đầu khẩu bất trạch ngôn: "Thực xin lỗi, tớ, tớ quá, nhất thời có chút, không phải, cái kia để tớ đưa cậu về nhà."

Thẩm Tại Đồ sợ cậu lại cự tuyệt, sốt ruột bổ sung nói: "Tớ lai thật sự rất vững, một chút cũng không dọa người, bảo đảm rất nhanh."

Biết bên người đối phương không có ai, lá gan Thẩm Tại Đồ lớn lên, cầm quai cặp Ôn Lộ kéo đến bên người: "Mau lên đây."

Ôn Lộ sững sờ, chậm rãi ngồi lên yên xe, cẩn thận nắm lấy áo khoác đồng phục của anh.

Mắt người phía trước buông xuống nhìn vào đôi tay trên quần áo, nhịn không được kéo khóe miệng, cẩn thận hỏi: "Ngồi được chưa?"

Người phía sau nhẹ nhàng đáp: "Được rồi."

Dưới chân Thẩm Tại Đồ dùng sức giẫm, bánh xe liền phi nhanh trên đường.

Chân trời xa xa vương đầy ánh tịch dương.

Thẩm Tại Đồ về đến nhà, toàn thân anh đều là mồ hôi, đi tắm xong, liền ngồi trên sô pha cầm điện thoại gọi điện cho Ôn Lộ.

Bên kia kết nối được rất nhanh, âm thanh quen thuộc điện thoại truyền ra: "Alo?"

Thẩm Tại Đồ nhẹ nhàng nói: "Là tớ, tớ đã muốn về đến nhà rồi."

".......Ò."

Muốn nói trắng ra, lại sợ dọa người, cuối cùng tùy tiện tìm một cái lý do: "Chính là, tớ vừa quên mất thầy Tần hôm nay cho chúng ta làm bài thi gì rồi, cậu biết không?"

Cách điện thoại nghe, tiếng nói ẩm ướt của Ôn Lộ được kéo dài ra, như là dán bên tai anh thì thầm.

Thẩm Tại Đồ cảm giác lỗ tai bị thiêu cháy rồi, bốc lên hơi nóng, nghe có chút miệng khô lưỡi khô.

" Chính là như thế, nhớ kỹ chưa?" Ôn Lộ ở một đầu khác hỏi anh.

Thẩm Tại Đồ bỗng nhiên hoàn hồn, phản ứng trở nên trì độn: "Nhớ kỹ, đều nhớ kỹ rồi."

Trong điện thoại bỗng nhiên yên tĩnh, Thẩm Tại Đồ không biết nên nói gì, yên lặng.

Nghe hô hấp nhẹ nhàng phía đối diện, trái tim Thẩm Tại Đồ không tự chủ lại đập rất nhanh.

Anh gọi tên cậu: "Ôn, Ôn Lộ."

"Ừ."

"Tớ muốn." Thẩm Tại Đồ cho ra hai chữ, đầu lưỡi cùng răng nanh ma sát không rõ hai chữ phía sau: "Tớ muốn nói,, chính là cái kia, cậu hiện tại ở nhà một minh nhỉ!"

Ôn Lộ đối diện đáp: "Không, còn có em trai tớ."

"À."

Ôn Lộ cúi đầu nhìn điện thoại, nhỏ giọng nói: "Hôm nay cám ơn cậu đưa tớ về nhà."

Ngón tay Thẩm Tại Đồ gảy sô pha, cúi đầu cười: "Không cần khách khí, đúng rồi, ngày mai mấy giờ cậu đến trường?"

Ôn Lộ nghĩ nghĩ, nói ra thời gian.

Có chút sớm, Thẩm Tại Đồ nhớ kỹ: "Được....... Có phải qua hai tuần nữa chính là thi tháng không?"

"Ừ."

Hai người mỗi người một câu có chút xấu hổ trò chuyện.

Không sai biệt lắm hàn huyên mười phút, Thẩm Tại Đồ mới lưu luyến cắt đứt điện thoại.

Nhìn thấy độ dài cuộc trò chuyện, ngây ngô nở nụ cười, rất giống phương tâm ám hứa của cô nương.

Ngày hôm sau, tiết đầu buổi trưa.

Thừa dịp giáo viên quay đầu lại viết chữ trên bảng, Thẩm Tại Đồ lặng lẽ khóa mở cặp, lấy ra một cái gói to.

Chọc chọc Ôn Lộ, thấp giọng hỏi: "Cậu thích ăn hạt dẻ rang đường không?"

Ôn Lộ không biết anh có ý gì, nhìn anh.

Thẩm Tại Đồ bóc một viên, vẫn còn nóng, trực tiếp đưa đến bên miệng Ôn Lộ.

Một cỗ hương vị hạt dẻ tràn về phía cậu.

Ôn Lộ hiển nhiên là học sinh ba tốt, chưa từng làm chuyện ăn đồ ăn vặt trong lớp.

" Mau há miệng." Thẩm Tại Đồ thúc giục.

Ôn Lộ sợ tới mức trái tim cũng nhảy lên họng, mắt thấy giáo viên viết chữ xong quay đầu lại, Ôn Lộ vội vàng há miệng ngậm hạt dẻ vào miệng, không dám nhai.

"Ngọt không?" Thẩm Tại Đồ hỏi.

Ôn Lộ mân miệng, quét qua hai cái, gật đầu: "Ngọt."

Thẩm Tại Đồ trộm thưởng thức hai má tròn tròn của cậu: "Dưới lầu nhà tớ có một nhà chuyên làm cái này."

Ôn Lộ không chịu nổi bị anh nhìn như vậy, dời mắt, hai bên mặt xấu hổ đến đỏ tươi động lòng người.

Thẩm Tại Đồ lại lột một viên, nhét vào trong lòng bàn tay cậu, ngón tay chạm ngón tay.

"Nếu cậu thích, về sau mỗi ngày tớ đều mang cho cậu." Thẩm Tại Đồ có chút vô liêm sỉ không tự giác đưa tay nắm chặt, không thỏa mãn nắm ngón tay cậu, âm thanh cẩn thận lại ôn nhu: "Được không?"

Vừa dứt lời, không biết từ chỗ nào phát ra hai âm thanh: "Tớ cũng muốn ăn."

" Đệt, các cậu lén ăn cái gì đó, tớ cũng muốn ăn."

Ôn Lộ hoảng sợ, bỗng chốc rút tay về.

Trong tay Thẩm Tại Đồ trống không, nhịn xuống cơn giận nhắm mắt lại, mất hứng trừng mắt với hai người phía trước, hạ giọng mắng: "Hai người các cậu không nói lời nào sẽ chết sao?"

Hai người cười hì hì, duỗi hai tay xuống dưới bàn: "Mau, cho ít đi."

Thẩm Tại Đồ thở hổn hển lấy một nắm hạt dẻ bỏ vào tay bọn họ: "Mau cút."

________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đều đang hỏi chuyện đính hôn

Gặp lại hai chương kế tiếp viết tới rồi