Chương 115 lục nguyên soái cùng Cổn Cổn kết hôn.

Sau khi Cổn Cổn đạt quán quân,《 minh tinh 》thành công mỹ mãn, các thí sinh xếp hạng cao phía trước cũng nổi lên thành công tiến vào giới giải trí. Mà được hoan nghênh nhất là những vị trí đầu, trong đó quán quân gấu trúc nghiễm nhiên trở thành linh vật của toàn bộ tinh tế, rất nhiều thương nhân thậm chí nhân cơ hội này đẩy ra sản phẩm về gấu trúc đều bán được rất nhiều.

Tuy rằng ba người Mạc Cổn Cổn là gấu trúc cuối cùng trên thế giới, bản thân được liệt vào danh sách cần bảo vệ. Nhưng hình tượng gấu trúc vẫn được thượng cổ chí kim truyền xuống nên thương gia sử dụng hình ảnh gấu trúc cho sản phẩm nghiêm khắc mà nói cũng không vi phạm bản quyền.

Đương nhiên, nhân đặc thù thân phận của Mạc Cổn Cổn người thông minh tất nhiên sẽ chọn giao hảo, trước tiên lấy được quyền tham khảo nhỏ bé.

Muốn hỏi đến nay ai là được nhắc rới nhiều nhất tám chín phần mười cư dân tinh tế sẽ nói là gấu trúc Cổn Cổn và chiến thần Lục Kiêu Kỳ.

Hai người tham gia trận chung kết của 《 minh tinh 》 đem giải quán quân ẵm về, Lục nguyên soái lại đi một vòng trên sân khấu, tinh tế lạc hậu tin tức nhất từ miệng người khác biết cũng kinh ngạc, chiến thần Lục Nguyên Soái và gấu trúc Mỹ thiếu niên thế mà lại là một đôi, còn chuẩn bị kết hôn rồi.

Cho nên hôn lễ của Mạc Cổn Cổn và Lục Nguyên Soái trở thành tâm điểm chú ý nhất trong tầm hai trăm năm qua.

Làm vai chính của hôn lễ, Mạc Cổn Cổn lúc này đang đứng trước gương, bĩu môi. Cậu có dung mạo vốn mỹ lệ, gò má bận rộn mà phiếm một tia ửng đỏ, trong mắt nam nhân đứng phía sau cậu càng thêm ngon miệng.

Mạc Cổn Cổn đang đấu tranh cùng một chiếc cà vạt, cậu đó giờ không mang mấy loại này, lần đầu mang nên ngượng tay, không nắm chắc được, vài lần đều làm cho tan tác, xấu xấu. Nghe được tiếng cười trầm thấp từ tính phía sau, gương mặt mỹ gấu trúc thiếu niên phồng lên, đôi mắt ướt dầm dề trừng lên tròn xoe, cậu quay đầu lên án nhìn Lục Kiêu Kỳ.

Dường như anh mắt tiểu gia hỏa có thể nói, bộ dáng nháy mắt ủy khuất đáng thương đánh trúng trái tim Lục Kiêu Kỳ. Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ đen nhánh ánh lên ý cười, anh đi lên trước, ôn nhu vuốt ve đầu tóc nhu thuận của thiếu niên, nâng đầu thiếu niên hôn cổ một cái: "Để anh tới, ân?"

Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, đối diện nam nhân tuấn mỹ bức người, sau đó đã bị nụ cười anh bày ra chinh phục.

A, đại quái vật đẹp quá a. Tiểu nhân trong tâm điên cuồng lăn lộn hò hét, Mạc Cổn Cổn tưởng tượng nam nhân cường đại này lập tức sẽ thành của mình liền toát ra nụ cười ngọt tư tư, gương mặt hồng nhuận thoắt cái đỏ bừng.

Lục Kiêu Kỳ ánh sao chợt lóe, ý cười trên khóe miệng càng sâu.

Anh rũ xuống mi mắt, che lại nội tâm thâm trầm, khác với biểu lộ nhảy nhót của thiếu niên, Lục Kiêu Kỳ có loại thỏa mãn đạt thành tâm nguyện. Cúi đầu cởi bỏ nút thắt cà vạt kì lạ của thiếu niên, cẩn thận vì thiếu niên mang lại, "Được rồi, xem gương đi."

Mạc Cổn Cổn vẫn luôn nhìn, trong lòng càng thêm cảm khái, bộ dáng nghiêm túc của Đại Quái Vật thật sự làm người thích. Lúc này cậu càng thấy lúc mới quen nhau mình cảm thấy nam nhân này thực xấu thật ngây thơ.

