Chương 4: Gặp Mặt



Có khả năng bởi vì kém nhau năm tuổi, Hoắc Ân đối với Hoắc Huân không giống như anh trai, ngược lại giống như người lớn trong nhà. Trên bàn cơm, Hoắc Huân hỏi Hoắc Ân vài câu ở trường học như thế nào, cũng không hỏi thêm gì nữa, bởi vì hắn chính là một người ít nói.

Cơm nước xong xuôi, Ôn Nhiên dẫn Hoắc Ân đến phòng cho khách, phòng cho khách còn thiếu đồ dùng, ngày thường để giảm việc làm ở nhà thì Ôn Nhiên kêu chị Lý đem chăn trong phòng khách cất đi, đêm nay Hoắc Ân ngủ tại nơi này nên Ôn Nhiên giúp cậu ta dọn dẹp phòng khách một chút. Hoắc Huân ăn cơm xong liền đi vào thư phòng xử lý công việc, ngày thường hắn cũng vội như thế này.

Hoắc Ân mới vừa tắm rửa xong, trên người chỉ mặc áo thun màu xám đơn giản, đem toàn bộ cơ bắp của cậu ta phác họa ra ngoài, nhìn qua thật gợi cảm. Cậu ta xoa đầu rồi vào phòng thì thấy Ôn Nhiên đang cong eo giúp cậu ta trải ga giường.

“Cái chăn này không được phơi thường xuyên nhưng không có bị mốc, trước tiên em dùng tạm đi.” Ôn Nhiên nói.

Ôn Nhiên đưa lưng về phía Hoắc Ân, nhếch mông lên đong đưa qua lại, Hoắc Ân nhìn đến thất thần, cậu ta còn có thể thấy được da thịt trắng nõn của Ôn Nhiên sau lớp quần áo rộng lớn kia. Ôn Nhiên dọn dẹp xong từ trên giường nhìn thấy Hoắc Ân nhìn cậu chằm chằm đến xuất thần, Ôn Nhiên không được tự nhiên mà đi qua: "Em nhìn cái gì mà nhìn, mau đi ngủ đi, giường anh trải xong rồi, ngày hôm nay em đến đây cũng mệt rồi.”

Hoắc Ân phục hồi tinh thần lại, che giấu dục niệm trong mắt, gật đầu: “Ừm, Tiểu Nhiên ngủ ngon……”

“Đừng có kêu anh như vậy, không biết lớn nhỏ gì cả. ” Ôn Nhiên buồn bực mà nhìn cậu ta, rõ ràng cậu mới là trưởng bối, trước nay đều bị Hoắc Ân kêu nhỏ đi.

Sau khi tắm xong, Ôn Nhiên trở lại phòng, Hoắc Huân nằm trên giường đeo mắt kính đọc sách.

Ngày mai là cuối tuần, Hoắc Huân thông thường nghỉ ở nhà, Hoắc Huân không phải là người lãng mạn gì cả, ngược lại giống như người già, cuối tuần bọn họ cùng nhau ra ngoài ăn chút gì đó hoặc là cùng nhau đi dạo phố, bất quá đi không nhiều, đa số thời gian Hoắc Huân đều nhốt mình ở trong thư phòng xử lý công việc, ở trong mắt Ôn Nhiên, tựa hồ như công việc của Hoắc Huân làm không bao giờ hết.

Ôn Nhiên vừa lên giường, Hoắc Huân tắt đèn, trong bóng đêm, một cánh tay cường tráng vòng qua eo Ôn Nhiên, Hoắc Huân mang theo hơi thở tìиɧ ɖu͙© ở bên tai cậu thở dốc.

Ôn Nhiên thuận theo mà dựa vào lòng ngực Hoắc Huân, Hoắc Huân nhanh nhẹn mà cởϊ áσ ngủ Ôn Nhiên ta, tách hai chân cậu ra, khuếch trương được một ít liền cắm vào, Ôn Nhiên khó chịu mà rêи ɾỉ ra tiếng, hai chân cậu run lên, Hoắc Huân nắm mông cậu một cái: “Đừng có phát da^ʍ. ”

“Xin, xin lỗi……” Ôn Nhiên cắn môi dưới, tiếp tục chịu đựng từng cái thọc vào rút ra của Hoắc Huân.

