Chương 3: Hôn Sau

Chương 3: Hôn Sau

Ôn Nhiên cầm theo túi đồ ăn thì phát hiện đã bỏ lỡ trạm kế tiếp, đành phải ngồi trở về, cậu vừa về đến nhà, Hoắc Huân cũng đã rời giường.

Bọn họ kết hôn đến bây giờ cũng đã được ba năm, hai người tuy không phải gắn bó keo sơn gì với nhau, nhưng cũng tôn trọng nhau như khách, Ôn Nhiên vẫn luôn cho rằng trước khi kết hôn hắn đã có người mình thích nên mới đối xử với cậu không nóng không lạnh như vậy.

Sau đó phát hiện Hoắc Huân đi làm tan tầm đều đúng giờ về nhà, trừ bỏ cuối tuần đi ra ngoài xa giao cũng không có đi đâu khác, cho đến khi hai người ở chung một thời gian, Ôn Nhiên mới phát hiện ra Hoắc Huân không thích người, hình như đó giờ tính cách của hắn chính là như vậy.

Khó trách trước khi kết hôn mẹ Hoắc nói với cậu sẽ cảm đương nhiều chuyện, bản thân Ôn Nhiên là người dịu ngoan nghe lời, Hoắc Huân trừ bỏ tính cách lãnh đạm, hắn đối với cậu cũng không tệ, thẻ ngân hàng gì đó đều đưa cho cậu, đối với cậu rất tín nhiệm, cũng không sợ cậu tiêu tiền hoang phí.

“Hôm nay tại sao lại về trễ?” Hoắc Huân đổ chén nước hỏi.

“Hôm nay tàu điện ngầm có nhiều người, nên về trễ.” Ôn Nhiên nhớ tới sự việc phát sinh trong tàu điện ngầm, cảm thấy áy náy không dám nhìn thẳng đôi mắt Hoắc Huân, trong lòng ủy khuất vô cùng, lại không dám gợi lên cho người khác nhìn ra một chút khác thường.

“Trực tiếp lái xe, không cần mỗi lần đều chờ tàu điện ngầm.” Hoắc Huân mở TV ra nhìn tin tức, không mặn không nhạt mà nói Ôn Nhiên.

“Vâng……” Ôn Nhiên đem đồ ăn bỏ vào sau bếp, tay chân bắt đầu bận rộn, siêu thị gần nhà cuối tuần này vừa xây xong, có nhiều đồ vật ở siêu thị cùng đầy đủ, hơn nữa cũng không xa nhà lắm, cho nên mấy bữa nay cậu mới đi tới chỗ đó mua đồ ăn, nào ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, tốt nhất không lặp lại chuyện kia là được rồi ……

Trước kia, khi Ôn Nhiên chưa gả cho Hoắc Huân, làm công việc nhà rất nhiều, cũng là nấu cơm dọn dẹp, sau khi gả cho Hoắc Huân liền thất nghiệp, an tâm ở nhà nấu cơm, tay nghề cũng tốt hơn trước kia rất nhiều, Hoắc Huân cũng thích tài nghệ nấu ăn của cậu, cho nên trước sau đều về nhà ăn cơm, trừ khi công ty nhất thiết cần xã giao mới không về ăn cơm.

Không đến nửa giờ, bữa ăn sáng phong phú đã làm xong, Ôn Nhiên đem sữa bò còn nóng đưa cho Hoắc Huân, Hoắc Huân ngồi xuống ăn cơm sáng, Ôn Nhiên liền giúp hắn chuẩn bị sẵn âu phục cùng văn kiện, tận chức một bạn đời toàn năng.

“Hoắc Ân nói muốn tới vào tối hôm nay.” Hoắc Huân trước khi ra cửa, suy nghĩ một chút mới nói với Ôn Nhiên.

Hoắc Ân là em trai Hoắc Huân, nhỏ hơn Hoắc Huân năm tuổi, hiện tại đang học đại học, có đôi lúc sẽ về nhà chơi, vì sắp được nghĩ hè, Hoắc Ân muốn tới đây ở chơi vài ngày, sau này cậu ta học tỉnh khác, rất khó lại đây chơi được.