Ngoan ngoãn lên tiếng, Mạc Cổn Cổn miễn cưỡng đem lực chú ý trên người nam nhân xé xuống chuyển lên gương, nhìn đến chính mình trong gương... Cùng Lục Kiêu Kỳ đứng sau cậu, rơi vào cảm giác của cái ôm ấm áp, Mạc Cổn Cổn có thể nhìn thấy rõ ràng sự thành kính chưa từng có của nam nhân.

Mạc Cổn Cổn há miệng thở dốc, cuối cùng lộ ra nụ cười xán lạn: "Đại Quái Vật."

Lục Kiêu Kỳ ngẩng đầu, cùng đối diện với thiếu niên trong gương. Vươn hai tay ôm chặt từ sau lưng thiếu niên so với anh tinh tế hơn rất nhiều: "Rất đẹp."

Mạc Cổn Cổn cong cong mặt mày.

Lục Kiêu Kỳ: "Cổn Cổn đẹp nhất, mặc gì cũng đẹp." Này một thân, chung quy tối nay cũng bị anh cởi từng cái, lộ ra thân thể trắng nõn mềm mại, anh cúi đầu che lại đôi mắt chợt lóe qua mong chờ cùng chiếm hữu dục đặc sệt.

Mạc Cổn Cổn cười tủm tỉm: "Đại Quái Vật cũng đẹp." bẻ đầu ngón tay: "Mặc lễ phục đẹp, quân trang cũng đẹp!" Ngô, thân thể Đại Quái Vật tràn ngập sức mạnh cũng thật đẹp, đó là chưa kể đến tám khối cơ bụng làm lập lòe con mắt Cổn Cổn nha.

Mạc Cổn Cổn suy nghĩ phiêu phiêu, tưởng tượng đến buổi tối là có thể sờ sờ cẩn thận liền có điểm quẫn bách.

Kết hôn liền phải làm chuyện xấu hổ nha.

Lục Kiêu Kỳ thấy thiếu niên thẹn thùng, con ngươi càng thêm sâu thẳm, anh nhịn không được cúi đầu hôn xuống, cánh môi mềm mại phấn nộn hơi mở ra nghênh đón sự chiếm đoạt của anh. Thiếu niên tuy ngượng ngùng nhưng vẫn nỗ lực phối hợp anh, cái này làm tâm Lục Kiêu Kỳ được lấp đầy. Hai người hôn càng thêm lửa nóng, Lục Kiêu Kỳ thậm chí đem tay luồn vào vạt áo, trong chốc lát hơi thở hai người liền không xong.

Mạc Cổn Cổn thấp giọng “Ngô” một tiếng, con ngươi tràn ra vài phần sương mù.

Lục Kiêu Kỳ liếʍ mυ"ŧ môi cậu, đôi mắt đen không thấy đáy, anh gắt gao ôm chặt thiếu niên: "Cổn Cổn, anh yêu em." Động tác cẩn thận như cự long đối đãi với bảo bối trân ái nhất.

Lúc này cửa được người ngoài mở ra. Tiến vào là lão nguyên soái, Lục tổ lão gia bay theo phía sau.

"Mặc thế nào rồi? Thời gian cũng sắp tới rồi, hai đứa sao còn......"

Thanh âm lão nguyên soái mỉm cười, ngay khi nhìn thấy tình huống trong phòng liền lặng thinh, khóe mắt run rẩy vô ngữ nói: "Sắp nghi thức rồi, hai người nhịn một chút đi a, nghi thức kết thúc liền tùy vợ chồng son hai người chơi đùa, hiện tại sửa sang lại rồi ra đi." Nói xong lời cuối cùng, lão nguyên soái thậm chí còn theo thói quen dùng ngữ điệu mệnh lệnh.

Bị bắt gặp, Mạc Cổn Cổn không chỗ dung thân, hai má muốn bốc khói, dấu cả người sau Lục Kiêu Kỳ.

Lục Kiêu Kỳ hơi hơi gật đầu, lẫm liệt chính nghĩa mà trả lời. Động tác nhu hòa vuốt ve sau lưng thiếu niên, nhìn như trấn an nhưng thực tế càng như giống đực tuyên thệ chủ quyền: "Không sao, chúng ta lại tới lần nữa."

Mạc Cổn Cổn rầu rĩ nhận lời, rũ đầu muốn đem gương mặt hồng thấu của mình dấu đi nhưng lại chẳng thể che lại đôi tai đỏ lừ. Cậu mất tự nhiên gãi gãi mặt, trộm liếc vài lần, tiểu bộ dáng dấu đầu lòi đuôi lần nữa lại chọc trúng điểm manh của Lục Kiêu Kỳ.

