Chương 41: Tôi sẽ không giải quyết rắc rối giúp em nữa.

Đây... Đây... Là sự thật không thể phủ nhận. Hai tháng nay cô ở trang viên Lucifer, thân hình mượt mà hơn, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.

"Tư Không! Anh đang trách em à?"

Người nào đó cố ý lộ vẻ yếu ớt đáng thương: "Em biết lỗi rồi! Sau này em sẽ không hành động một mình nữa."

Tư Không Ngôn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đạp vào phanh xe.

"Kít..." Bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra tiếng vang chói tai.

Anh ta không nói một lời mà bước xuống xe. Đồng Thải Vi cũng vội vàng xuống theo, cô theo sát sau lưng anh ta, cùng đi vào sân bay: "Tư Không! Anh hãy tha thứ cho em lần này đi! Sau này em cũng không dám nữa! Thật đấy! Anh đừng tức giận mà."

Tư Không Ngôn dừng bước. Cô không chú ý, lập tức đυ.ng vào lưng anh ta. Cô che mũi, đôi mắt bỗng đỏ lên: "Ôi! Đau quá!"

Anh ta nhíu mày. Trên khuôn mặt đẹp trai hiện ra vẻ chịu thua, không còn cách nào với cô.

Trên người Tư Không Ngôn tràn đầy vẻ đẹp hơi nữ tính. Mái tóc xoăn nhẹ như đêm tối, giữa hai đầu lông mày có vẻ quyến rũ, còn gợi cảm hơn cả phụ nữ.

Đồng Thải Vi vẫn còn nhớ lần đầu tiên cô gặp Tư Không Ngôn, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đỏ, tóc hơi xoăn xõa ngang vai, bước về phía cô.

Sư phụ nói đây là đại đồ đệ của sư phụ, vừa du học nước ngoài về, tên là Tư Không Ngôn.

Cô không nói hai lời, lập tức tiến lên gọi anh ta một tiếng "Sư tỷ!"

Đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ phản ứng của Tư Không Ngôn lúc đó.

Anh ta hơi híp mắt rồi quay đầu nhìn cô, hơi nhếch môi, cười rất mê hoặc, rất dịu dàng, rất nhẹ nhàng: "Tiểu sư muội! Sau này xin hãy chăm nom tôi nhiều hơn."

Bên trong sảnh lớn có rất nhiều người lui tới.

Bên cạnh có mấy cô bé học sinh khoảng mười mấy tuổi đang tập trung một chỗ. Họ lặng lẽ giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ về phía anh ta rồi lấy điện thoại ra chụp lén.

"Vi Vi! Đây là một lần cuối cùng! Sau này tôi sẽ không giải quyết rắc rối giúp em nữa.

Đôi mắt Đồng Thải Vi lập tức sáng lên, cô ôm lấy cánh tay anh làm nũng: "Tư Không! Anh tha thứ cho em rồi à? Anh yên tâm đi! Sau này em sẽ nghe lời. Bây giờ chúng ta phải đi đâu vậy? Đúng rồi! Sư phụ đâu rồi? Sao em cứ không tìm được anh ta?"

Nụ cười tươi tắn, ngọt ngào trên khuôn mặt đáng yêu của cô gái trẻ như một đóa bách hợp, tỏa hương thơm mê người dưới ánh mặt trời.

Trong mắt Tư Không Ngôn nhanh chóng thoáng qua vẻ ngạc nhiên. Anh ta xoa đầu cô rồi sãi bước về phía cửa máy bay: "Về thành phố Z."

Giữa đêm khuya giá rét, không có một tiếng động.

Một tòa nhà trong khu dân cư cao cấp Lộc Sơn vẫn sáng đèn, dưới lầu tụ tập rất nhiều người, còn có một đám phóng viên cầm máy chụp ảnh.

Đèn flash lóe sáng không ngừng, mọi người sôi nổi thảo luận, ồn ào ngất trời.

"Đó không phải Chủ tịch của Đồng thị à? Vợ đẹp, con khôn, sự nghiệp cũng rất thành công mà sao ông ta lại nhảy lầu?"

"Tôi có một người quen là quản lý cấp cao trong Tập đoàn Đồng thị. Nghe nói Đồng thị chỉ có phong cảnh bên ngoài chứ thực tế chỉ còn cái vỏ rỗng. Chủ tịch Đồng thị mắc nợ một số tiền lớn, bây giờ không còn năng lực trả lại, bị đe dọa nên ông ta chỉ có thể nhảy lầu."

Tại tầng 38, cũng là tầng cao nhất của tòa nhà: "Ba! Ba đừng làm con sợ! Ba! Ba mau xuống đây đi!"

Dưới ánh đèn, gương mặt nhỏ nhắn, xinh xắn của Đồng Thải Vi đã trắng bệch như tờ giấy vì sợ hãi.

"Vi Vi! Ba rất xin lỗi hai chị em con, cũng rất xin lỗi mẹ con. Sau khi ba đi rồi, nhà họ Đồng giao cho con. Con nhớ chăm sóc em gái cẩn thận, nhớ quan tâm mẹ con kỹ càng. Con gái! Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ba!"

"Ba! Ba hãy nghe con nói! Ba cứ xuống đây trước! Có chuyện gì thì chúng ta từ từ bàn bạc được không?"