Chương 9: Gặp lại 5

Chỉ cần em vẫn là em, anh vẫn là anh, xa cách nhau tám năm có là gì? —— 《 Gặp lại 》

- -

Đến một môi trường làm việc mới, làm quen bạn mới, thích ứng cuộc sống mới.

Chuyện này đối với Ôn Lộ mà nói, đã là chuyện bình thường.

Từ ngày đầu tiên trốn tránh, sợ hãi, hiện tại dần dần, Ôn Lộ đã học được làm sao để treo nụ cười lễ phép trên mặt, chủ động đi theo giao lưu cùng người khác.

Sau khi kết thúc kì huấn luyện ba ngày, Ôn Lộ cứ thế được giữ lại ở " Vũ Phong", có được công việc thuộc về mình.

Toàn bộ chuyện này, đều chính là một khởi đầu mới.

Ngón tay nhỏ trắng di trên tấm ảnh, Ôn Lộ ngồi tại chỗ làm việc, khóe miệng nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Tan ca tan ca." Chiêm Nghiêm Nghiêm ngồi bên cạnh mệt mỏi duỗi thắt lưng," Ôn Lộ, buổi trưa ông ăn gì?"

Chiêm Nghiêm Nghiêm là một cô gái họa sĩ rất đáng yêu trong nhánh bọn họ.

Xen vào nhiệt tình của Chiêm Nghiêm Nghiêm, hiện tại Ôn Lộ đã thu được số lượng "Ôn Lộ " bản hoạt hình Q không thể đếm nổi.

Cho nên quan hệ giữa hai người trong lúc đó vô hình liền thành lập cầu nỗi hữu nghị.

"Xuống căn tin tầng dưới xem đi." Ôn Lộ nghĩ nghĩ, đặt thẻ nhân viên trên bàn, cười nói.

Chiêm Nghiêm Nghiêm cầm túi nhỏ đeo lên người: "Được rồi được rồi."

Căn tin ở tầng ba, hai người đi vào thang máy, người giữa trưa xuống lầu rất nhiều.

Trong thang máy kín người hết chỗ.

Ôn Lộ cùng Chiêm Nghiêm Nghiêm bị dồn vào trong góc, nghe người cùng công ty đàm luận công việc, giải trí, quần áo chờ đợi.

Lúc này bỗng nhiên có người dùng âm thanh thất vọng nói: "Mấy ngày nay sao lại không nhìn thấy Thẩm tổng nhỉ."

Những người khác cười cô: " Cô gặp Thẩm tổng lập tức có sức làm việc ha. Thẩm tổng đã sắp đính hôn, cô không phải là muốn."

Cô gái kia tựa hồ không để ý chút nào: "Hứ, mỗi ngày ta đều thấy khuôn mặt ngươi, lấy Thẩm tổng đến rửa mắt không được à, nhưng về sau Thẩm tổng là cây có chủ rồi, vậy không phải về sau sẽ phải nhìn lén người đàn ông của người khác hay sao."

Ôn Lộ nhịn không được bật cười, nhìn lén người đàn ông của người khác, cậu thật sự rất bội phục kiểu đặt câu như vậy.

Nhưng mà, Thẩm tổng?

Là lão tổng công ty bọn họ sao?

Thì ra cũng họ Thẩm.

Cậu đã đến đây nhiều ngày như vậy trái lại còn chưa thấy qua vị Thẩm tổng này.

Hai người từ thang máy chen lấn đi ra, đến lục ăn cơm.

Chiêm Nghiêm Nghiêm cũng bày ra một bộ biểu tình trái tim thiếu nữ tan vỡ: "A a, Thẩm tổng phải đính hôn."

Ôn Lộ tò mò: "Nghiêm Nghiêm, cô kích động cái gì a, không phải cô có bạn trai sao?"

Chiêm Nghiêm Nghiêm bật người nghiêm túc giải thích: "Không giống nhau nha, Thẩm tổng là nam thần của ta, nhân vật ý | da^ʍ, bạn trai là nhân vật sinh hoạt làm ấm giường."

