Chương 2: Ôm hận tái sinh (2)

Anh ta cầm lấy khăn tay màu trắng vừa đưa tới rồi thản nhiên lau đi máu tươi trên khóe miệng, giọng nói lạnh lẽo như băng giá một lần nữa lại vang lên trong lỗ tai của Diệp Điềm Tâm.

“Người đâu, ném cô ấy ra ngoài!”

“Ngôn Thành, để em đưa chị ấy ra ngoài, dù sao chị ấy cũng là chị của em.”

Lục Khuynh Tâm đi tới bên cạnh Diệp Điềm Tâm, cô ta đi đến phía sau Diệp Điềm Tâm rồi từ từ kéo khóa váy cho cô.

Cô ta giống như một đứa em gái quan tâm đến chị gái, cầm tay Diệp Điềm Tâm và nhẹ nhàng nói: “Chị, đi theo em…”

Diệp Điềm Tâm vẫn không nhúc nhích, ánh mắt của cô vẫn một mực nhìn về Cẩn Nhi trong cánh hoa thánh khiết, trong đôi mắt trong suốt đều tràn đầy sự không nỡ.

Cô muốn liếc mắt nhìn Cẩn Nhi một cái rồi lại liếc mắt nhìn người yêu của cô.

Lục Khuynh Tâm kiễng mũi chân lên ghé vào bên tai Diệp Điềm Tâm và nói nhỏ: “Chị, chẳng lẽ chị không muốn biết Cẩn Nhi chết như thế nào sao? Nếu muốn biết thì hãy ngoan ngoãn đi theo em!”

Diệp Điềm Tâm quay đầu lại nhìn Lục Khuynh Tâm, trên khuôn mặt tinh xảo của Lục Khuynh Tâm lộ ra một nụ cười an ủi: “Ngoan, đi theo em!”

Dáng vẻ dịu dàng khéo léo của Lục Khuynh Tâm đã giành được sự khen ngợi thầm lặng của tất cả mọi người đến dự đám tang.

“Chị thân mến, chị có biết vì sao Cẩn Nhi của chị lại chết không? Là bởi vì em nói với cậu bé là chị phải chuẩn bị cho cậu bé một bất ngờ, cho nên cậu bé đã lặng lẽ trốn trong xe của chị. ”

“Tất nhiên người phụ nữ trong hình cũng không phải là chị, chẳng qua đó chỉ là một người mẫu cẩm tiền đi phẫu thuật thành dáng vẻ giống chị mà thôi, dù em có hận chị cướp đi Ngôn Thành như thế nào thì chị cũng là con gái của nhà họ Lục, sao em có thể để nhà họ Lục mất mặt chứ?”

“Trong tay của em có video Cẩn Nhi của chị bị chết ngạt, chị có muốn xem không?”

“Chị, chị nghe em nói nhiều như vậy có phải chị rất hận em không? Thế nhưng, chị có biết hay không, từ khi em biết đến sự tồn tại của chị thì em liền hận không thể gϊếŧ chết chị đi! Đã vô số lần em muốn gϊếŧ chết chị nhưng chị đều may mắn trốn được. Nhưng lần này thì chị không thể tránh được, Diệp Điềm Tâm, bây giờ chị đã mất đi tất cả... Chậc chậc chậc, thật đáng thương! Không có ai tin tưởng chị!”

Diệp Điềm Tâm mở to hai mắt, hai tai như ù đi.

Hình như cô đều hiểu những lời nói của Lục Khuynh Tâm nhưng lại giống như nghe không hiểu.

Lục Khuynh Tâm nhìn chiếc xe phía sau đang phóng nhanh tới, cô ta liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay trên cổ tay, thời gian thật sự là rất vừa vặn!

“Chị, không phải là chị muốn nhìn thấy Cẩn nhi sao?”

Lục Khuynh Tâm lấy điện thoại di động ra bấm mở video, trong video Cố Vân Cẩn đang đập vỡ cửa kính xe với vẻ mặt tuyệt vọng.

Cậu bé liều mạng kêu cứu, những sợi tóc đen nhánh dính lên trán đang chảy đầy mồ hôi của cậu bé.

Dần dần, Cố Vân Cẩn mất hết sức lực.

Cậu bé từ từ nhắm mắt lại trong xe giống như nồi hấp, trước khi cậu nhắm mắt lại trong miệng cậu vẫn còn lẩm bẩm gọi mẹ, mẹ...

Hai mắt Diệp Điềm Tâm đỏ bừng, cô tức giận nhìn Lục Khuynh Tâm. Lúc vừa đến nhà họ Lục, Lục Khuynh Tâm liền chăm sóc cô bằng mọi cách khi có thể khiến cô lầm tưởng Lục Khuynh Tâm thật sự coi cô là chị.

Cho đến bây giờ, Diệp Điềm Tâm mới biết Lục Khuynh Tâm hận cô đến mức nào.

Hận cô đến mức không thể chờ đợi được mà ép chết Cẩn Nhi của cô.

Hận cô cho nên mới lưu lại video Cẩn Nhi đang khổ sở giãy giụa để thể hiện sự tàn nhẫn của cô ta.

“Lục Khuynh Tâm, tôi muốn gϊếŧ cô.”

Lúc này trong đầu Diệp Điềm Tâm chỉ có suy nghĩ gϊếŧ cô ta, cô muốn gϊếŧ Lục Khuynh Tâm.

Gϊếŧ Lục Khuynh Tâm để báo thù cho Cẩn nhi đáng thương...