“Vâng.” Ôn Nhiên gật đầu, xem ra cơm chiều phải chuẩn bị phong phú hơn một chút.

Hoắc Ân cùng anh trai cậu ta không giống nhau, cậu ta là một thanh niên rạng rỡ như ánh mặt trời, cậu ta rất thích dính người vào Ôn Nhiên, không thích tuân thủ quy củ kêu cậu bằng anh dâu, mà lại thích trực tiếp kêu tên Ôn Nhiên, rất nhiều lần bị gia trưởng Hoắc gia giáo huấn không biết lớn nhỏ, Ôn Nhiên cũng coi Hoắc Ân như em trai mình mà đối xử.

Nghĩ đến Hoắc Ân gần tới, Ôn Nhiên quyết định đi mua đồ ăn sớm hơn một chút rồi trở về làm bữa ăn thật phong phú, buổi chiều vừa ra cửa thì chị Lý tới, Ôn Nhiên dặn dò chị quét dọn một số chỗ rồi mới rời đi.

Đến khj cậu trở về nhà liền nghe âm thanh nói đùa giỡn, thì ra là Hoắc Ân tới sớm, cậu ta đang cùng chị Lý nói chuyện, chị Lý thấy Ôn Nhiên về vội vàng chạy ra cầm tiếp đồ giúp cậu.

“Tiểu Nhiên, tây trang của Hoắc tiên sinh chị đã đưa tới tiệm giặt quần áo rồi, còn có nội thất đặt trên bàn ngày mai mới có thể giao tới.” Chị Lý nói.

“Vâng, cảm ơn chị Lý.”

Chị Lý cùng cậu nói xong chuyện trong nhà rồi rời đi.

Ôn Nhiên đem tôm hùm mới mua lấy ra, Hoắc Ân liền lẻn lẻn tới bên người cậu “Ôn Nhiên, để em tới giúp anh. ”

Chỉ đọc tại truyenhdx CherryBlossom.

“Không cần đâu, em đi xem TV đi, xong việc anh sẽ gọi " Mới một kỳ không gặp, Hoắc Ân dường như lại cao thêm, Ôn Nhiên chỉ đứng tới vai y.

“Em muốn ăn tôm hùm vị phô mai.” Hoắc Ân nói, g thích nhất chính là tôm hùm Boston, ngày thường Ôn Nhiên rất thích khi làm, cũng chỉ có y tới mới làm thôi.

“Được.” Ôn Nhiên gật đầu cười.

“Hôm nay em có thể về nhanh đến đây, là vì 3 giờ sáng đã mua vé máy bay.” Giọng điệu Hoắc Ân mang theo ủy khuất cùng lấy lòng.

“Sớm như vậy, dù sao hôm nay cùng về được đến nhà, làm như vậy sẽ rất mệt.” Ôn Nhiên vừa nói vừa xử lý tôm hùm trên tay, siêu thị đã xử lý tôm hùm sạch sẽ, về nhà chỉ cần rửa lại sơ qua là có thể nấu.

“Còn không phải là vì muốn sớm nhìn thấy Tiểu Nhiên sao.” Hoắc Ân tự giác mà ghé vào trên vai Ôn Nhiên, bộ dáng thực ỷ lại.

“Lại nói mê sảng nữa rồi.” Ôn Nhiên khéo léo cùng y tách ra, lấy đồ ăn khác từ trong túi ra rửa sạch.

“Ai, thật vất vả mới trở về được mà tiểu Nhiên lại lạnh nhạt với em như vậy, từ khi rời đi mỗi ngày em đều nhớ tới anh, cuối tuần còn gọi điện cho anh, nhưng anh không nghe máy.” Hoắc Ân ủy khuất mà nhìn Ôn Nhiên

Ôn Nhiên chỉ cho rằng cậu ta là đứa trẻ đang nhỏng nhẽo mà thôi " Anh không có thấy, với lại anh rất ít khi sài điện thoại nên không biết, trừ tôm hùm ra em còn muốn ăn thêm đồ ngọt gì không? Anh có mua vài thứ nguyên liệu để làm.”