Ôn Lộ suy nghĩ một chút, nếu bạn trai Nghiêm Nghiêm nghe thấy những lời này, sợ là sẽ tức chết mất.

" Nhưng mà, Thẩm tổng trong miệng các cậu, là ai thế?" Ôn Lộ không phải người tò mò, một Thẩm tổng có thể khiến phương tâm nam nữ trong công ty vỡ nát, cậu thật ra có chút khó hiểu.

"À." Nghiêm Nghiêm lúc này mới nhớ tới, Ôn Lộ đến công ty còn chưa gặp qua Thẩm tổng của bọn họ.

Vì thế Nghiêm Nghiêm nắm bắt cơ hội, vội vàng đẩy mạnh tiêu thụ cho Ôn Lộ một phen.

Hơn nữa diện mạo Ôn Lộ, nói xong nói xong ánh mắt Nghiêm Nghiêm bỗng nhiên tỏa sáng.

Ôn Lộ đã nhận ra: "Ánh mắt này của cô là có ý gì?"

Chiêm Nghiêm Nghiêm vỗ tay một cái, đồng nghiệp văn trong đầu đồng loạt xuất hiện, nhất thời hưng phấn không thôi: "A, tôi mong các cậu quá đi."

Ôn Lộ có một loại dự cảm không tốt: "Cái gì?"

Chiêm Nghiêm Nghiêm bật người cúi đầu nghiêm túc ăn cơm, không nói một câu.

Cuộc sống cứ như vậy yên ổn trở lại, Ôn Lộ không còn nhận được cuộc gọi giữa đêm, cậu nghĩ có lẽ Thẩm Tại Đồ đang vội vàng chuẩn bị chuyện đính hôn.

Như vậy thật tốt, bọn họ rốt cuộc không bao giờ còn liên quan gì nữa.

Đi làm, tan tầm, đưa đón con gái đến trường.

Ôn Lộ cảm thấy rất tốt, cuộc sống của cậu vốn hẳn là gió êm sóng lặng như vậy.

Thẳng đến có một ngày, Ôn Lộ xuống xe, vào lúc chỉ còn năm phút là đến chín giờ, cầm sữa đậu nành toàn lực chạy về phía "Vũ Phong", lại ở cửa không cẩn thận, đυ.ng vào một người đàn ông.

Sữa đậu nành cơ hồ bị đổ hết, vấy lên tây trang đắt đỏ trên người đàn ông cái kia.

A Mĩ đi ra, vừa vặn thấy một màn như vậy, nháy mắt há to miệng.

" Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Ôn Lộ vừa giải thích vừa lấy khăn tay lau chùi.

" Quản lí nhánh của cậu là......." Âm thanh giận dữ trầm thấp vừa phát ra, người đàn ông liền ngừng lại.

Trong lòng Ôn Lộ ảo não, cái này khẳng định sẽ đến muộn, đột nhiên cổ tay bị một bàn tay gắt gao nắm lấy.

Ôn Lộ ngẩn ra, nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến một âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn: "Ôn Lộ."

Tưởng rằng xuất hiện ảo giác như khi trống rỗng, khϊếp sợ, ngẩng đầu.

Ánh mắt tối đen, gương mặt quen thuộc, bốn mắt chạm nhau.

Trong nháy mắt Ôn Lộ, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nhất thời không biết nên chào hỏi như thế nào.

" Thẩm tổng." A Mĩ biết nhân viên mới này đã sợ hết hồn, vội vàng đi đến giải vây," Bên này em có một phần tư liệu, cần chữ kí của ngài."

Nhìn bóng dáng Thẩm Tại Đồ rời đi, Ôn Lộ còn đứng tại chỗ.

Thẩm tổng?

Thẩm tổng!

Không đâu.......

Đại não Ôn Lộ cơ hồ trống rỗng trở lại chỗ làm, Chiêm Nghiêm Nghiêm nữ sĩ vẫn lộ vẻ tươi cười đáng yêu mỗi ngày.

Thấy Ôn Lộ ngồi xuống, sắc mặt không bình thường, lo lắng hỏi: "Lộ Lộ, cậu sao thế?"

