Chương 43: Tiền thuốc men và tiền tổn thất tinh thần

Điếu thuốc trong tay Đồng Mộng Kỳ bị Đồng Thải Vi giật lấy rồi ném vào thùng rác.

Đồng Mộng Kỳ giận dữ: "Chị! Chị làm gì vậy?"

Đồng Thải Vi không thể nhịn được nữa, cô tức giận đến mức mặt mày tái xanh: "Đồng Mộng Kỳ! Rốt cuộc đến bao giờ em mới hiểu chuyện? Ba và mẹ đều không còn nữa, bây giờ chỉ còn hai chị em chúng ta."

Đồng Mộng Kỳ hơi sửng sốt: "Chị nói bậy! Chị có ý gì hả?"

Mộng Kỳ! Chị sẽ lấy mấy chuyện này ra để đùa giỡn à? Ba nhảy lầu, mẹ bị kí©h thí©ɧ nên bệnh tim tái phát... Không thể vượt qua... Mộng Kỳ! Bây giờ chỉ còn hai chị em chúng ta sống nương tựa lẫn nhau rồi."

Cô chậm rãi bước đến bên cạnh Đồng Mộng Kỳ rồi vươn tay ôm cô ta, nước mắt lại rơi không ngừng: "Mộng Kỳ! Em nghe chưa? Ba và mẹ đều không còn ở đây nữa... Bọn họ đều rời khỏi chúng ta."

Ngơ ngác trong giây lát, vẻ buồn bã đau đớn trên mặt Đồng Mộng Kỳ nhanh chóng biến mất. Cô ta đẩy cô ra và nói với giọng vội vàng: "Di chúc đâu? Nếu ba mẹ chết hết thì chắc chắn sẽ để lại di chúc. Chị! Mau lấy di chúc ra cho em xem một chút! Đồng thị có giá trị mấy tỉ, chắc chắn em có một nửa di sản."

"Mộng Kỳ! Sao em có thể nói ra những lời này..."

Đồng Thải Vi trợn tròn hai mắt. Cô không thể tin nổi, dưới tình huống xương cốt cha mẹ vẫn chưa lạnh mà con gái ruột của họ đã bắt đầu nhớ thương di sản của họ.

Đồng Mộng Kỳ bỗng nhiên thay đổi khác thường. Ánh mắt cô ta tham lam khó che giấu được: "Chị! Mặc dù từ nhỏ ba mẹ vẫn luôn yêu thương chị, nhưng dù sao em cũng là con gái ruột của họ, chắc chắn em phải được chia một nửa tiền của Đồng thị."

"Bốp!" Đồng Mộng Kỳ vẫn chưa kịp phản ứng, trên mặt cô ta đã tăng thêm năm dấu ngón tay đỏ tươi.

Đồng Thải Vi tức giận đến mức phát run, chóng mặt hoa mắt. Khuôn mặt đã tái nhợt không còn chút máu càng trở nên trắng bệch như tờ giấy.

"Đồng Mộng Kỳ! Rốt cuộc em có phải con người không? Ba mẹ vừa mới đi mà em chỉ suy nghĩ đến di sản. Em có trái tim không hả? Chẳng lẽ em không có một chút đau lòng khổ sở à?"

"Chị dám đánh em ư?"

Đồng Mộng Kỳ không tin nổi, cô ta sờ nửa bên má bị tát rồi giơ tay đẩy Đồng Thải Vi thật mạnh như một con trâu điên, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ. Cô ta giận dữ hét lên: "Chị dựa vào đâu mà đánh em?"

Đồng Thải Vi choáng váng đầu óc, thân thể mất khống chế lùi về phía sau hai bước rồi trượt chân ngã về phía trước, đầu đυ.ng vào bình hoa trong phòng nghỉ, trên trán lập tức chảy đầy máu tươi, không còn sức trừng mắt đã hôn mê bất tỉnh.

"Em... Em... Em không cố ý!"

Quá nhiều máu tươi nhuộm đỏ nửa gương mặt cô. Đồng Mộng Kỳ sợ hãi, gương mặt trắng bệch, trong miệng học đi học lại mấy câu rồi xoay người chạy đi.

"Két..."

Hai ánh đèn chói mắt lóe lên trong bóng đêm.

Tiếng xe thắng gấp chói tai phá vỡ bầu trời đêm.

Một chiếc xe hơi sang trọng màu bạc ngừng lại trước tiếng thét thất thanh của Đồng Thải Vi.

Chỉ cần gần thêm một centimet nữa thì có thể cô đã bị đánh bay.

Mặc dù chiếc xe hơi sang trọng ngừng lại kịp thời nhưng Đồng Thải Vi đang sợ hãi, đôi chân vẫn mềm nhũn, cô ngã ngồi trên mặt đất.

"Cô gái! Cô không sao chứ?"

Một người đàn ông chưa đầy ba mươi tuổi bước xuống xe, anh ta mặc tây trang đen, đứng trước người cô và nhìn từ trên cao nhìn xuống.

Trên mặt anh ta không một chút biểu cảm, chỉ nhàn nhạt hỏi.

Cô vẫn chưa tỉnh hồn, ngẩng đầu lên, giọng nói còn hơi run rẩy: "Tôi... Tôi..."

Cô chưa nói hết câu đã thấy người đàn ông lấy ra một cái ví tiền, rút ra một xấp tiền giấy đỏ tươi và đưa đến trước mặt cô: "Cô gái! Đây là tiền thuốc men và tiền tổn thất tinh thần. Làm phiền cô nhường đường một chút! Đừng cản giữa đường!"