Chương 34: Tiểu Thải Nhi! Em làm người phụ nữ của tôi đi!

Nếu không thì sao anh lại sắp xếp như vậy?

Đồng Thải Vi chăm chú nhìn vào đôi mắt xanh của anh, cô nói một cách chân thành: "Anh Dạ Phạm! Anh đã cho tôi hai người giúp việc rồi!"

"Nếu em không muốn thì tôi chỉ có thể bán cô ta vào quán bar." Giọng Dạ Phạm rất lạnh nhạt.

Đồng Thải Vi ngạc nhiên sửng sốt mất mấy giây: "Tôi nhận! Tôi nhận là được!"

Cứ như vậy, bên cạnh Đồng Thải Vi lại có thêm một người giúp việc.

Một người giúp việc xinh đẹp như tiên nữ, đẹp đến mức bất kỳ ai từng nhìn thấy đều muốn nhìn thêm vài lần.

Người đẹp có một cái tên mỏng manh yếu ớt như dáng người cô ta vậy, Đỗ Yên Nhi.

Cô ta lớn hơn Đồng Thải Vi hai tuổi. Cho nên lúc không có ai, Đồng Thải Vi gọi cô ta là chị Yên Nhi. Cô ta có tính cách lạnh lùng, lại thích một thân một mình. Các cô gái trong trang viên đều nói cô ta tự cao, đa số mọi người cũng không thích cô ta. Bình thường, ngoài Đồng Thải Vi không có ai qua lại với cô ta. Cô ta cũng không nói gì về chuyện tại sao cô ta bị Dạ Phạm mang về gia tộc Lucifer.

Trên danh nghĩa, cô ta là người giúp việc của Đồng Thải Nhi nhưng thực tế Đồng Thải Vi rất khách khí với cô ta, cô chưa bao giờ sai bảo cô ta làm chuyện gì.

Cô luôn cảm thấy... Người đẹp như vậy không nên hầu hạ người khác.

Chuyện mà Đỗ Yên Nhi thường làm nhất chính là ngây người trong viện Hoa Hồng.

Không biết cô ta suy nghĩ về điều gì mày hết đờ người lại rơm rớm nước mắt.

Đồng Thải Vi cảm thấy cô ta rất đáng thương.

Chắc cô ta cũng giống cô, bị Dạ Phạm dùng tiền mua về.

Nhưng... Nghĩ lại thì cô rất may mắn.

Đều bị mua về nhưng cô lại trở thành cô Đồng mà mỗi người trong gia tộc Lucifer đều tôn kính, còn Đỗ Yên Nhi lại trở thành người giúp việc không được chào đón.

Đồng Thải Vi đã thử kết bạn với Đỗ Yên Nhi. Nhưng mỗi lần sự nhiệt tình của cô đều bị dập tắt bởi sự lạnh lùng của đối phương.

Sau khi đυ.ng vào vách tường vài lần, cô cũng đành buông tha.

Đêm khuya vắng người, ánh trăng như nước.

Đồng Thải Vi làm việc và nghỉ ngơi như mọi khi, ngủ sớm dậy sớm.

Ban đêm, chưa đến mười hai giờ, giữa không khí đầy mùi hoa hồng, cô dần dần tiến vào mộng đẹp.

Trong mơ, cô có một giấc mơ kỳ lạ. Cô ngồi trên xích đu trong viện Hoa Hồng, Isis nằm dưới chân cô, Dạ Phạm đột nhiên xuất hiện rồi bước từng bước đến trước mặt cô. Anh bế cô xuống xích đu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô, sau đó cúi đầu hôn cô...

Môi của anh mềm mại và ấm áp, lại thơm mát và mềm mềm như kẹp ngọt.

Cô chẳng có một chút ghét bỏ mà chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng của anh và vụng về đáp lại.

Hôn một lát, Dạ Phạm vừa hít thở dồn dập vừa nói với cô: "Tiểu Thải Nhi! Em hãy trở thành người phụ nữ của tôi đi."

Cô sợ hết hồn, định giơ tay đẩy anh ra nhưng Dạ Phạm lại nắm chặt tay cô, kéo tay cô về phía chiếc mặt nạ vàng. Anh cưng chìu nói: "Tiểu Thải Nhi! Tôi là sư phụ của em đây! Chẳng phải em rất thích sư phụ à?”

Mặt nạ bị lấy đi, khuôn mặt đẹp trai mà quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mắt cô.

Cô còn ngạc nhiên chưa kịp lấy lại tinh thần thì một giây sau, họng súng đen ngòm nhắm thẳng vào đầu cô.

Cô sợ hãi trợn to mắt, Dạ Phạm tươi cười tối tăm đầy vẻ máu lạnh, vừa độc ác vừa nguy hiểm: "Những người thấy được gương mặt tôi đều chỉ có một kết cục. Tiểu Thải Nhi! Đừng trách sư phụ độc ác!"

Đoàng!

"A..."

Cô thét chói tai và giật mình tỉnh lại, trên mặt cô đầy mồ hôi, tim đập rất nhanh.