Ôn Lộ lắc đầu, đột nhiên hỏi: "Nghiêm Nghiêm, lão tổng công ty chúng ta tên gì?"

Chiêm Nghiêm Nghiêm: "Thẩm tổng đó."

Ôn Lộ: "Không phải, tớ nói là tên đầy đủ."

" Thẩm Tại Đồ."

Thẩm, Tại, Đồ.

Ôn Lộ chớp mắt, trong lòng thầm đọc cái tên này.

Hóa ra, đây là công ty của anh ấy!

" Ôn Lộ." A Mĩ ôm tư liệu từ văn phòng đi ra, đến tìm Ôn Lộ.

Ôn Lộ đứng lên, đại khái biết là vì chuyện ban nãy: "Chị A Mĩ."

Quả nhiên, câu đầu tiên của A Mĩ chính là: "Ban nãy chị suýt bị cậu hù chết, cậu có biết không."

A Mĩ nói như vậy, tất cả mọi người dựng thẳng lỗ tai nghe bát quái.

Sau đó A Mĩ nói "Sữa đậu nành đổ lên người Thẩm tổng" mọi người miệng mở lớn "A".

Tiếp theo A Mĩ nói" May mà Thẩm tổng còn chưa nói gì" miệng mọi người lại mở thành hình chữ "O"

"Nhưng vẫn là chị đây nhanh trí, giải vây cho cậu, thế nào, có phải nên cảm ơn cảm ơn chị không, bằng không bây giờ cậu nhất định bị Khương ca tới tìm bàn chuyện xin nghỉ." A Mĩ nói.

Ôn Lộ áy náy cười cười: "Cám ơn A Mĩ, trưa nay em mời chị ăn cơm."

A Mĩ ngượng ngùng nói: "Hi hi, thế thì ngại lắm, có điều cậu đã nói thế, thì quyết định như vậy đi."

A Mĩ nói xong, bước đi.

Chiêm Nghiêm Nghiêm thấy A Mĩ đi khỏi, bất mãn lầm lầm nói: "Mỗi lần đều bị cổ chiếm hời."

Ôn Lộ nghe thấy, không quan tâm nói: "Không có việc gì, đúng là A Mĩ đã giúp tớ."

Ôn Lộ nghĩ đến cảnh xấu hổ trước cửa công ty, hiện tại ngẫm lại đúng là nên cảm kích A Mĩ xuất hiện.

Nghe Ôn Lộ nói như vậy, Chiêm Nghiêm Nghiêm cũng không nói gì nữa, trong đầu lại lập tức nhớ tới lời A Mĩ vừa nói, trong mắt lộ ra hâm mộ: "Lộ, ban nãy cậu thật sự đổ hết sữa đậu nành lên người Thẩm tổng sao, Thẩm tổng còn chưa làm thế với cậu sao?"

Xung quanh tất cả đều là lỗ tai nghe bát quái, Ôn Lộ mở máy tính, tự động xem nhẹ một vấn đề cuối cùng, xấu hổ giật nhẹ khóe miệng: "Là không cẩn thận thôi."

Ánh mắt Chiêm Nghiêm Nghiêm vẫn không thay đổi nhìn Ôn Lộ, vừa thấy đã biết lại đang não bổ cái gì.

Người xung quanh cũng không biết nhìn Ôn Lộ bao lâu, nếu không phải An Đình xuất hiện ở cửa, sợ là nhất định sẽ nhìn đến giờ cơm trưa.

" Xin hỏi, ai là Ôn Lộ?" An Đình đi giày cao gót đứng ở cửa, tươi cười ngọt ngào hỏi.

Ngón tay gõ bàn phím của Ôn Lộ dừng lại, ngẩng đầu: "Tôi, là tôi."

An Đình cười: "Ôn Lộ, Thẩm tổng gọi cậu đến văn phòng tìm ngài."

A?

Mọi người hít sâu một hơi, trong lòng niệm niệm: xong rồi, đây là điềm báo bão tuyết đến a.

Ôn Lộ trong vô số ánh mắt tiếc hận, chậm rãi rời đi.

Đến văn phòng, Ôn Lộ hít vào một hơi, đưa tay gõ cửa.