Ở phương diện tìиɧ ɖu͙©, Hoắc Huân có hứng thú liền đem Ôn Nhiên ra làm, Ôn Nhiên biết tình cảm của hắn luôn lạnh nhạt với cậu, ở chung một thời gian, cậu biết đối phương khống chế du͙© vọиɠ rất mạnh.

Cậu chuyển động vòng eo, côn ŧᏂịŧ thô to ở trong tiểu huyệt đấu đá lung tung, trong lúc lơ đãng cọ qua một chút, “A a ——” người dưới thân vì sướиɠ mà đem tiểu huyệt co chặt lại, hận không thể để côn ŧᏂịŧ mau bắn ra.

“Nhỏ giọng một chút, muốn cho Hoắc Ân nghe thấy sao?” Ngay sau đó, côn ŧᏂịŧ thô to hung mãnh mà nghiền ép chỗ mẫn cảm, thân thể Ôn Nhiên lắc lư qua lại, thất thần mà há miệng thở dốc.

Kỳ thật cách âm ở chung cư xa hoa không tồi, Hoắc Huân nói như vậy chỉ là dọa dọa cậu thôi. Quả nhiên, Ôn Nhiên nghe Hoắc Huân nói xong liền không dám phát ra tiếng, kêu rên thì cắn tay chính mình.

Nhìn Ôn Nhiên thất thần, Hoắc Huân không lưu tình chút nào mà tiếp tục dùng sức thọc vào rút ra, rốt cuộc cũng phun ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tưới vào sâu trong tiểu huyệt, Hoắc Huân vừa lòng rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi, ném cho Ôn Nhiên mấy tờ giấy ăn: “Lau đi.”

Ôn Nhiên còn ở trong dư vị cao trào, chưa kịp phục hồi tinh thần lại, Hoắc Huân mỗi lần làm cậu đều mạnh bạo không chút lưu tình, làm xong cả thân thể đều đau nhức bủn rủn, cậu ủy khuất dùng giấy lau sạch hạ thân, do hắn bắn quá sâu lau thế nào cũng không sạch, cậu đành phải đi tắm giặt sạch đồ lại lần nữa.

Chung cư có tổng cộng hai nhà WC, WC ở bên cạnh phòng ngủ chính, Ôn Nhiên tắm rửa xong thì phát hiện đèn ở phòng khách sáng lên, thì ra là Hoắc Ân xuống lấy nước uống.

"Không phải vừa rồi anh mới tắm sao?” Hoắc Ân hỏi.

Ôn Nhiên xấu hổ đến cúi đầu, lắp bắp mà nói: “Là, là do quá nóng, anh... anh tắm thêm một lần nữa. ”

Hoắc Ân gật đầu, nhìn thấy dấu hôn trên cổ cậu cũng không nói ra, chỉ là từng đợt khó chịu trong lòng cứ dấy lên không ngừng.

Ngày hôm sau, mẹ Hoắc ngồi xe từ thành phố sang tận bên đây để xem con trai, bởi vì là cuối tuần, Hoắc Huân đặt sẵn bàn ở tiệm cơm tây, mang theo người nhà đi qua ăn liên hoan.

Trên bàn cơm, mẹ Hoắc oán trách nhìn con trai: “ Tiểu tử thúi, về nhà chỉ biết chạy tới nhà anh trai con, cũng không biết về nhà thăm mẹ.”

“Không phải người cũng tới đây rồi đó sao?Mẹ.” Hoắc Ân đương nhiên hiểu được thế nào là cách lấy lòng người lớn trong nhà, mẹ Hoắc cười cười nói thêm vài câu, trong lời nói không thiếu lời sủng nịch.