“Chỉ cần là tiểu Nhiên làm em đều thích.” Hoắc Ân bắt đầu dính lại gần cậu “Đúng rồi, em có mang quà về cho anh, chắc chắn anh sẽ rất thích.”

“Cảm ơn em, về sau đừng mang theo, đều là người trong nhà.” Ôn Nhiên nhìn cậu ta cười nói, Hoắc Ân không thích Ôn Nhiên nói ba chữ “người trong nhà”, như phảng phất đang nhắc nhở thân phận của hai người.

Giong nói Hoắc Ân rầu rĩ, “Sao lại có thể giống nhau được?” Vì anh chính là……

“Được rồi, chờ anh đem cái này xử lý xong, em cho anh xem quà của em đi.”

Hoắc Ân cười hì hì liền vội vàng giở trò với Ôn Nhiên, không ngừng quấy rối cậu, Ôn Nhiên rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa đem cậu ta đẩy ra khỏi phòng bếp :" Không được quấy rầy anh nữa, đem quà ra trước đợi anh, còn có đem vali vào phòng khách đi, anh sắp làm xong đồ ăn rồi.”

Hoắc Ân thở dài mà đứng ở ngoài phòng bếp, cậu ta dựa lưng vào trên vách tường, ánh mắt mang theo ý cười nhìn Ôn Nhiên ở trong phòng bếp vội tới vội đi, như là thể nhìn thế nào cũng không đủ.

Chờ cậu đem đồ ăn xử lý xong đã là 5 giờ chiều rồi, Hoắc Huân đã gần về nhà. Hoắc Ân gấp không chờ nổi đem món quà như vật quý từ trong vali ra, một cái hộp đóng gói rất tinh xảo, còn dùng tơ lụa màu lam xinh đẹp thắt thành cái nơ.

Ánh mắt Hoắc Ân sáng lấp lánh mà nhìn Ôn Nhiên, Ôn Nhiên nhìn cậu ta cười, như thể mọi hành động của cậu đều đυ.ng tới tâm của Hoắc Ân. Ôn Nhiên mở hộp ra, thì ra là một khối ngọc điêu khắc xinh đẹp, nhưng mà kỹ thuật điêu khắc quả thật bình thường, Ôn Nhiên biết rõ đây là ai làm, trong lòng cảm thấy ấm áp “Cảm ơn em, anh rất thích.”

“Cái này do bọn em đi du lịch Vân Nam đem về, em phải nhờ phó giáo sư rất lâu mới làm được, điêu khắc dựa theo cầm tinh* của anh, đẹp không?”

*cầm tinh kiểu tuổi con gì á. Vd như Ôn Nhiên cầm tinh con thỏ thì là tuổi con mèo.

Ôn Nhiên thuộc cầm tinh con thỏ, thỏ con có hình dạng rất đơn giản, nho nhỏ xinh đẹp, xem ra lúc người điêu khắc rất dụng tâm, khối ngọc này tựa như được mài dũa rất lâu.

“Em giúp anh đeo lên cổ nhìn thử.” Hoắc Ân đoạt lấy dây chuyền trong tay Ôn Nhiên, cậu ta ngồi phía sau giúp cậu đeo lên, tư thế hai người ngồi rất gần, như thể Hoắc Ân đang ôm Ôn Nhiên ở trong lòng ngực.

Lúc này Hoắc Huân mở cửa tiến vào, nhìn thấy hai người thân mật ở trên sô pha, Ôn Nhiên lập tức đứng lên, dây chuyền còn chưa đeo xong rớt xuống mặt đất, Ôn Nhiên nói xin lỗi nhặt lên để vào trong hộp, đi ra phía trước đón Hoắc Huân, cầm lấy văn kiện trong tay hắn:" Anh đã về, cơm em đã làm xong, anh lên phòng thay đồ đi rồi xuống ăn.”

Ôn Nhiên không nhìn thấy được ánh mắt mất mát của Hoắc Ân.

“Ừ……” Hoắc Huân tự giác cởi tây trang đưa cho Ôn Nhiên, Ôn Nhiên đem quần áo tới phòng tắm bỏ vào rổ.