Quá đáng yêu.

Lục Kiêu Kỳ ánh nhìn nóng bỏng, nhịn không được ở trên chóp tai cậu hôn một cái, ánh mắt như lang tựa hổ, cơ hồ muốn đem thiếu niên trong l*иg ngực ăn sạch sẽ, mà thiếu niên nhỏ nhỏ nhược nhược chỉ đô đô miệng, vội vàng xem lão nguyên soái.

Lão nguyên soái lần này khóe miệng đều trừu xuống, ông sâu kín quay người: "Khụ khụ, người trẻ tuổi, ta ra ngoài trước, giờ lành không đợi người."

Động tác Lục Kiêu Kỳ dừng lại, rốt cuộc đem khát vọng trào ra áp xuống, anh hôn hôn môi thiếu niên.

Giai đoạn trước hôn lễ của Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn Được tuyên truyền quá tốt, địa điểm tổ chức hôn lễ nghênh đón một lượng lớn khách du lịch từ khắp nơi. Những người này ôm tâm lý có thể tận mắt nhìn thấy hôn lễ của chiến thần cùng kì tích Mạc Cổn Cổn, không thì xem như một chuyến du ngoạn. Dù gì thì xem huyền phù đảo trong truyền thuyết của Lục gia cũng không tồi a.

Dưới những con mắt trông mong mòn mỏi cuối cùng cũng xuất hiện.

Hai người nắm tay, đi đến trước đài nghi thức, khác với nghi thức thời xưa, kết hôn thời tinh tế nghi thức cũng không rườm rà.

Giờ phút này trước đài nghi thức đã có vài người. Lão nguyên soái, mỹ thực gia và Trương Ân Ân đứng bên trái. Lục gia lão tổ không ai thấy đứng bên phải. Chính giữa là một lão nhân mặc âu phục trắng, ông chống quải trượng, chòm râu phiêu phiêu, con ngươi sâu thẳm như liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu một người.

Còn lại phía dưới là những người quen thuộc.

Có bạn tốt Mạc Cổn Cổn nhận thức ở trường là Lưu Phẩm Phong, Đàm Tình, Lục Nhân Diệu. Cũng có nữ sinh khi cậu làm đại sư đi trợ giúp, vị đưa cho Cổn Cổn năng lực nhân duyên Quỷ Công Đức cũng đưa ái nhân của mình tới, phất phất tay với cậu. Bên người anh ta là người chủ trì của《 minh tinh 》cũng chính là hắc hồ ly ở tinh cầu nguyên thủy, trên vai là chiếc xích sắt lắc lư.

"Ngao, ngao, ngao! Ta thấy đại sư rồi a! Đại sư ơi ta nè!! Ta là mét 8 nè ngao ngao ngao!" Xích quyến rũ đong đưa phong tao cực kì.

Công Đức Quỷ cười tủm tỉm nhìn qua.

Xích sắt đong đưa quá mức làm hồ ly đen cả mặt, liền một tát đem nó chụp được.

Xích: "Ngao! Ngươi làm gì a! Ta nói cho ngươi biết đại sư rất lợi hại, khẳng định có thể thu phục ngươi! Ngươi chờ đó...ngao! Ngươi dám túm cổ 1m8 của ta mà chơi nữa à!!"

Ngữ khí Hắc hồ ly sâu kín: "Ngươi là Roi Tiên, trừ bỏ một tay cá biệt chính là cổ."

Xích: "Ngao ngao ngao! Ta muốn quyết đấu với ngươi!!! Ngươi vũ nhục 1m8 tuấn mỹ trường cổ của ta!!"

Ẩn ẩn nghe được ầm ĩ của bên này, Lục Kiêu Kỳ liếc mắt qua một cái, nháy mắt Hắc hồ ly cùng Xích sắt im như be sầu mùa đông.

Hôn lễ dưới sự chú ý của toàn bộ tinh tế hoàn thành.

Mạc Cổn Cổn nhìn nam nhân chính tay mình đeo nhẫn, miệng cười thật tươi "Đại Quái Vật, em thích anh nhất!" Dừng một chút, cậu hít sâu một hơi, hồng gò má: "Yêu Đại Quái Vật nhất!"

Lục Kiêu Kỳ mỉm cười, hôn môi thiếu niên: "Anh cũng vậy, anh cũng yêu em."

Lão nhân âu phục trắng nheo lại hai mắt: "Ta tuyên bố, hai người chính thức trở thành chồng chồng hợp pháp!"

