Chương 4: Đánh vào mặt cặn bã (1)

Cho nên, tất cả những điều này là sự thật?

Cô đã thực sự trở lại trước kỳ thi tuyển sinh đại học mà cô mơ ước?

Cho nên, điều này có nghĩa là cô có quyền chọn lại cuộc sống của mình.

Diệp Điềm Tâm nghiêm túc nhìn đề bài trên bảng đen, cho đến khi tiếng chuông tan học vang lên thì Diệp Điềm Tâm vẫn còn đắm chìm trong những câu hỏi.

“Diệp Điềm Tâm, thầy bảo chúng ta suy nghĩ về việc điền nguyện vọng, cô chuẩn bị thi vào trường đại học nào?”

“Đại học Đế Đô!”

Khi Diệp Điềm Tâm tràn đầy tự tin nói ra bốn chữ này, toàn bộ lớp học đều yên tĩnh chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng thổi vào sách vở.

Không quá một phút sau, một tiếng cười dữ dội vang lên trong lớp học.

Thành tích của Diệp Điềm Tâm vẫn luôn vững vàng ở vị trí top 10 trong lớp.

Với thành tích này mà còn muốn thi vào “Đại học Đế Đô”, đây không phải là chuyện viễn vông sao?

“Ha ha ha ha…”

“Ha ha ha ha…”

Diệp Điềm Tâm nhíu mày, cô biết với thành tích hiện tại của cô muốn thi đại học Thượng Đế Đô thì ở trong mắt người khác chính là si tâm vọng tưởng.

Nhưng cô đã sống lại, kể từ giờ phút này trở đi cuộc sống của cô sẽ do cô làm chủ.

Cô nói rằng cô phải thi vào đại học Đế đô thì nhất định cô sẽ vào được.

“Mọi người không tin?”

Một nữ sinh mặc váy hoa thắt hai bím tóc đứng lên nhìn Diệp Điềm Tâm với ánh mắt khinh thường.

“Diệp Điềm Tâm, cô khoe khoang cũng không cần kịch bản sao? Nếu cô có thể thi vào đại học Đế đô thì tôi theo họ của cô?”

“Diệp Du Nhiên, có phải đầu óc cô bị thiểu năng không?” Diệp Điềm Tâm trả lời không khách khí: “Tôi và cô đều họ Diệp, nhớ không?”

Diệp Du Nhiên, là học bá lớp 12 của trường trung học Phổ Manh, mỗi một lần thi đều là đứng đầu toàn lớp, hoặc là đứng thứ hai toàn lớp.

Toàn bộ giáo viên và học sinh của trường, đều nghĩ rằng cô ta sẽ là người được trúng tuyển vào những trường đại học lớn.

Chỉ có Diệp Điềm Tâm biết, trong trí nhớ của cô khi Diệp Du Nhiên thi đại học thì phát huy thất thường, đành phải bỏ tiền vào một trường đại học hạng ba gà lôi.

À, Diệp Điềm Tâm còn nhớ rõ, trong nhà Diệp Du Nhiên vì đưa tiền cho Diệp Du Nhiên vào trường đại học mà sau khi bà ngoại chết đã bán căn nhà cũ của bà ngoại.

“Diệp Điềm Tâm, tôi thấy là cô không dám đúng không?”

Gương mặt ngạo nghễ của Diệp Du Nhiên, tất cả đều là kiêu ngạo.

Diệp Điềm Tâm nhìn qua lịch học trên bảng đen, tiết học tiếp theo là tiếng Anh.

“Thi đại học thì xa quá, không bằng chúng ta so với lần kiểm tra tiếng Anh này đi, không phải lần trước giáo viên tiếng Anh đã nói rồi sao? Tiết học này, là bài kiểm tra đơn vị, Diệp Du Nhiên, chúng ta lấy thành tích của bài kiểm tra đơn vị lần này ra đánh cược, cô thấy sao?”

Diệp Du Nhiên cười lạnh, cô ta nhìn vào sách giáo khoa tiếng Anh, khóe miệng hiện lên một nụ cười thắng lợi.

“Được a, nếu tôi thắng thì cô định làm gì?”

Diệp Điềm Tâm cầm lấy một cây bút chì và xoay nó trên đầu ngón tay: “Nếu cô thắng thì từ giờ trở đi Diệp Điềm Tâm tôi chính là phụ tá nhỏ của cô, chỉ cần không phải gϊếŧ người phóng hỏa, bắt nạt người yếu thì cô bảo tôi làm cái gì thì tôi sẽ làm cái đó? Nhưng nếu tôi thắng thì sao?”

“Cô sẽ không thắng được!”

Diệp Du Nhiên trả lời chắc chắn, sao phế vật Diệp Điềm Tâm này có thể thắng chứ?

Diệp Điềm Tâm thờ ơ dang hai tay: “Mọi việc đều có ngoại lệ. Nếu tôi thắng thì sao?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Du Nhiên đen như đáy nồi, Diệp Điềm Tâm thật sự là phiền phức, rõ ràng là sẽ thua ván cược bậy mà cứ bám lấy không buông.

“Vậy cô nói xem tôi sẽ phải làm gì?”

Diệp Điềm Tâm hơi suy nghĩ một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi có thành tích tiếng Anh tốt hơn cô, cho dù là một điểm thì từ nay về sau cô nhất định phải gọi tôi là chị…”