Chương 39: Đừng cử động! Tôi đây!

Nếu không đứng ở hiện trường thì Đồng Thải Vi rất muốn vỗ tay khen hay.

Nhìn dáng vẻ tức giận đến mức không nói nên lời của Mục Đằng Nguyên, trong lòng cô vui vẻ biết bao.

Người mù cũng có thể nhận ra là Mục Đằng Nguyên rất thích Đỗ Yên Nhi. Nếu không thì sao một cậu ấm như cậu ta có thể đỏ mặt thế này?

Dạ Phạm thông minh như vậy mà sao lại không nhận ra được!

Anh cố ý thì có!

Anh cứ muốn bắt Mục Đằng Nguyên phải nói ra trước mặt nhiều người như vậy.

Cô chẳng hề hứng thú với câu trả lời của Mục Đằng Nguyên.

Đồng Thải Vi yên lặng nhìn hết bên này đến bên kia. Khi vừa vào khách sạn, cô đã lặng lẽ ghi nhớ đường đi.

Đỗ Yên Nhi nói muốn giúp cô. Cô đã suy nghĩ suốt một đêm, cô vẫn quyết định mọi chuyện đều dựa vào bản thân mình.

Cô sinh ra đã nhát gan sợ chết. Cô vô cùng quý trọng cái mạng nho nhỏ của mình.

Trực giác nói với cô, Đỗ Yên Nhi là một người phụ nữ nguy hiểm. Cô thường lựa chọn tránh xa tất cả những thứ nguy hiểm.

Chắc là cuộc đàm phán của Mục Đằng Nguyên và Dạ Phạm sẽ không nhanh chóng kết thúc. Đây đúng là một chuyện vô cùng tốt đối với cô.

Thời gian bọn họ đàm phán càng dài thì khả năng cô có thể trốn thoát càng lớn.

Bầu không khí dường như rơi vào bế tắc.

Vẻ mặt Mục Đằng Nguyên rất căng thẳng, cậu ta trừng Dạ Phạm và không chịu trả lời vấn đề của anh.

Dạ Phạm cũng không hối thúc cậu ta. Anh bình tĩnh, rảnh rỗi ngồi đó, ánh mắt không quan tâm, nụ cười như có như không làm người khác không đoán được suy nghĩ trong lòng anh.

Đồng Thải Vi tiến lại gần một bước. Cô khom người, nói nhỏ vào tai anh: "Khụ khụ! Chuyện này... Anh Dạ Phạm! Tôi muốn đến phòng vệ sinh một lát."

Cô cứ tưởng rằng Dạ Phạm sẽ không tùy tiện đồng ý để cô đi, cô còn chuẩn bị rất nhiều lời giải thích. Ai ngờ anh nghe xong lập tức gật đầu: "Em đi đi!"

Mặc dù Dạ Phạm đồng ý với yêu cầu của cô, nhưng...

Trên hành lang, trong không khí tràn ngậm một mùi hương dễ chịu.

Khắp hai bên hành lang treo rất nhiều loại hoa tươi đủ màu sắc.

Hình như thảm trên nền đất vừa được đổi. Thảm rất dày bằng lông lạc đà, mềm nhũn, bước đi trên thảm như bước đi trong đống bông vải vậy.

Trên vách tường là một vài bức tranh của một vài họa sĩ nổi tiếng người nước ngoài. Đồng Thải Vi có thể nói rõ ràng bối cảnh mỗi bức tranh. Nhưng đáng tiếng là những bức tranh ở đây đều là hàng giả cao cấp. Cô đã từng nhìn thấy bản chính nên chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Đồng Thải Vi vẫn luôn quay đầu nhìn về phía hai người vệ sĩ sau lưng, cô hơi nhíu mày.

Đi vào phòng vệ sinh, cô lại quay đầu nhìn về phía sau. Hai người vệ sĩ đứng ngoài phòng vệ sinh, một trái một phải như thần giữ cửa vậy.

Thật đáng chết! Hai người thật phiền phức! Cô nên làm thế nào mới có thể dụ bọn họ đi ra chỗ khác?

Bên phải phòng vệ sinh có một cánh cửa sổ.

Lúc này, trong phòng vệ sinh rộng lớn chỉ có một mình cô.

Đồng Thải Vi leo lên cửa sổ nhìn một chút. Cô vừa nhìn xuống đã không nhịn được, cảm thấy choáng váng cả đầu óc.

Đây là lầu hai mươi ba.

Việc trèo ra cửa sổ rồi chạy trốn là chuyện không thực thế. Trên người cô không có bất cứ dụng cụ nào, hơn nữa cô còn hơi sợ độ cao.

Cô hơi nóng nảy.

Cô không thể đợi trong phòng vệ sinh quá lâu, nếu không sẽ làm người khác nghi ngờ.

Nhưng khó khăn lắm mới có một cơ hội, sao cô có thể dễ dàng bỏ qua chứ?

"Ai vậy?"

Ngay khi cô đang nhăn mày, đau khổ suy nghĩ từng bước bỏ trốn thì ở bên ngoài, hai vệ sĩ vạm vỡ đột nhiên chạy về một hướng.

Cô hơi sửng sốt một lát rồi vội vàng chạy nhanh ra ngoài, sau đó nhanh chóng chạy về phía cửa thang máy.

Vừa vào thang máy cô đã bị ai đó bịt miệng từ phía sau.

Cô định giãy giụa thì bên tai đã truyền đên một giọng nói trầm thấp, quen thuộc của một người đàn ông: "Vi Vi! Đừng cử động! Tôi đây!"