Chương 26: Cứu tôi với! Cứu tôi với!

"Vậy à! Thế thì tôi yên tâm rồi!" Cô theo sát bước chân Dạ Phạm, gần như dính sát vào lưng anh.

Cô vẫn còn sợ sệt con báo hung dữ, mạnh mẽ trong vườn.

Dạ Phạm vừa xuất hiện thì báo Châu Mỹ đã phát hiện và vui vẻ chạy lại. Tư thế kia, vẻ mặt kia, động tác kia không khác gì con chó nhỏ nhìn thấy chủ nhân.

Cô trợn to mắt, ngạc nhiên nhìn báo Châu Mỹ rất ngoan ngoãn ôm chân anh, liếp láp nũng nịu, trong cổ họng còn phát ra tiếng kêu trầm thấp.

Dạ Phạm khom người xoa xoa đầu nó. Con thú to lớn hơn ba trăm ký lại giống như một con mèo nhỏ, thoải mái híp mắt, thè lưỡi liếʍ mu bàn tay anh.

"Đến đây!"

Anh đột nhiên giơ tay kéo lấy Đồng Thải Vi đang trốn sau lưng mình.

Lúc này, báo Châu Mỹ mới phát hiện còn có người sống, vừa rồi nó còn ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ, Đồng Thải Vi vừa xuất hiện là trong mắt nó liền lộ vẻ hung ác, tiếng gầm trong cổ làm người ta rợn cả tóc gáy, miệng đầy răng nhọn có thể xé xác bất cứ động vật nào.

"A... A... A..."

Đồng Thải Vi thét lên rồi lao vào ngực và ôm cổ Dạ Phạm theo bản năng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dính chặt vào cơ ngực anh.

Anh sửng sốt, trong mắt hiện ra vẻ ngạc nhiên. Sau đó anh giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô bé đã bị dọa trắng mặt, trong mắt anh là vẻ dịu dàng hiếm gặp: "Đừng sợ! Nó sẽ không làm em bị thương."

Đồng Thải Vi vẫn núp trong ngực anh không dám ra.

Dạ Phạm buồn cười, giơ tay sờ đầu con báo và chăm chú nhìn vào mắt nó: "Isis! Đây là bạn của tôi! Không được vô lễ cới cô ấy!"

Báo Châu Mỹ như hiểu được lời anh. Nó nhìn Đồng Thải Vi một chút rồi lại ngẩng đầu nhìn anh, sau đó thu lại vẻ hung dữ của mình.

"Không sao rồi!"

Giọng nói kèm theo tiếng cười của anh vang lên bên tai cô.

Đồng Thải Vi từ từ ngẩng đầu, đúng là thấy báo Châu Mỹ không còn gầm gừ với cô.

"Em còn định ở trong lòng tôi đến bao giờ? Tôi không bao giờ thích loại phụ nữ chủ động nhào vào lòng ôm ấp."

Lời nói châm chọc, hơi thở xa lạ mê người, l*иg ngực săn chắc mà ấm áp...

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Đồng Thải Vi lập tức đỏ lên.

Cô vội vàng rụt tay, thoát ra khỏi l*иg ngực Dạ Phạm nhưng vẫn không dám đứng cách anh quá xa.

"Á! Anh làm gì thế?"

Trên ngón tay đau nhói, cô cúi đầu nhìn xuống. Dạ Phạm nắm tay cô và không biết dùng thứ gì làm rách ngón tay, máu tươi lập tức trào ra.

Cô trợn mắt sợ hãi.

Con thú vừa nghe mùi máu tươi của con người sẽ không thể điều khiển được bản năng động vật.

"Á... Anh làm gì thế? Cứu tôi với! Cứu tôi với..."

Anh kéo ngón tay đang chảy máu của cô đến bên mép báo Châu Mỹ.

Cô bị dọa đến mức chỉ muốn co chân bỏ chạy nhưng lại bị anh giữ chặt, không thể nào nhúc nhích.

Báo Châu Mỹ ngửi ngửi tay cô rồi há to miệng...

Lại là một tiếng thét vừa thê thảm vừa chói tai...

Nhưng... Không đau đớn như cô tưởng...

Cô có thể cảm giác được, báo Châu Mỹ nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ ngón tay cô.

Đôi mắt nhắm chặt vì sợ hãi lại từ từ mở ra, Đồng Thải Vi ngạc nhiên khi thấy báo Châu Mỹ cũng không trở nên hung ác như cô nghĩ.

Trong chốc lát, báo Châu Mỹ ngừng miệng.

Máu trên tay đã bị liếʍ sạch, chỉ còn lại một vết thương nhỏ rướm máu.