Chỉ đọc truyện ở Truyenhdx CherryBlossom

“Còn có, cha con nói tuần sau con phải về nhà, cho dù như thế nào con cũng phài về đó.” Mẹ Hoắc nói.

“Vâng, vâng, con bảo đảm mang theo rượu vang đỏ mà cha thích nhất .” Hoắc Ân vội vàng gật đầu.

“Tính ra cha con không uổng công thương con.” Mẹ Hoắc gõ gõ trán Hoắc Ân, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Ôn Nhiên: “Tiểu Nhiên, con cũng đã lâu không trở về rồi, tuần sau sẵn dịp mẹ hẹn bà thông gia qua nhà luôn, bên kia có khuôn viên vừa mới xây lại, có phong cảnh rất đẹp, hai nhà ta thừa dịp rảnh cùng nhau tụ họp, con cũng đã lâu chưa được gặp ba mẹ mình, đứa nhỏ đáng thương, cùng nhau tụ họp đi.”

Ôn Nhiên gật đầu: “Con cảm ơn mẹ.”

Mẹ Hoắc rót cho Ôn Nhiên một ly rượu vang đỏ: “Các con kết hôn cũng đã ba năm, mau sinh cho mẹ một đứa nhỏ, mẹ rất thích trẻ con nha, hoạt bát đáng yêu, nếu các con bận không có thời gian mẹ có thể trông giúp, mẹ và cha các con mong có cháu bồng lắm rồi, cháu gái mẹ cũng thích, trong nhà có trẻ con càng thêm đông vui ……”

Ôn Nhiên đỏ mặt cúi đầu, Hoắc Ân lại mở miệng đánh gãy: “Mẹ, sao lại nói như thế, mẹ xem tiểu Nhiên ngượng ngùng rồi.”

Mẹ Hoắc cười cười: “Này có gì đâu mà ngượng ngùng, các con nhân lúc còn trẻ, đẻ thêm nhiều đứa đi, sợ gì không nuôi nổi, nếu không nuôi được có thể đưa cho mẹ và cha các con nuôi nha, hai bọn ta ở nhà rất rảnh rỗi.”

“Mẹ, đừng nói chuyện này, hiện tại chưa nghĩ tới. ” Hoắc Huân nói, hắn gắp bò bít tết cho Ôn Nhiên, nhìn qua giống như một người chồng tốt.

“Hiện tại không nghĩ thì chừng nào mới nghĩ? Con cũng già cái đầu rồi.” Mẹ Hoắc oán trách mà nhìn Hoắc Huân, bà là người từng trải, tuy nói trên pháp luật song tính gả chồng chính là người nhà chồng, hoàn toàn có thể ly hôn, nhưng nếu có con thì không thể, Ôn Nhiên cùng Hoắc Huân kết hôn cũng ba năm, tình cảm nhìn qua không có chút tiến triển, Ôn Nhiên lớn lên xinh đẹp, ôn nhu dịu dàng, rất nhiều người để ý tới cậu, bà đây là đang giúp thằng con nhà mình giữ người, đứa con trai ngốc, từ nhỏ đến lớn không làm bà bớt lo được, tình cảm thì giống như khúc gỗ, thật tức chết mà.

“Mẹ, con đi WC một chút. ” Ôn Nhiên thấp giọng nói, gương mặt ửng hồng.

“Đi đi.” Mẹ Hoắc cười, đứa nhỏ này chính là da mặt mỏng, bà chỉ mới có nói vài câu thôi mà.

Ôn Nhiên vừa đi Hoắc Ân có chút bất mãn với mẹ Hoắc, sau lại nói cái này trước mặt Ôn Nhiên: " Mẹ, đó là chuyện của Tiểu Nhiên cùng anh hai, mẹ đừng có xen vào.”

“Cứ Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên, càng ngày càng không có quy củ, đó là cách con gọi sao?” Mẹ Hoắc đánh cái ót Hoắc Ân một cái.

“Vâng, vâng, đã biết rồi mẹ.” Hoắc Ân gật đầu cho có lệ.