Chương 42: Đồng Mộng Kỳ! Em còn có tâm trạng chơi đùa à?

"A..."

Một tiếng thét thảm thiết chói tai vang lên, bà Đồng té xỉu tại chỗ.

"Ba!"

Đồng Thải Vi trừng mắt không tin nổi, cô trơ mắt nhìn Đồng Thiên Hào từ sân thượng nhảy xuống, tự tử không một chút chần chờ.

Lầu ba mươi tám. Chẳng có ai nhảy từ lầu ba mươi tám xuống mà còn sống.

Đồng Thiên hào chết ngay tại chỗ, máu tươi và dịch não chảy đầy đất.

Bà Đồng bị kí©h thí©ɧ nên tái phát bệnh tim, té xỉu sau đó được đưa đến bệnh viện.

Trong phòng cấp cứu bệnh viện Nhân ái.

"Tích!" Cửa phòng mở ra. Bác sĩ Triệu - Bác sĩ giỏi nhất bệnh viện Nhân ái từ bên trong đi ra.

"Bác sĩ! Mẹ tôi thế nào rồi! Bà ấy thoát khỏi nguy hiểm chưa?"

Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đồng Thải Vi đầy vẻ lo lắng và căng thẳng, cô vội vàng tiến lên sốt ruột hỏi thăm.

Ánh mắt cô vượt qua bác sĩ Triệu và nhìn vào bên trong phòng phẫu thuật.

Biến cố liên tiếp để một cô gái mới mười bảy tuổi như cô sa sút tinh thần trong giây lát, cô ngơ ngác đứng ngoài cửa.

"Cô Đồng..."

Bác sĩ Triệu khe khẽ thở dài. Lần này bác sĩ nói trực tiếp cho cô biết: "Cô Đồng! Mẹ cô mất rồi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể giữ được bà ấy."

"Không thể nào! Chắc chắn không thể như thế! Mẹ tôi sẽ không chết!"

Đồng Thải Vi đột nhiên ngơ ngác, cô nhấc chân chạy vào phòng phẫu thuật.

Nhân viên y tế đang đi ra ngoài, một người trong số đó bị cô đυ.ng vào, suýt nữa ngã xuống đất.

Cô lảo đảo chạy đến bên bàn phẫu thuật, một tấm vải trắng che kín người đang nằm trên bàn phẫu thuật.

Một luồng khí lạnh từ đâu thổi vào phòng giải phẫu, nhiệt độ không khí trong phòng đột nhiên hạ xuống. Lạnh... Lạnh lẽo thấu xương.

"Mẹ... Mẹ... Mẹ đừng rời khỏi con..."

Một lát sau, một tiếng khóc đau đớn xé rách tim gan truyền ra từ phòng phẫu thuật.

------------------------------------

Trên hành lang bệnh viện Nhân Ái.

Cạch cạch cạch... Giày cao gót giẫm trên sàn nhà phát ra tiếng động chói tai.

"Chị! Có chuyện gì mà vội vã tìm em như vậy? Chị nói nhanh đi! Em còn vội trở về tham gia tiệc rượu."

Một cô bé mặc đầm đỏ bó sát, cúp ngực lộ vai, chân đi một đôi giày cao gót ánh bạc sáng lấp lánh, trên mặt trang điểm đậm, trưởng thành và quyến rũ không phù hợp với tuổi thực của cô ta.

Đồng Mộng Kỳ chậm rãi đi đến trước mặt Đồng Thải Vi, trong mắt có vẻ không kiên nhẫn, ngón tay kẹp điếu thuốc lá còn đang cháy, khói trắng quanh quẩn giữa hai ngón tay cô ta.

Sắc mặt Đồng Thải Vi trắng bệch, đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc nhiều. Cô ngẩng mặt, ánh mắt vô cùng đau đớn, cô hít một hơi thật sâu, giọng nói đã trở nên khàn khàn: "Đồng Mộng Kỳ! Em còn có tâm trạng vui chơi à! Em có biết chuyện gì đã xảy ra không?"

Đồng Mộng Kỳ hừ lạnh. Cô ta cầm điếu thuốc hít một hơi rồi từ từ phun khói trắng, không để ý chút nào: "Sao em biết chuyện gì đã xảy ra! Tại sao cứ bắt em phải đến bệnh viện? Chị có biết bữa tiệc tối nay quan trọng với em cỡ nào không?"