Chương 1: Bồng Lai Thiếu Chủ(1)

Cửu Châu Quốc, Bồng Lai Cung

Khoảng sân yên tĩnh rộng rãi, xung quanh trồng nhiều loại hoa quý, có hòn non bộ, ao nước trong veo, hoa thơm chim hót.

Lúc này, trên một mảnh cỏ xanh giữa sân, một thanh niên mặc áo trắng rất tuấn tú, tay cầm trường kiếm, đang hứng khởi múa kiếm.

Với động tác linh hoạt của thanh niên, kiếm quang lập lòe như linh xà, trên thân kiếm có một tia sáng trắng nhàn nhạt lóe lên, kèm theo tiếng vù vù khe khẽ, nếu như cảnh tượng này lọt vào mắt của một số cao thủ nổi tiếng, bọn họ chắc chắn sẽ phải tán thưởng. Mới mười sáu mười bảy tuổi đã chạm tới ngưỡng cửa dùng khí ngự kiếm, nếu là những cao thủ kiếm thuật danh chấn lâu năm đại lục kia, vào lúc bọn họ còn trẻ, chỉ sợ cũng không có khả năng làm tốt hơn cậu bé này.

Tuy nhiên, kết hợp thân phận của thiếu niên, cùng với người mẹ xinh đẹp nổi danh khắp đại lục kia, thì việc thiếu niên có trình độ tu luyện như vậy cũng không phải quá lạ.

Đó là bởi vì chàng trai trẻ tên Lâm Tử Hiên này là Thiếu Cung Chủ đương nhiệm của Bồng Lai Cung, Bồng Lai Kiếm Cơ Tần Vũ Ninh chi tử.

Bồng Lai Cung đã được xây dựng hơn 600 năm, tọa lạc trên hòn đảo chính lớn nhất của quần đảo Bồng Lai, mỗi đời cung chủ đều có tu vi vô cùng thâm hậu, đứng trên đỉnh đại lục.

Hơn nữa tác phong chính phái, trăm năm trở lại đây, Bồng Lai Cung thanh danh vang xa, các môn phái lớn ở đại lục đều cùng Bồng Lai Cung có quan hệ rất tốt.

Đương nhiệm cung chủ Tần Vũ Ninh, mười năm dựa vào thanh Bồng Lai Tiên Kiếm trong tay, trong một đêm liên tiếp đánh bại bát đại cao thủ giới hắc đạo.

Với mỹ mạo diễm tuyệt vô song, cô được vô số người trong chính đạo trên đại lục coi như nữ thần.

Bồng Lai Cung nhất đại đơn truyền, chủ nhân hai đời đầu đều là nữ nhân, sau khi Tần Vân Ninh sinh được con trai, tự nhiên là hận không thể đem một thân sở học, dốc túi truyền thụ cho hắn.

May mắn thay, Lâm Tử không chịu thua kém, không chỉ được thừa hưởng vẻ ngoài từ mẹ mà thiên phú của hắn cũng vô cùng mạnh.

Tuổi còn trẻ, kiếm pháp của hắn trong cung khó gặp đối thủ.

Lúc này Lâm Tử Hiên sau khi hoàn thành một lượt kiếm pháp, chỉ thấy toàn thân tràn ngập chân khí, một giọt mồ hôi cũng không có chảy ra, hắn phi thường thỏa mãn.

Hôm nay dừng ở đây thôi, nương tìm ta có việc, đến muộn thì không tốt lắm.

Lâm Tử Hiên nhìn sắc trời, đã gần đến hoàng hôn, cách đây không lâu, thϊếp thân thị nữ Hạnh Nhi của Tần Vũ Ninh đã đến thông báo, muốn hắn sau khi luyện kiếm xong thì đến tiền sảnh, bất tri bất giác, suýt chút đã đến muộn.

Thu hồi trường kiếm, hắn vội vàng bước nhanh rời khỏi tiểu viện.

Bồng Lai Cung có diện tích hơn năm trăm mẫu, phủ đệ được bao quanh bởi núi sông, lung dựa thế núi, bên trong có thư viện với lượng sách phong phú, lầu các trang nhã độc đáo, hoa viên thanh tĩnh, tiền sảnh, phòng ngủ, bài trí tinh xảo, e rằng ngay cả đế vương tướng phủ, cũng không thể hơn được nơi này.

Khi Lâm Tử Hiên đến tiền sảnh, hắn hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy một số khuôn mặt xa lạ.

Thỉnh thoảng có những nhân vật quan trọng đến thăm Bồng Lai Cung, Lâm Tử Hiên thỉnh thoảng sẽ ra đón khách, hắn đã quen với việc nhìn thấy những vị khách đến từ khắp nơi trên đại lục.

Sở dĩ khiến hắn kinh ngạc là bởi vì thái dương của mấy vị khách nhân đều nhô cao, ánh mắt hữu thần, hiển nhiên đều là người có võ công cao cường.

Đặc biệt là nam tử mặc cẩm phục, tuổi chừng bốn mươi, râu dài, vạm vỡ đang bưng chén trà, ánh mắt lấp lóe, hiển nhiên tu vi đã đạt đến hóa cảnh.

Cao thủ như vậy nhất định không phải hạng người vô danh.