Theo tiếng tuyên bố của ông, trên không trung phịch một tiếng bắn ra pháo hoa đủ màu, toàn thế giới hoan hô ầm ĩ, Mạc Cổn Cổn và Lục Kiêu Kỳ ôm nhau,trên mặt hạnh phúc cùng nhìn lên không trung: "Đẹp."

Lục Kiêu Kỳ cúi đầu thì thầm: "Lần sau chúng ta cùng bắn pháo hoa không?"

Mạc Cổn Cổn hai mắt sáng người, gật đầu thật mạnh: "Được được được a!"

Bay bên người Tiểu Ôn là hai chỉ gấu trúc không kém nhau bao nhiêu đang gạt lệ: "Tốt rồi, tốt rồi a."

Võ Nhị hít hít mũi, ánh mắt nhìn về phía Trương Ân Ân, cuối cùng vẫn là đưa lời chúc phúc cho Lục Kiêu Kỳ luôn không vừa mắt.

Lão nhân âu phục trắng cười tủm tỉm: “Chúc mừng các ngươi, chúc phúc các ngươi.”

Nói xong ông chống quải trượng rời đi, lúc rời đi ông ngước lên nhìn vào không trung như thể nhìn xuyên qua nó thấy cái gì. Ông là lãnh tụ tối cao của tinh vực Celta, hình tượng đã hoàn toàn ổn định. Đưa Celta vào tay hai người dẫn dắt tiến vào giai đoạn mới. Không trung bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng, ông sửng sốt một chút, sờ sờ chòm râu, tính tính một chút thì cười ha hả lắc đầu.

Thế lực mấy thiên sư tác oai tác quái đã sớm tan rã, chuyện này thực tốt. Bên quân đội Lục Kiêu Kỳ lăn lộn cũng không tồi, người trẻ tuổi a, có nhiệt tình là chuyện tốt. Thiên hạ thái bình, thật không sai, cũng không uổng phí ông đem tiểu gia hỏa từ địa phương xa xôi kia triệu hoán tới.

Bất quá, long huyết mạch của Lục Kiêu Kỳ hẳn là thức tỉnh rồi đi, kế tiếp tinh tế khoa học kỹ thuật có thể hướng tới tu chân võ giả.

Mạc Cổn Cổn nhìn lão nhân âu phục trắng rời đi, ânh mắt mê mang, người này là ai a?

Lục Kiêu Kỳ cười lắc đầu, hướng bàn tay ra: "Mấy chuyện đó không quan trọng, chúng ta về nhà, ân?" anh đã không kịp chờ có được bảo bối anh trân quý nhất, giờ phút này chỉ nghĩ lập tức trở về.

Mạc Cổn Cổn sửng sốt, tuy rằng thẹn thùng, lại kiên định gật đầu, nắm lấy bàn tay to lớn của anh.

Hai người mười ngón tay đan xen, bước lên xe hoa huyền phù, một đạo ngân quang lấp lánh, xe hoa huyền phù đã rời đi......

Động phòng hoa chúc, triền miên lâm li.

Mạc Cổn Cổn nhìn trên người Lục Kiêu Kỳ, nói: "Đại Quái Vật, em thật cao hứng! Chúng ta rốt cuộc ở bên nhau!"

Lục Kiêu Kỳ hôn môi cậu, lau cái trán mướt mồ hôi của cậu, thỏa mãn cong khóe môi: "Là cả đời cùng nhau!"

Mạc Cổn Cổn vương cánh tay, chỉ vào dấu vết loang lổ trên người, đỏ mặt: "Đây là dấu vết bên nhau của chúng ta, ngô." Nghĩ nghĩ cậu ngẩng đầu, tầm mắt sáng quắc nhìn Lục Kiêu Kỳ: "Đại Quái Vật, chúng ta lại đến lừa nữa đi! Em cũng muốn tạo cho anh vài ấn!" Kỳ thật cậu càng muốn "làm" Đại Quái Vật một hồi, chờ cậu chuẩn bị đầy đủ, không thể làm Đại Quái Vật không khỏe.

Bọn họ còn muốn đi hưởng tuần trăng mật ở nguyên thủy tinh cầu nha! Cậu thật nhớ lần đầu gặp mặt hai người ngồi bên hồ ăn cá nướng!!

Lần này, cậu sẽ nướng cho Đại Quái Vật, sau đó lại như vậy, như vậy Đại Quái Vật.

Mạc Cổn Cổn trong mộng đẹp được phản công bị Lục Kiêu Kỳ ôm vào trong l*иg ngực, kéo vào lốc xoáy sóng nhiệt.

Hoàn. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ♡♥♡