Chương 37: Trên mặt không hề che giấu thái độ căm thù

Chiều nay, Đồng Thải Vi lăn qua lộn lại trên giường. Ngoài cửa sổ, gió biển thổi mạnh, từng đợt sóng vỗ vào du thuyền ầm vang như tiếng trống, như đập vào ngực cô.

Đối mặt với một cơ hội ngàn năm có một nhưng cô lại chần chờ, sợ hãi và lo lắng.

Giác quan thứ sáu của cô vẫn luôn chính xác. Nó nói với cô rằng Đỗ Yên Nhi cũng không có ý tốt, chắc chắc cô ta không yếu đuối mong manh như vẻ ngoài của mình.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Đồng Thải Vi đã thức dậy.

Du thuyền đã đến nơi và đang dừng ở bến tàu.

Trên bến tàu có rất nhiều người, xung quanh tối om, cảnh vệ viên của hoàng gia nước C cầm súng đứng thành hai hàng bên bờ.

Trên mặt đất, thảm đỏ trải dài đến một chiếc Lamborghini bạc cách đó không xa.

Đứng đầu đoàn người là Bá tước Anthony và Thân vương William – thành viên hoàng gia nước C.

Dạ Phạm chậm rãi bước xuống du thuyền, giữa vòng vây của nhiều người.

Anh mặc một bộ âu phục trắng, mái tóc được vuốt hẳn ra sau gáy, lộ ra vầng trán anh.

Dưới ánh mặt trời, mặt nạ vàng càng phản chiếu ra ánh sáng chói mắt.

Bước chân anh nhẹ nhàng không tiếng động, tóc đen tung bay sau lưng như tơ lụa đen.

Dạ Phạm cũng giống sư phụ, cũng thích giữ mái tóc đen thật dài, nhưng họ đều không nữ tính.

Anh vô cùng cao quý và sang trọng như kỵ sĩ đi ra từ lâu đài cổ.

Anh cho người ta cảm giác đứng trên cao nhìn xuống, đôi mắt xanh yên tĩnh, lạnh nhạt quan sát từng người.

Anh có khí thế mạnh mẽ bẩm sinh, dường như chúa tể của trời đất.

Sương mù đại dương bồng bềnh trên mặt biển, Bá tước và Thân vương bước lên mỉm cười: "Cậu Dạ Phạm! Chào mừng cậu đến với nước C! Nữ vương đã chuẩn bị tiệc rượu chào đón cậu."

Bọn họ là thành viên trong hoàng tộc nước C, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được người hầu kẻ hạ nhưng nay lại hơi cung kính trước Dạ Phạm.

Đồng Thải Vi không nhịn được, âm thầm chép miệng.

Mặc dù cô cũng biết thân phận Dạ Phạm rất tôn quý, nhưng ngay cả thành viên hoàng gia cũng cung kính với anh như thế thì xem ra anh còn lợi hại hơn nhiều so với sự tưởng tượng của cô.

"Cảm ơn Nữ vương đã nhiệt tình chào đón! Nhưng bây giờ tôi có chút chuyện gấp phải làm ngay. Còn tiệc rượu chỉ có thể đợi đến tối."

Một người trong đoán sửng sốt rồi tươi cười: "E rằng cậu Dạ Phạm nên thay đổi thời gian một chút, Nữ vương đã cho người chuẩn bị xong. Nếu bây giờ cậu không đến thì chẳng phải làm Nữ vương mất mặt à?"

Dạ Phạm không lên tiếng, môi mỏng từ từ cong lên, cười mà như không cười nhìn ông ta. Nụ cười của anh rất bình thường, rất nhẹ nhàng, ánh mắt bình tĩnh.

Bá tước lại tiến lên, vội vàng cười gượng: "Nếu cậu Phạm thật sự có việc thì xem ra chúng ta chỉ có thể về thông báo với Nữ vương bệ hạ, để Bệ hạ thay đổi bữa tiệc sang ban đêm. Không biết cậu Dạ Phạm muốn đi đâu? Để xe của chúng tôi đưa cậu đi nhé!"

Ngón tay Dạ Phạm nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn thần bí được điêu khắc trên mặt nạ vàng, anh hơi nhếch mép cười nhẹ: "Được thôi! Vậy thì làm phiền Bá tước và Thân vương điện hạ!"

Trong một cung điện nguy nga, một căn phòng lộng lẫy, Dạ Phạm lười biếng nằm trên sofa, hai chân thon dài bắt chéo một cách xinh đẹp. Đồng Thải Vi và Đỗ Yên Nhi đứng bên cạnh.

Ghế đối diện cũng có một người đang ngồi.

Anh tràng đẹp trai quyến rũ, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, đôi mắt đen láy cũng lạnh băng, trên mặt không hề che giấu thái độ căm thù.