Bên trong truyền đến tiếng nói trầm ổn quen thuộc: "Vào đi."

Ôn Lộ chậm rãi đẩy cánh cửa nặng nề, Thẩm Tại Đồ nghiêng người đối diện với cậu, đang gọi điện với ai đó.

Anh đã thay quần áo, thấy cậu, cằm hơi nâng nâng, ý bảo chỗ sô pha.

Ôn Lộ thở dài, đi qua ngồi xuống.

" Chuyện này cậu xác định với bên kia, gửi phương án vào trong máy tính của tôi....... Đoạn thời gian trước đều ở trong bệnh viện, hôm qua mới ra viện....... Ừ, không có việc gì......."

Nghe thấy trong miệng Thẩm Tại Đồ nói ra hai chữ bệnh viện.

Ôn Lộ không khỏi nhìn qua, bị ốm? Hôm qua mới xuất viện sao?

Trách không được nửa tháng này cậu ở công ty không nhìn thấy anh.

Nhưng mà nhìn qua, hẳn là đã không có việc gì.

Ôn Lộ thu hồi tầm mắt, ngồi trên sô pha lẳng lặng chờ, văn phòng to như vậy chỉ có tiếng nói trầm thấp của anh.

Không biết qua bao lâu, rốt cục, bên kia ngắt điện thoại.

"Chờ lâu rồi." Thẩm Tại Đồ đi tới, dùng loại giọng điệu với người quen nói.

Ôn Lộ vội đứng lên: "Không có việc gì, Thẩm tổng."

Tiếng gọi này tỏ rõ quan hệ hai người đã quay về nhân vật cấp trên với nhân viên.

Thẩm Tại Đồ nhìn người trước mặt, đáy mắt hiện lên vẻ buồn rầu, lướt qua trong giây lát, tay nhìn thời gian: "Sắp đến mười hai giờ, chúng ta đi ăn cơm trước đã."

Ôn Lộ phút chốc ngẩng đầu nhìn anh, như là phân biệt thật giả trong lời nói.

So với nói là phân biệt thật giả, không bằng nói là nghi ngờ thính giác bản thân có vấn đề.

" Không phải," Nửa ngày, Ôn Lộ mới phản ứng lại," Thẩm tổng, nếu là......."

"Thế nào?" Thẩm Tại Đồ ngắt lời cậu, âm thanh mạng theo ý cười: "Lúc đó chúng ta ngay cả một chút cơm hữu nghị cũng chưa có mà."

Ôn Lộ không nói gì.

Thẩm Tại Đồ cầm quần áo: "Lúc trước còn nói sẽ cùng nhau ăn cơm, hôm nay vừa lúc tớ có thời gian."

"Tớ còn phải làm việc."

"Là quản lý Hoàng nhỉ." Nhìn ra Ôn Lộ không muốn đi, Thẩm Tại Đồ xoay người cầm điện thoại, ấn nội tuyến: "An Đình, giúp Ôn Lộ xin quản lý bọn họ......."

Điện thoại bỗng nhiên bị người cướp lấy, cắt đứt.

Ôn Lộ gắt gao nắm điện thoại, hơi thở không ổn định nói: "Vậy hôm nay đi."

Thẩm Tại Đồ đáp một chữ: "Được."

Bình thường Ôn Lộ đều ăn ở căn tin, nhưng nếu cậu xuất hiện cùng Thẩm Tại Đồ ở căn tin.

Ôn Lộ trong thang máy nhớ tới lời nói nữ sĩ trong công ty lúc trước: về sau sẽ phải nhìn lén người đàn ông của người khác.

Ngơ ngác nhìn số thang máy không ngừng thay đổi.

Ôn Lộ kinh hãi, vậy hiện tại cậu chẳng phải là đang ở cùng người đàn ông của người khác hay sao.

Nghĩ vậy, Ôn Lộ yên lặng dời xa chút.

Thẩm Tại Đồ nhìn thấy Ôn Lộ lén lút, cũng không để ý.

Chỉ cần em vẫn là em, anh vẫn là anh, xa cách nhau tám năm có là gì?!